Chương 8
Tiểu Bạch Y
26/07/2019
- Tần Mộc Phong! Sao cậu lại ở đây?
Tôi trợn tròn mắt nhìn Tần Mộc Phong ăn mặc như một dân chơi chính hiệu. Rốt cuộc cậu ta định làm gì vậy? Tôi có thể đoán được rằng đêm nào Evil cũng đến đây với Tần Mộc Phong nhưng cũng chưa chắc chắn lắm.
- Thạch Linh! Bà cũng đi với Tống Mạc Dương sao?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tần Mộc Phong tôi có thể biết được, cậu ta không được Evil thông báo rằng tôi có đi theo. Nhưng rốt cuộc hai người này định đi đâu đây?
Tôi thập thò sau lưng của Evil. Vì lâu rồi khôg gặp nên tôi thấy nói chuyện với Tống Mạc Dương hơi bị khó. Ngày xưa thì tôi với hai bà bạn Bạch Cơ với Mộc Tầm bắt nạt ổng hoài, nhưng bây giờ chắc ổng bắt nạt lại chúng tôi quá.
Cậu ta học ở trường Anh Khai, trường nổi tiếng nhất vùng. So với trường của tôi thì...trường của tôi chỉ bằng một phần của Anh Khai.
- Thế...Hai người định đi đâu đây?
Tôi mệt mỏi hỏi Evil với Tần Mộc Phong. Tôi buồn ngủ lắm rồi. Mà sao tôi ngốc thế nhỉ? Nghe ai không nghe, lại nghe lời tên Ác quỷ đáng ghét này ra ngoài này chơi chứ! Tôi đúng là đứa ngốc nhất thiên hạ này mà!
- Còn đi đâu nữa! Đến rồi còn đâu!
Evil với Tần Mộc Phong vò đầu bứt tai vì tôi. Cả hai nói cùng một lúc, lại còn hét to như vỡ chợ nữa. Tai tôi suýt chút nữa là thủng màng nhĩ luôn rồi. Cũng may là nơi này không ở gần KTX nên nói như loa phát thanh cũng không sao. Chỉ là làm phiền mọi người thôi. Thế nên, lúc nãy bị hai người hét cùng một lúc, tôi vẫn cố vừa bịt tai vừa ra hiệu suỵt.
Nhưng, ở đây là đâu chứ? Tôi ngó quanh. Nơi này lạ quá. 8 năm tôi chưa gặp lại mà đường xá thay đổi nhiều quá, thay đổi đến mức tôi còn không nhớ đường về nhà nói gì đến nơi mà tôi đang đứng đây!
- A! Là sông! Mát quá!
Lại một lần nữa, tôi như trẻ lên ba chạy tung tăng lại phía cây cầu bắc ngang qua con sông rộng lớn. Nhìn tôi như thế, cả Evil với Tần Mộc Phong cũng cạn lời với tôi luôn.
- Này! Rốt cuộc cậu ta ăn trúng thứ gì mà trông như con nít thế?
- Chắc là ăn phải cơm hộp tôi mua cho nên mới biến thành trẻ con như thế.
- Hả!
Giờ thì chỉ còn mỗi Tần Mộc Phong là cạn lời thôi. Một người thì như trẻ con, một người thì như quỷ già hắc ám. Đúng là trong đám ba người này, chỉ có mỗi Tần Mộc Phong là bình thường nhất thôi!
Tôi đang chạy lên cầu thì cổ áo tôi bị ai đó túm lấy, kéo về đằng sau. Vì bị lỡ đà, suýt chút nữa là tôi ngã lộn cổ mấy vòng dưới đất rồi. Lúc nãy bị túm lấy cổ áo, suýt chút nữa thì tôi cũng nghẹt thở. Là ai? Ai mà ác dữ vậy?
- Evil!
- Không phải ở đây nên đừng có chạy lung tung.
Giờ thì tôi như một chú mèo con bị chủ bắt được khi đang trốn nhà đi chơi. Mặt Evil lạnh lùng như băng, thế mà cũng tỏ ra một luồng sát khí giết người khiến tôi sởn cả tóc gáy.
Không phải đi qua cầu thì làm gì chứ? Tôi đúng là chẳng thể nào đoán được suy nghĩ của hai người này. Cứ mập mờ như thiên nhiên bị sương mù che phủ thế kia thì ai mà đoán ra cho được. Tôi đành phải nghe lời Evil đi theo sau cậu ta đến nơi bắt buộc phải đến.
