Chương 7
Tiểu Bạch Y
26/07/2019
Là công viên! Hóa ra phía sau KTX là một khu công viên rộng lớn. Lâu rồi tôi không tới công viên rồi. Công viên này trong đêm mà cũng trông đẹp mê li. Chắc buổi sáng còn đẹp hơn nữa.
Tôi như nhìn thấy vàng, mắt sáng long lanh. Chạy lung tung khắp cả công viên.
- Chỉ là công viên thôi mà, có cần phải quá thế không!
Evil cất lên một câu tưởng chừng như cả một đại thủy triều làm trôi mất cái cảm giác vui sướng của tôi. Tôi nghiến răng ken két. Sao lúc nào hắn cũng phá hỏng cảm xúc của tôi không vậy ?
- Kệ tôi!
Tôi giờ bỗng nhiên thấy tự nhiên hơn. Tưởng chừng như người đứng trước mặt tôi bây giờ không phải là ác ma hay ác quỷ gì nữa, thay vào đó là cậu bạn Tống Mạc Dương cùng lớp.
Tôi chạy nhanh tới chỗ xích đu. Giờ tôi chỉ muốn bay cao thật là cao. Quả thật là bây giờ, tôi hệt như trẻ lên ba ấy. Mà trẻ con cung tốt mà, tôi yêu trẻ con lắm, nó đáng yêu nhìn dễ ghét thế nào ấy!
- Evil! Giúp tôi đi!
Tôi gọi Evil! Hắn giờ đang tựa lên bức tường, ngán ngẩm nhìn tôi như con nít chạy tung tăng trong công viên vắng tanh. Công viên thì rộng, lại không có người, tôi cứ thấy...ớn thế nào ấy!
- Hả! Sao lại là tôi chứ?
Evil lười nhác tựa lưng vào tường. Nghe thấy tôi nhờ hắn, hắn cũng nổi cả da gà. Lúc sáng thì nhìn tôi dữ như bà chằn, giờ thì nhõng nhẽo như trẻ con. Hắn cũng không tin người đứng trước mặt hắn là tôi.
- Làm ơn đi mà! Please!!!!
Tôi chắp tay cầu xin. Ta đây đã lạy ngươi rồi đấy! Có giúp ta không thì bảo!
Hắn vẫn chẳng xi nhê gì? Lại còn bụm miệng lại cười, không dám cười to vì sợ người khác phát hiện. Nhưng nếu là buổi sáng, chắc hắn cười đến bể bụng luôn cho xem. Có gì đáng cười đâu chứ!
- Haha! Cô mà cũng biết cầu xin tôi sao? Chuyện lạ hiếm thấy đó nha!
Trời ơi! Tức quá mà! Hắn vừa không chịu giúp tôi lại còn cười tôi nữa. Sao mà ghét hắn kinh khủng! Hắn lại còn ôm bụng cười nữa chứ!
- Ủa! Đâu mất rồi!
Tôi liếc mắt nhìn sang phía hắn đứng. Bỗng nhiên biến đâu mất tăm. Bỗng nhiên,...thấy sợ quá đi! Đi đâu mất rồi? Evil!
Tôi đang ngó quanh ngơ ngác thì xích đu bỗng nhiên đẩy cao lên. Oái! Gì vậy? Ma hả trời?
- Evil!
- Đã lên tiếng cầu xin rồi thì phải giúp chứ!
Tôi cố bám lấy hai sợi dây. Tôi cố ngoảnh mặt lại phía sau. Là Evil! Hắn ở phía sau từ lúc nào thế? Với lại, tôi chưa chuẩn bị mà! Tôi luống cuống bám lấy sợi dây. Nhưng vì chưa chuẩn bị nên tôi cứ thấy trời đất chao đảo thế nào ấy!
- Evil! Tôi còn chưa kịp chuẩn bị mà. Dừng lại đi!
Tôi bán sống bán chết kêu gào. Nhưng tên đó làm thinh, vẫn tiếp tục đẩy. Ối trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Cao quá rồi! Tôi chóng mặt xây xẩm mặt mày luôn.
