Chương 5: Chủ Thành (2)
Bảo Bảo Bảo Bảo
30/09/2024
Số người trên quảng trường nhiều hơn so với vẻ ngoài rất nhiều.
Đông nghịt, u ám ngột ngạt.
Ở trung tâm quảng trường, có một tấm bảng trong suốt khổng lồ, bên trên là bảng xếp hạng, góc dưới bên phải cập nhật thời gian thực số người trực tuyến và số người chết.
Trình Dã nhìn lên, phát hiện cái tên đứng đầu tiên đã xám xịt.
Nó lẻ loi đứng trên rất nhiều cái tên khác.
Trong một hàng những cái tên vàng rực, trông có vẻ lạc lõng không hợp.
Trình Dã chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
Có người đang thảo luận về vị đại lão đã chết kia, trong lời nói đều là tiếc nuối.
Có người đang thảo luận về thời gian đi phó bản lần sau, có người đã mệt mỏi, nói muốn dùng điểm tích lũy hiện có để trở thành cư dân bản địa của Vĩnh Trú.
Còn có người, trên người đầy vết thương, chán nản thảo luận với bạn đồng hành, cảm thấy bản thân không thể sống sót qua phó bản tiếp theo.
Trình Dã đảo mắt nhìn một vòng, nhanh chóng khóa chặt người vừa rồi hắn chú ý tới.
Khuôn mặt búp bê tinh xảo, ung dung thong thả ngồi trên bậc thang.
Giống như đang tắm nắng trên bãi cát bên bờ biển.
Da dẻ hắn rất trắng, có chút trong suốt, dưới ánh mặt trời, hơi có vẻ bệnh trạng.
Trông có vẻ dễ gần.
Nhưng không biết vì sao, Trình Dã mơ hồ cảm thấy, dường như tên kia đang đợi con mồi tự chui đầu vào lưới?
Do dự một chút, Trình Dã nhíu mày, vẫn cứ đi thẳng về phía trước.
Cho dù có chỗ nào không đúng, nhưng có thể khẳng định là, đây nhất định là một kẻ đã trải qua rất nhiều phó bản, lại còn cảm thấy nhẹ nhàng, không xem việc vào phó bản ra gì.
Vi Sinh An đang ngồi nghỉ ngơi thì bất chợt một bóng đen che khuất ánh mặt trời.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trình Dã hai giây rồi cười hỏi: "Người mới?"
Trình Dã lắc đầu, thản nhiên đưa cho hắn chai Coca Cola đổi được bằng 2 điểm tích lũy, đánh trống lảng: "Hôm nay trời nóng thật đấy."
Vi Sinh An không tiếp lời, hắn chỉ tay sang bên cạnh: "Bên đó có bán cẩm nang người mới."
Trình Dã nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy có một cửa hàng tạp hóa, giăng băng rôn với dòng chữ rất to:
Cẩm nang người mới, ai ai cũng cần!
Hiện chỉ 9.9 điểm tích lũy (giá khởi điểm)!
Khóe miệng Trình Dã giật giật, đến cái này cũng thành chuỗi kinh doanh sao?
Đột nhiên, hắn giật mình.
Tên nhóc này đang lừa hắn.
Hắn thản nhiên quay đầu, trên mặt mang vẻ mơ màng, như thể người vừa theo bản năng nhìn cửa hàng tạp hóa kia không phải là mình.
Sau đó hắn thuận thế ngồi xuống, nói chuyện như một người bạn: "Gần đây có nhiều người mới lắm hả?"
Vi Sinh An nở nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn đang ám chỉ, có quá nhiều người mới, nên hắn tưởng nhầm Trình Dã cũng là người mới.
Vi Sinh An dùng ánh mắt dò xét người đàn ông ngồi cạnh mình.
Tên này khá cao, ngồi xuống mà cũng cao hơn hẳn hắn một cái đầu.
Trên mặt không có một chút biểu cảm dư thừa.
Rất kiềm chế, rất cẩn thận, và cũng rất thông minh.
Nhưng, chắc chắn là người mới.
Người hắn không có mùi của những kẻ đã từng vào phó bản.
Chỉ có điều.
Trong vòng vài giây, đã có thể dựa vào nét mặt, cử chỉ, thần thái của mọi người xung quanh để phán đoán được ai là người mới, ai là người cũ.