Nơi cậu ta bắt tôi đến là dưới vòm cầu. Ở dưới đó còn thoáng đãng và mát mẻ hơn phía trên nhiều. Vì gần sông với cả, gió chỉ tập trung chủ yếu ở dưới đây nên mát rượi như ở trong phòng điều hoà. Lại còn có thảm cỏ xanh mướt nữa chứ! Thích ơi là thích.
Giỏ thổi vào mặt mát rượi, tôi lại càng buồn ngủ. Ngọn gió lao xao lướt qua mặt của ba bóng người đang ngồi hóng gió dưới vòm cầu.
Tần Mộc Phong say sưa kể chuyện cười cho chúng tôi nghe. Kể vừa sinh động, giọng cũng buồn cười, lại thêm vài động tác phụ hoạ nữa khiến tôi với Evil cười đến bể bụng, ôm bụng nằm lăn trên thảm cỏ.
Cả ngày hôm nay giờ tôi mới thấy Evil cười tợn như bây giờ. Cả ngày hôm nay tôi cứ thấy mặt cậu ta hầm hầm như nước sôi 100 độ C. Tôi cứ tưởng cậu ta là người không thích cười nhưng hoá ra không phải.
Vừa được nghe chuyện cười, đôi lúc lại chuyển đề tài sang truyện ma, tôi thay đổi cảm xúc liên tục. Khi thì cười đến mệt, lúc thì sợ đến muốn khóc. Truyện ma nghe ghê thế nhưng Evil lại chẳng sợ chút nào, ngược lại còn thấy thờ ơ, ngáp ngắn ngáp dài khi nghe Tần Mộc Phong kể chuyện ma. Chẳng lẽ năm trước khi là học sinh năm Nhất, Evil cũng trốn KTX ra đây chơi sao? Với cả, mấy truyện ma này chắc cậu ta nghe rồi nên mới không thấy sợ như thế.
Nghe truyện ma, tôi vừa sợ vừa buồn ngủ. Tôi cứ việc vừa nhắm mắt vừa nghe kể chuyện. Đôi lúc tôi còn bịt tai nữa vì không dám nghe tiếp. Cứ nhắm mắt liên tục nên tôi ngủ say bí tỉ lúc nào không biết. Tựa luôn đầu vào vai của Evil.
- Này này! Dậy đi! Đừng tạo thêm gánh nặng cho tôi!
Evil đẩy đầu tôi ra, nhưng rồi đầu tôi cũng lại tựa vào vai hắn. Haha! Giá như lúc đó tôi được phân thân thành hai, một người ngủ, một người xem thì tôi chắc chắn rằng hành động xảy ra bây giờ còn buồn cười hơn cả truyện cười.
Tần Mộc Phong lúc nãy đến giờ kể truyện cười cũng được báo đáp. Cậu ta nằm cười hả hê trên thảm cỏ. Đôi lúc còn nằm thở dốc vì cười nhiều quá. Còn Evil thì tức tối đến mức muốn trù tôi luôn. Nhưng trù đâu có được, vì giờ tôi đang...ám hắn mà!
- Haha! Tống Mạc Dương! Đưa cậu ta về ngủ đi! Nhanh lên! Không tôi cười đến chết bây giờ!
Tần Mộc Phong vừa cười vừa nói. Cười nhiều quá nên nói cũng không hiểu gì hết. Nhưng Evil vẫn nghe rõ. Mặt sắc lạnh như con dao găm muốn đâm thẳng qua tim tôi luôn.
- Vậy mai gặp lại! Nhưng cẩn thận không là sái quai hàm đấy!
Evil vừa dứt lời thì rắc một cái. Miệng cậu ta méo xệch :
- Tống Mạc Dương! Cứu tôi với! Tôi bị sái quai hàm rồi!
Tần Mộc Phong ôm lấy miệng, vừa xuýt xoa vừa mếu máo.
- Do cậu tự chuốc hoạ vào thân thoi! Chào nhé!
Evil cõng tôi trên lưng, mặt vẫn tỉnh bơ khi thấy cậu bạn nằm dưới đất ôm lấy miệng. Vì cõng thêm tôi sau lưng nên tốc độ của cậu giảm rõ rệt. Nhưng trèo cây thì khỏi nói nhé. Vẫn nhanh nhẹn như lúc nãy. Chỉ khác là hắn ta chỉ trèo một tay, một tay còn lại thì giữ lấy tôi để tôi không bị rơi.
- Chậc! Đừng có trở thành gánh nặng cho tôi chứ!