Đến lúc tôi không trụ được nữa, hai tay tôi buông thõng, và, tôi đang rơi, đang rơi tự do.
Tôi sắp tiếp đất rồi. Nhưng,...sao thế nhỉ? Không những không bị thương mà ngược lại còn rất mềm mại và ấm áp. Tôi...Tôi đang nằm trên người Evil.
- Có dậy ngay không! Định đè chết tôi à?
Evil mặt hầm hầm quát. Tôi sợ đến sởn cả tóc gáy. Bật dậy khỏi người hắn chỉ trong vòng vài tích tắc.
Hoá ra hắn đã cứu tôi một mạng. Dù gì cũng là do hắn mà. Tôi bảo dừng mà hắn đâu có chịu nghe. Tôi liếc mắt nhìn tên ác quỷ vừa hành hạ mình nằm dưới đất. Mắt tôi bỗng mở căng tròn. Cậu ta bị thương rồi!
Trên khuỷu tay của Evil bị một vết trầy khá to. Máu đỏ nhỏ ra. Tôi nhìn mà cũng thấy đau nữa. Thầm hỏi thăm cậu. :
- Cậu có sao không?
- Đương nhiên là có sao rồi!
Evil mắt rực lửa bừng bừng. Quát tôi. Tôi đâu có tội tình gì chứ! Đều là do Evil cậu gây ra mà.
Đầu tôi loé sáng. Đúng rồi! Băng cá nhân! Tôi quên mất là mình có mang theo băng cá nhân để đề phòng lúc leo cây lỡ bị thương thì có thể băng bó sơ qua được. Đâu rồi nhỉ?
Tôi lục hết cả túi quần. Khó khăn lắm mới tìm được một chiếc băng. Nhìn tấm băng, tôi buồn khôn xiết.
Tấm băng cá nhân mà tôi đang cầm trên tay là tấm băng một trong những hộp băng cá nhân mà Tống Mạc Dương đã tặng cho tôi. Những cuốn băng in hình Pikachu đẹp đến mức tôi không nỡ nào dùng. Thế nên, cái hộp băng đó vẫn còn y nguyên trong balo của tôi. Không biết tôi bỏ tấm băng này vào túi quần lúc nào vậy nhỉ? Nhìn nó, mắt tôi lại đượm buồn.
Hình như Evil cũng có thể đoán ra suy nghĩ trong đầu tôi qua anh mắt buồn thăm thẳm của tôi.
- Cô...thích tên Tống Mạc Dương đó đến thế sao?
Hắn từ từ đứng dậy, bước chậm rãi lại phía xích đu. Vừa ngồi trầm tư vừa hỏi. Hỏi trúng tim đen của tôi rồi. Giờ phải trả lời sao đây?
- Ưm!
Đoán trúng tim đen rồi thì cũng phải trả lời thành thật chứ! Nếu không sẽ bị Evil giết mất. Nhưng dù gì nói ra lòng tôi cũng thanh thản hơn.
Tôi chạy ngay đến chỗ xích đu. Ngồi xích đu bên cạnh. Giờ tôi lại thấy hắn giống thiên thần hơn là một ác quỷ.
- Xem ra tên đó là một người rất tốt nhỉ?
- Tất nhiên rồi! Cậu ấy vừa đẹp trai lại còn thân thiện với tốt bụng nữa!
Evil nghe thấy thế cũng thấy ngạc nhiên. Không ngờ 8 năm xa cách mà tôi vẫn còn nhớ như in từng chi tiết về Tống Mạc Dương đến vậy.
Đúng lúc đó, trong KTX, một tiếng chuông ngân dài. Chết rồi, mải nói chuyện quá nên quên mất giờ giới nghiêm rồi.
- Chạy nhanh lên! Cậu còn đứng đó làm gì?
Tôi hốt hoảng chạy lại phía bức tường. Tôi thì sợ cuống lên, còn hắn thì vẫn thản nhiên ngồi trên xích đu rung đùi.