Thậm chí còn có thể trực tiếp đi tới trước mặt hắn, thay vì bắt chuyện một người qua đường bất kỳ, chứng tỏ khả năng phán đoán của tên đàn ông trước mắt này cũng không tệ.
Vi Sinh An suy nghĩ vài giây, nói: "Phải, dạo này nhiều người mới gia nhập quá, người cũ không đỡ hết nổi.."
Một câu nói ngắn ngủi chứa đựng lượng thông tin khổng lồ.
Trình Dã hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ có biến cố gì sao?"
Vi Sinh An cười ha hả: "Ai mà biết được."
Hai người im lặng, không ai nói gì thêm.
Trình Dã cố gắng nhìn ra manh mối từ nét mặt của gã, nhưng hắn chẳng thấy gì cả.
Vi Sinh An thản nhiên dựa người ra sau, càng tỏ ra dửng dưng.
Trình Dã nhanh chóng suy nghĩ, cuốn cẩm nang kia ai cũng mua được.
Hơn nữa, theo như những gì Vi Sinh An vừa nói, vốn dĩ mỗi người mới sẽ được một người cũ dẫn dắt, điều đó có nghĩa là thông tin trong cẩm nang này cũng không phải quá quan trọng.
Hắn phải moi thêm một số thông tin hữu ích mới được.
Chi tiêu sinh hoạt ở Vĩnh Trú quá đắt đỏ.
Trên người hắn tổng cộng chỉ có 1000 điểm tích lũy, thuê một căn phòng tử tế đã mất 500.
Chưa kể đến việc đến không khí cũng phải trả phí……
Hắn phải mau chóng vào phó bản để kiếm điểm tích lũy.
Trình Dã kìm nén sự sốt ruột trong lòng, thản nhiên hỏi: "Vào phó bản vất vả lắm đúng không?"
Vi Sinh An nhướng mày, đáy mắt lóe sáng: Muốn moi thông tin của mình sao?
Trình Dã tiếp tục: "Anh xem, ai ai cũng muốn làm cư dân bản địa."
Vi Sinh An cười đầy ẩn ý, nghiêng đầu: "Cho anh một lời khuyên, dù có vất vả, dù có không chịu đựng được nữa, cũng đừng làm cư dân bản địa."
Câu nói ấy khiến Trình Dã nhíu mày.
Hắn mơ hồ cảm thấy bất an.
Giống như... giống như cả tòa thành đang khát khao lũ người chơi bọn họ ở lại và biến thành cư dân nơi này.
Vì thế…
Những NPC đó… liệu có phải do cư dân ở đây biến thành không?
Trình Dã vẫn giữ nguyên sắc mặt, chuyển chủ đề: "Vừa ra khỏi phó bản à, sao rồi, cảm thấy ổn chứ?".
Nửa ngày trôi qua, không một động tĩnh.
Đột nhiên, Vi Sinh An cụp mắt, cười khẽ: "A, muốn moi tin từ tôi sao…?".
Phá vỡ trò chơi đang tiếp diễn.
Trình Dã ngây người, chối bay biến, "Nào có, chỉ là tán gẫu thôi.".
Vi Sinh An bật cười thành tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia phấn khích.
Gã này thú vị hơn hẳn đám lính mới cứ bám lấy y đòi dạy chơi game.
Nhưng trên đời này chẳng có bữa ăn nào là miễn phí cả.
Vi Sinh An giơ ba ngón tay: "Vầy đi, ba câu hỏi, sáu trăm điểm tích lũy."
Trình Dã: "…" Cướp à!
Vi Sinh An vẫn giữ nụ cười ngây thơ, đôi mắt đen trắng phân minh ánh lên tia sáng.
Trình Dã xoay chuyển suy nghĩ, không hiểu vì sao đối phương lại chắc chắn hắn là người mới như vậy.
Nhưng cứ tiếp tục giả vờ nữa thì chẳng còn ý nghĩa gì. "…Bớt chút được không?."
Vi Sinh An đánh giá Trình Dã một cách khó hiểu.
Trình Dã thản nhiên: "Kết bạn mà lị.".
Vi Sinh An nghiêng đầu, giống như đang mở bảng hệ thống, không rõ là đang xem gì.
Một lúc sau, hắn đáp: "Năm trăm điểm. Không mặc cả.".
"Được". Trình Dã nhói lòng đồng ý.
Sau khi điểm tích lũy được chuyển, Vi Sinh An rút từ trong túi ra một cuốn sổ tay hướng dẫn dành cho người mới ném cho Trình Dã. "Tặng anh, thông tin cơ bản đều có trong đó.".