Về đến cửa sổ phòng 201, hắn cuối cùng cũng đuối sức. Đặt tôi lên giường tầng hai nữa là coi như bao nhiêu calo trong người hắn cũng tan biến hết.
Đặt tôi lên giường là hắn cũng nằm xuống giường tầng 1 ngủ say.
-------------------------------
- Này! Gương phẳng! Có định đi học nữa không đấy?
Tiếng Evil gắt gỏng xuyên qua tai tôi. Tôi hoảng hồn mở mắt.
- Chào nhé!
Tôi mở mắt ra là đã thấy một tên Evil mặc đồng phục của trường gọn gàng. Trong khi tôi còn mắt nhắm mắt mở nằm trên giường.
Hắn vừa lấy một mẩu bánh mì trên tủ, vừa đi ra ngoài. Hic! Gần đến giờ vào học mới gọi tôi dậy. Cũng vì tối hôm qua thức khuya quá nên sáng nay tôi mới dậy muộn. Tôi đinh bước xuôn thì...eo ôi! Sao cao dữ vậy. Tôi chóng mặt, cố nhắm mắt nhảy xuống giường. Thực sự là quá khó. Tôi vừa nhảy xuống là mông chạm đất một cách...nhẹ nhàng không ai sánh kịp. Huhu! Bể bàn toạ luôn rồi còn đâu!
Mà giờ không phải là lúc để ý chuyện này, vệ sinh cá nhân rồi đi học mới là việc quan trọng nhất bây giờ.
Chỉ cần 3 phút, là một nữ học sinh năm 2 xuất hiện. Rồi! Bây giờ thì chạy hết tốc lực đi nào.
Đúng lúc tiếng chuông vang lên. Vào học rồi. Đúng lúc tôi vào lớp luôn. May ghê!
- Thạch Linh! Sao bà đến muộn vậy!
- Trời ạ! Lại để mặt mộc rồi. Bà đưa mặt đây!
Mới vào lớp mà tôi đã bị hai bà bạn Bạch Cơ và Mộc Tầm tra tấn rồi.
- Mà nè! Bà biết hôm nay có sự kiện gì không?
Bạch Cơ vừa trang điểm vừa thủ thỉ. Sao tôi biết được chứ!
- Không biết!
- Là ngày bình chọn 10 nam sinh trở thành 10 anh chàng đẹp trai nhất trường đó!
Trời ơi! Đúng là hai bà hám dzai đẹp mà!
Tôi trợn tròn mắt nhìn Tần Mộc Phong ăn mặc như một dân chơi chính hiệu. Rốt cuộc cậu ta định làm gì vậy? Tôi có thể đoán được rằng đêm nào Evil cũng đến đây với Tần Mộc Phong nhưng cũng chưa chắc chắn lắm.
- Thạch Linh! Bà cũng đi với Tống Mạc Dương sao?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tần Mộc Phong tôi có thể biết được, cậu ta không được Evil thông báo rằng tôi có đi theo. Nhưng rốt cuộc hai người này định đi đâu đây?
Tôi thập thò sau lưng của Evil. Vì lâu rồi khôg gặp nên tôi thấy nói chuyện với Tống Mạc Dương hơi bị khó. Ngày xưa thì tôi với hai bà bạn Bạch Cơ với Mộc Tầm bắt nạt ổng hoài, nhưng bây giờ chắc ổng bắt nạt lại chúng tôi quá.
Cậu ta học ở trường Anh Khai, trường nổi tiếng nhất vùng. So với trường của tôi thì...trường của tôi chỉ bằng một phần của Anh Khai.
- Thế...Hai người định đi đâu đây?
Tôi mệt mỏi hỏi Evil với Tần Mộc Phong. Tôi buồn ngủ lắm rồi. Mà sao tôi ngốc thế nhỉ? Nghe ai không nghe, lại nghe lời tên Ác quỷ đáng ghét này ra ngoài này chơi chứ! Tôi đúng là đứa ngốc nhất thiên hạ này mà!
- Còn đi đâu nữa! Đến rồi còn đâu!
Evil với Tần Mộc Phong vò đầu bứt tai vì tôi. Cả hai nói cùng một lúc, lại còn hét to như vỡ chợ nữa. Tai tôi suýt chút nữa là thủng màng nhĩ luôn rồi. Cũng may là nơi này không ở gần KTX nên nói như loa phát thanh cũng không sao. Chỉ là làm phiền mọi người thôi. Thế nên, lúc nãy bị hai người hét cùng một lúc, tôi vẫn cố vừa bịt tai vừa ra hiệu suỵt.