- Có sao đâu! Phòng cửa sổ không có chấn song mà!
- Ừ ha!
Sao tôi không nghĩ đến cửa sổ nhỉ? Nhưng...không tuân thủ giờ giới nghiêm tôi cứ thấy thế nào ấy! Còn tên Evil kia chắc chẳng sợ gì! Vẫn ngồi thản nhiên rung đùi thế kia mà. Còn tôi thì đã ngáp ngắn ngáp dài rồi.
- Cậu thích thì cậu ở lại đi! Tôi về!
Tôi hậm hực quay đi. Tôi đâu có rỗi hơi mà đi phá luật cùng cậu chứ! Nhưng, tôi quên mất đường về rồi! Lũc nãy chỉ biết bám sau Evil nên chẳng kịp nhìn đường, lỡ bị lạc cái là tiêu.
Tôi bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Evil đang ngồi huýt sáo bằng miệng. Hắn đúng là ăn phải gan hùm rồi mà. Chắc hắn không biết sợ là gì nhỉ? Còn tôi, lúc nãy bị hắn doạ cho một cú khiến tôi suýt chút nữa thì tiêu đời nhà ma.
- Evil...!
Tôi ngước mắt nhìn Evil tỏ ý đáng thương. Giúp tôi đi mà! Tôi không muốn bị phạt đâu!
- Tôi đang chơi mà! Cô tự về đi!
Chơi cái con khỉ á! Đang cố ý chọc tức tôi thì có! Tôi tức đến thấu cả ruột gan. Sao cậu ác thế hả? Giờ thì hắn không phải thiên thần mà trở lại thành ác quỷ rồi!
Hic! 19h5' rồi! Tôi đã bị muộn những 5 phút lận. Hic! Evil! Giúp tôi đi mà! Làm ơn!
- Tôi sẽ đưa cô về...
Hắn nói từ từ. Cuối cùng cũng chịu đưa tôi về rồi. Nhưng hắn vẫn chưa nói xong. Nói thêm mấy câu đằng sau nữa khiến tôi hận đến mức không thể nói nên lời : ...2 tiếng nữa nha!
Trời ơi! Có tức không chứ! Hai tiếng nữa! Tức là đến 11h tôi mới được ngủ hả trời!
Nhưng trong suốt 2 tiếng đó, hắn định làm gì gậy?
- Muốn về thì đi theo tôi!
Hắn lại bắt tôi đi nữa! Rốt cuộc là lại muốn đi đâu nữa đây? Tôi muốn về lắm rồi!
Đi phía sau lưng hắn, tôi lại thấy cực kì quen thuộc. Nhìn dáng vẻ đằng sau của Evil đúng là giống hệt của Tống Mạc Dương. Ôi! Nhớ quá đi!
Tôi ngước lên bầu trời. Cả một bầu trời sao như dải Ngân Hà. Đẹp quá đi! Mắt tôi long lanh nhìn lên bầu trời mà chẳng thèm nhìn phía trước.
- Á ui! Sao cậu lại dừng đột ngột vậy!
Tôi đang đi thì tên Evil đó bỗng nhiên dừng lại. Dừng lại chỉ trong 1 giây. Nhanh thế thì ai kịp phản ứng cho nổi.
- Đến nơi rồi cô còn muốn đi đâu?
Hể! Đến nơi rồi, nhưng đây là đâu?
Tôi thò mặt ra sau lưng của Evil. Phía trước...Phía trước là...
- Yo! Đến rồi hả! Mà...ai ở phía sau cậu vậy? A! Thạch Linh!
Một cậu bạn chắc cũng trạc tuổi tôi đang đứng trước mặt. A! Nhìn cậu ta quen quen! Đúng rồi! Là Tần Mộc Phong, bạn tri kỉ của Tống Mạc Dương hồi Tiểu học đây mà! Chẳng lẽ cậu ta chuyểnn từ bạn của Tống Mạc Dương sang bạn của Evil sao?