Nhưng, ở đây là đâu chứ? Tôi ngó quanh. Nơi này lạ quá. 8 năm tôi chưa gặp lại mà đường xá thay đổi nhiều quá, thay đổi đến mức tôi còn không nhớ đường về nhà nói gì đến nơi mà tôi đang đứng đây!
- A! Là sông! Mát quá!
Lại một lần nữa, tôi như trẻ lên ba chạy tung tăng lại phía cây cầu bắc ngang qua con sông rộng lớn. Nhìn tôi như thế, cả Evil với Tần Mộc Phong cũng cạn lời với tôi luôn.
- Này! Rốt cuộc cậu ta ăn trúng thứ gì mà trông như con nít thế?
- Chắc là ăn phải cơm hộp tôi mua cho nên mới biến thành trẻ con như thế.
- Hả!
Giờ thì chỉ còn mỗi Tần Mộc Phong là cạn lời thôi. Một người thì như trẻ con, một người thì như quỷ già hắc ám. Đúng là trong đám ba người này, chỉ có mỗi Tần Mộc Phong là bình thường nhất thôi!
Tôi đang chạy lên cầu thì cổ áo tôi bị ai đó túm lấy, kéo về đằng sau. Vì bị lỡ đà, suýt chút nữa là tôi ngã lộn cổ mấy vòng dưới đất rồi. Lúc nãy bị túm lấy cổ áo, suýt chút nữa thì tôi cũng nghẹt thở. Là ai? Ai mà ác dữ vậy?
- Evil!
- Không phải ở đây nên đừng có chạy lung tung.
Giờ thì tôi như một chú mèo con bị chủ bắt được khi đang trốn nhà đi chơi. Mặt Evil lạnh lùng như băng, thế mà cũng tỏ ra một luồng sát khí giết người khiến tôi sởn cả tóc gáy.
Không phải đi qua cầu thì làm gì chứ? Tôi đúng là chẳng thể nào đoán được suy nghĩ của hai người này. Cứ mập mờ như thiên nhiên bị sương mù che phủ thế kia thì ai mà đoán ra cho được. Tôi đành phải nghe lời Evil đi theo sau cậu ta đến nơi bắt buộc phải đến.
Nơi cậu ta bắt tôi đến là dưới vòm cầu. Ở dưới đó còn thoáng đãng và mát mẻ hơn phía trên nhiều. Vì gần sông với cả, gió chỉ tập trung chủ yếu ở dưới đây nên mát rượi như ở trong phòng điều hoà. Lại còn có thảm cỏ xanh mướt nữa chứ! Thích ơi là thích.
Giỏ thổi vào mặt mát rượi, tôi lại càng buồn ngủ. Ngọn gió lao xao lướt qua mặt của ba bóng người đang ngồi hóng gió dưới vòm cầu.
Tần Mộc Phong say sưa kể chuyện cười cho chúng tôi nghe. Kể vừa sinh động, giọng cũng buồn cười, lại thêm vài động tác phụ hoạ nữa khiến tôi với Evil cười đến bể bụng, ôm bụng nằm lăn trên thảm cỏ.
Cả ngày hôm nay giờ tôi mới thấy Evil cười tợn như bây giờ. Cả ngày hôm nay tôi cứ thấy mặt cậu ta hầm hầm như nước sôi 100 độ C. Tôi cứ tưởng cậu ta là người không thích cười nhưng hoá ra không phải.
Vừa được nghe chuyện cười, đôi lúc lại chuyển đề tài sang truyện ma, tôi thay đổi cảm xúc liên tục. Khi thì cười đến mệt, lúc thì sợ đến muốn khóc. Truyện ma nghe ghê thế nhưng Evil lại chẳng sợ chút nào, ngược lại còn thấy thờ ơ, ngáp ngắn ngáp dài khi nghe Tần Mộc Phong kể chuyện ma. Chẳng lẽ năm trước khi là học sinh năm Nhất, Evil cũng trốn KTX ra đây chơi sao? Với cả, mấy truyện ma này chắc cậu ta nghe rồi nên mới không thấy sợ như thế.
Nghe truyện ma, tôi vừa sợ vừa buồn ngủ. Tôi cứ việc vừa nhắm mắt vừa nghe kể chuyện. Đôi lúc tôi còn bịt tai nữa vì không dám nghe tiếp. Cứ nhắm mắt liên tục nên tôi ngủ say bí tỉ lúc nào không biết. Tựa luôn đầu vào vai của Evil.
- Này này! Dậy đi! Đừng tạo thêm gánh nặng cho tôi!