Sao càng ngày, tôi lại cảm thấy tên Evil này có cái gì đó giống hệt Tống Mạc Dương.
Tôi như nhìn thấy vàng, mắt sáng long lanh. Chạy lung tung khắp cả công viên.
- Chỉ là công viên thôi mà, có cần phải quá thế không!
Evil cất lên một câu tưởng chừng như cả một đại thủy triều làm trôi mất cái cảm giác vui sướng của tôi. Tôi nghiến răng ken két. Sao lúc nào hắn cũng phá hỏng cảm xúc của tôi không vậy ?
- Kệ tôi!
Tôi giờ bỗng nhiên thấy tự nhiên hơn. Tưởng chừng như người đứng trước mặt tôi bây giờ không phải là ác ma hay ác quỷ gì nữa, thay vào đó là cậu bạn Tống Mạc Dương cùng lớp.
Tôi chạy nhanh tới chỗ xích đu. Giờ tôi chỉ muốn bay cao thật là cao. Quả thật là bây giờ, tôi hệt như trẻ lên ba ấy. Mà trẻ con cung tốt mà, tôi yêu trẻ con lắm, nó đáng yêu nhìn dễ ghét thế nào ấy!
- Evil! Giúp tôi đi!
Tôi gọi Evil! Hắn giờ đang tựa lên bức tường, ngán ngẩm nhìn tôi như con nít chạy tung tăng trong công viên vắng tanh. Công viên thì rộng, lại không có người, tôi cứ thấy...ớn thế nào ấy!
- Hả! Sao lại là tôi chứ?
Evil lười nhác tựa lưng vào tường. Nghe thấy tôi nhờ hắn, hắn cũng nổi cả da gà. Lúc sáng thì nhìn tôi dữ như bà chằn, giờ thì nhõng nhẽo như trẻ con. Hắn cũng không tin người đứng trước mặt hắn là tôi.
- Làm ơn đi mà! Please!!!!
Tôi chắp tay cầu xin. Ta đây đã lạy ngươi rồi đấy! Có giúp ta không thì bảo!
Hắn vẫn chẳng xi nhê gì? Lại còn bụm miệng lại cười, không dám cười to vì sợ người khác phát hiện. Nhưng nếu là buổi sáng, chắc hắn cười đến bể bụng luôn cho xem. Có gì đáng cười đâu chứ!
- Haha! Cô mà cũng biết cầu xin tôi sao? Chuyện lạ hiếm thấy đó nha!
Trời ơi! Tức quá mà! Hắn vừa không chịu giúp tôi lại còn cười tôi nữa. Sao mà ghét hắn kinh khủng! Hắn lại còn ôm bụng cười nữa chứ!
- Ủa! Đâu mất rồi!
Tôi liếc mắt nhìn sang phía hắn đứng. Bỗng nhiên biến đâu mất tăm. Bỗng nhiên,...thấy sợ quá đi! Đi đâu mất rồi? Evil!
Tôi đang ngó quanh ngơ ngác thì xích đu bỗng nhiên đẩy cao lên. Oái! Gì vậy? Ma hả trời?
- Evil!
- Đã lên tiếng cầu xin rồi thì phải giúp chứ!
Tôi cố bám lấy hai sợi dây. Tôi cố ngoảnh mặt lại phía sau. Là Evil! Hắn ở phía sau từ lúc nào thế? Với lại, tôi chưa chuẩn bị mà! Tôi luống cuống bám lấy sợi dây. Nhưng vì chưa chuẩn bị nên tôi cứ thấy trời đất chao đảo thế nào ấy!
- Evil! Tôi còn chưa kịp chuẩn bị mà. Dừng lại đi!
Tôi bán sống bán chết kêu gào. Nhưng tên đó làm thinh, vẫn tiếp tục đẩy. Ối trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Cao quá rồi! Tôi chóng mặt xây xẩm mặt mày luôn.
Đến lúc tôi không trụ được nữa, hai tay tôi buông thõng, và, tôi đang rơi, đang rơi tự do.
Tôi sắp tiếp đất rồi. Nhưng,...sao thế nhỉ? Không những không bị thương mà ngược lại còn rất mềm mại và ấm áp. Tôi...Tôi đang nằm trên người Evil.
- Có dậy ngay không! Định đè chết tôi à?
Evil mặt hầm hầm quát. Tôi sợ đến sởn cả tóc gáy. Bật dậy khỏi người hắn chỉ trong vòng vài tích tắc.
Hoá ra hắn đã cứu tôi một mạng. Dù gì cũng là do hắn mà. Tôi bảo dừng mà hắn đâu có chịu nghe. Tôi liếc mắt nhìn tên ác quỷ vừa hành hạ mình nằm dưới đất. Mắt tôi bỗng mở căng tròn. Cậu ta bị thương rồi!
Trên khuỷu tay của Evil bị một vết trầy khá to. Máu đỏ nhỏ ra. Tôi nhìn mà cũng thấy đau nữa. Thầm hỏi thăm cậu. :
- Cậu có sao không?
- Đương nhiên là có sao rồi!
Evil mắt rực lửa bừng bừng. Quát tôi. Tôi đâu có tội tình gì chứ! Đều là do Evil cậu gây ra mà.
Đầu tôi loé sáng. Đúng rồi! Băng cá nhân! Tôi quên mất là mình có mang theo băng cá nhân để đề phòng lúc leo cây lỡ bị thương thì có thể băng bó sơ qua được. Đâu rồi nhỉ?
Tôi lục hết cả túi quần. Khó khăn lắm mới tìm được một chiếc băng. Nhìn tấm băng, tôi buồn khôn xiết.
Tấm băng cá nhân mà tôi đang cầm trên tay là tấm băng một trong những hộp băng cá nhân mà Tống Mạc Dương đã tặng cho tôi. Những cuốn băng in hình Pikachu đẹp đến mức tôi không nỡ nào dùng. Thế nên, cái hộp băng đó vẫn còn y nguyên trong balo của tôi. Không biết tôi bỏ tấm băng này vào túi quần lúc nào vậy nhỉ? Nhìn nó, mắt tôi lại đượm buồn.
Hình như Evil cũng có thể đoán ra suy nghĩ trong đầu tôi qua anh mắt buồn thăm thẳm của tôi.
- Cô...thích tên Tống Mạc Dương đó đến thế sao?
Hắn từ từ đứng dậy, bước chậm rãi lại phía xích đu. Vừa ngồi trầm tư vừa hỏi. Hỏi trúng tim đen của tôi rồi. Giờ phải trả lời sao đây?
- Ưm!
Đoán trúng tim đen rồi thì cũng phải trả lời thành thật chứ! Nếu không sẽ bị Evil giết mất. Nhưng dù gì nói ra lòng tôi cũng thanh thản hơn.
Tôi chạy ngay đến chỗ xích đu. Ngồi xích đu bên cạnh. Giờ tôi lại thấy hắn giống thiên thần hơn là một ác quỷ.
- Xem ra tên đó là một người rất tốt nhỉ?
- Tất nhiên rồi! Cậu ấy vừa đẹp trai lại còn thân thiện với tốt bụng nữa!
Evil nghe thấy thế cũng thấy ngạc nhiên. Không ngờ 8 năm xa cách mà tôi vẫn còn nhớ như in từng chi tiết về Tống Mạc Dương đến vậy.
Đúng lúc đó, trong KTX, một tiếng chuông ngân dài. Chết rồi, mải nói chuyện quá nên quên mất giờ giới nghiêm rồi.
- Chạy nhanh lên! Cậu còn đứng đó làm gì?
Tôi hốt hoảng chạy lại phía bức tường. Tôi thì sợ cuống lên, còn hắn thì vẫn thản nhiên ngồi trên xích đu rung đùi.
- Có sao đâu! Phòng cửa sổ không có chấn song mà!