Evil đẩy đầu tôi ra, nhưng rồi đầu tôi cũng lại tựa vào vai hắn. Haha! Giá như lúc đó tôi được phân thân thành hai, một người ngủ, một người xem thì tôi chắc chắn rằng hành động xảy ra bây giờ còn buồn cười hơn cả truyện cười.
Tần Mộc Phong lúc nãy đến giờ kể truyện cười cũng được báo đáp. Cậu ta nằm cười hả hê trên thảm cỏ. Đôi lúc còn nằm thở dốc vì cười nhiều quá. Còn Evil thì tức tối đến mức muốn trù tôi luôn. Nhưng trù đâu có được, vì giờ tôi đang...ám hắn mà!
- Haha! Tống Mạc Dương! Đưa cậu ta về ngủ đi! Nhanh lên! Không tôi cười đến chết bây giờ!
Tần Mộc Phong vừa cười vừa nói. Cười nhiều quá nên nói cũng không hiểu gì hết. Nhưng Evil vẫn nghe rõ. Mặt sắc lạnh như con dao găm muốn đâm thẳng qua tim tôi luôn.
- Vậy mai gặp lại! Nhưng cẩn thận không là sái quai hàm đấy!
Evil vừa dứt lời thì rắc một cái. Miệng cậu ta méo xệch :
- Tống Mạc Dương! Cứu tôi với! Tôi bị sái quai hàm rồi!
Tần Mộc Phong ôm lấy miệng, vừa xuýt xoa vừa mếu máo.
- Do cậu tự chuốc hoạ vào thân thoi! Chào nhé!
Evil cõng tôi trên lưng, mặt vẫn tỉnh bơ khi thấy cậu bạn nằm dưới đất ôm lấy miệng. Vì cõng thêm tôi sau lưng nên tốc độ của cậu giảm rõ rệt. Nhưng trèo cây thì khỏi nói nhé. Vẫn nhanh nhẹn như lúc nãy. Chỉ khác là hắn ta chỉ trèo một tay, một tay còn lại thì giữ lấy tôi để tôi không bị rơi.
- Chậc! Đừng có trở thành gánh nặng cho tôi chứ!
Về đến cửa sổ phòng 201, hắn cuối cùng cũng đuối sức. Đặt tôi lên giường tầng hai nữa là coi như bao nhiêu calo trong người hắn cũng tan biến hết.
Đặt tôi lên giường là hắn cũng nằm xuống giường tầng 1 ngủ say.
-------------------------------
- Này! Gương phẳng! Có định đi học nữa không đấy?
Tiếng Evil gắt gỏng xuyên qua tai tôi. Tôi hoảng hồn mở mắt.
- Chào nhé!
Tôi mở mắt ra là đã thấy một tên Evil mặc đồng phục của trường gọn gàng. Trong khi tôi còn mắt nhắm mắt mở nằm trên giường.
Hắn vừa lấy một mẩu bánh mì trên tủ, vừa đi ra ngoài. Hic! Gần đến giờ vào học mới gọi tôi dậy. Cũng vì tối hôm qua thức khuya quá nên sáng nay tôi mới dậy muộn. Tôi đinh bước xuôn thì...eo ôi! Sao cao dữ vậy. Tôi chóng mặt, cố nhắm mắt nhảy xuống giường. Thực sự là quá khó. Tôi vừa nhảy xuống là mông chạm đất một cách...nhẹ nhàng không ai sánh kịp. Huhu! Bể bàn toạ luôn rồi còn đâu!
Mà giờ không phải là lúc để ý chuyện này, vệ sinh cá nhân rồi đi học mới là việc quan trọng nhất bây giờ.
Chỉ cần 3 phút, là một nữ học sinh năm 2 xuất hiện. Rồi! Bây giờ thì chạy hết tốc lực đi nào.
Đúng lúc tiếng chuông vang lên. Vào học rồi. Đúng lúc tôi vào lớp luôn. May ghê!
- Thạch Linh! Sao bà đến muộn vậy!
- Trời ạ! Lại để mặt mộc rồi. Bà đưa mặt đây!
Mới vào lớp mà tôi đã bị hai bà bạn Bạch Cơ và Mộc Tầm tra tấn rồi.
- Mà nè! Bà biết hôm nay có sự kiện gì không?
Bạch Cơ vừa trang điểm vừa thủ thỉ. Sao tôi biết được chứ!
- Không biết!
- Là ngày bình chọn 10 nam sinh trở thành 10 anh chàng đẹp trai nhất trường đó!
Trời ơi! Đúng là hai bà hám dzai đẹp mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.