- Ừ ha!
Sao tôi không nghĩ đến cửa sổ nhỉ? Nhưng...không tuân thủ giờ giới nghiêm tôi cứ thấy thế nào ấy! Còn tên Evil kia chắc chẳng sợ gì! Vẫn ngồi thản nhiên rung đùi thế kia mà. Còn tôi thì đã ngáp ngắn ngáp dài rồi.
- Cậu thích thì cậu ở lại đi! Tôi về!
Tôi hậm hực quay đi. Tôi đâu có rỗi hơi mà đi phá luật cùng cậu chứ! Nhưng, tôi quên mất đường về rồi! Lũc nãy chỉ biết bám sau Evil nên chẳng kịp nhìn đường, lỡ bị lạc cái là tiêu.
Tôi bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Evil đang ngồi huýt sáo bằng miệng. Hắn đúng là ăn phải gan hùm rồi mà. Chắc hắn không biết sợ là gì nhỉ? Còn tôi, lúc nãy bị hắn doạ cho một cú khiến tôi suýt chút nữa thì tiêu đời nhà ma.
- Evil...!
Tôi ngước mắt nhìn Evil tỏ ý đáng thương. Giúp tôi đi mà! Tôi không muốn bị phạt đâu!
- Tôi đang chơi mà! Cô tự về đi!
Chơi cái con khỉ á! Đang cố ý chọc tức tôi thì có! Tôi tức đến thấu cả ruột gan. Sao cậu ác thế hả? Giờ thì hắn không phải thiên thần mà trở lại thành ác quỷ rồi!
Hic! 19h5' rồi! Tôi đã bị muộn những 5 phút lận. Hic! Evil! Giúp tôi đi mà! Làm ơn!
- Tôi sẽ đưa cô về...
Hắn nói từ từ. Cuối cùng cũng chịu đưa tôi về rồi. Nhưng hắn vẫn chưa nói xong. Nói thêm mấy câu đằng sau nữa khiến tôi hận đến mức không thể nói nên lời : ...2 tiếng nữa nha!
Trời ơi! Có tức không chứ! Hai tiếng nữa! Tức là đến 11h tôi mới được ngủ hả trời!
Nhưng trong suốt 2 tiếng đó, hắn định làm gì gậy?
- Muốn về thì đi theo tôi!
Hắn lại bắt tôi đi nữa! Rốt cuộc là lại muốn đi đâu nữa đây? Tôi muốn về lắm rồi!
Đi phía sau lưng hắn, tôi lại thấy cực kì quen thuộc. Nhìn dáng vẻ đằng sau của Evil đúng là giống hệt của Tống Mạc Dương. Ôi! Nhớ quá đi!
Tôi ngước lên bầu trời. Cả một bầu trời sao như dải Ngân Hà. Đẹp quá đi! Mắt tôi long lanh nhìn lên bầu trời mà chẳng thèm nhìn phía trước.
- Á ui! Sao cậu lại dừng đột ngột vậy!
Tôi đang đi thì tên Evil đó bỗng nhiên dừng lại. Dừng lại chỉ trong 1 giây. Nhanh thế thì ai kịp phản ứng cho nổi.
- Đến nơi rồi cô còn muốn đi đâu?
Hể! Đến nơi rồi, nhưng đây là đâu?
Tôi thò mặt ra sau lưng của Evil. Phía trước...Phía trước là...
- Yo! Đến rồi hả! Mà...ai ở phía sau cậu vậy? A! Thạch Linh!
Một cậu bạn chắc cũng trạc tuổi tôi đang đứng trước mặt. A! Nhìn cậu ta quen quen! Đúng rồi! Là Tần Mộc Phong, bạn tri kỉ của Tống Mạc Dương hồi Tiểu học đây mà! Chẳng lẽ cậu ta chuyểnn từ bạn của Tống Mạc Dương sang bạn của Evil sao?
Sao càng ngày, tôi lại cảm thấy tên Evil này có cái gì đó giống hệt Tống Mạc Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.