Trình Dã lật nhanh cuốn sổ tay.
Có cái rắm!
Cái này chỉ là sách hướng dẫn sử dụng của Vĩnh Trú mà thôi.
Ai đời mua di động về rồi mà lại không biết dùng?
Phần lớn nội dung của cuốn sổ tay này toàn là giới thiệu Vĩnh Trú thành đẹp đến nhường nào, có những khu du lịch nào, còn có cả vườn thú cho du khách đến tham quan ngắm cảnh nữa!
Trình Dã chán ghét ném cuốn sổ tay vào ba lô, đảo mắt nhìn xung quanh, tiếp nhận hết mọi thông tin có được trên bề mặt.
Có những câu hỏi, chỉ cần hắn chơi thêm mấy phó bản nữa là có thể tự mình biết được, không cần phải hỏi.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là…
Nghĩ vậy, Trình Dã bèn hỏi: "Độ nguy hiểm của phó bản?".
Vi Sinh An mỉm cười, đáp gọn lỏn: "NPC sẽ nói dối."
Ngón út Trình Dã khẽ run, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc. Hắn tiếp tục hỏi: "Tỉ lệ tử vong trong phó bản?".
"Trung bình là một nửa.".
"…". Trình Dã, "…Làm cách nào để có được nhiều điểm tích lũy nhất trong một trò chơi?".
Vi Sinh An ngẩng đầu nhìn hắn.
Câu hỏi này có trình độ đấy.
Tương đương với hỏi rất nhiều câu hỏi.
Muốn có được nhiều điểm tích lũy hơn, điều kiện tiên quyết là phải sống sót qua trò chơi đã.
Còn có thể nhận được thêm nhiều điểm tích lũy hay không thì phải xem có cách nào vượt ải nhanh hay có đường tắt nào hay ho khác hay không.
Đây đều là cách chơi đặc biệt, là những thông tin trọng yếu, cũng là do rất nhiều bậc tiền bối rút kinh nghiệm xương máu mà có được.
Thế nhưng...
Vi Sinh An thản nhiên đáp: "Cố gắng nhất có thể để hoàn thành phó bản, thu thập manh mối, có thể sẽ mở ra nhiệm vụ phụ tuyến. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là... khiến trò chơi yêu thích anh."
Khiến trò chơi... yêu thích mình?
Trình Dã nhìn không rõ cảm xúc, trầm mặc hồi lâu: "Tôi còn một vấn đề."
Có lẽ tâm trạng đang tốt, Vi Sinh An nói: "Coi như tôi tặng anh."
"Anh... bị mất trí nhớ sao?"
"Ý tôi là, anh có phát hiện ra... bản thân bị mất đi một phần ký ức nào đó hay không?" Trình Dã lặp lại.
Vi Sinh An lần đầu tiên cau mày, nửa ngày sau mới lắc đầu: "Trí nhớ đúng là không liền mạch, nhưng tôi nghĩ mọi người đều như vậy. Những sinh hoạt lặp đi lặp lại, máy móc sẽ bị bộ não của chúng ta coi như rác rưởi mà xóa bỏ, vậy nên cũng không thể chứng minh điều gì."
Trình Dã khom người: "Đa tạ."
Vi Sinh An khẽ nheo mắt.
Đột nhiên, hắn lên tiếng: "Nếu không còn chuyện gì, vậy thì mau chóng vào game đi."
Hả?
Trình Dã nhướng mày.
Vi Sinh An không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Hai người bọn họ bất quá chỉ là khách qua đường.
Mặc dù Trình Dã rất thông minh, thế nhưng đến cả tên hắn cũng không muốn hỏi.
Trong trò chơi này, những ví dụ hôm nay gặp mặt ngày mai đã chết nhiều vô số kể.
Không cần thiết phải dây dưa thêm nữa.
Vi Sinh An đã đi xa, Trình Dã vẫn còn đứng đó.
Hắn nhíu chặt mày, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nhanh chóng vào game sao?
Đông nghịt, u ám ngột ngạt.
Ở trung tâm quảng trường, có một tấm bảng trong suốt khổng lồ, bên trên là bảng xếp hạng, góc dưới bên phải cập nhật thời gian thực số người trực tuyến và số người chết.
Trình Dã nhìn lên, phát hiện cái tên đứng đầu tiên đã xám xịt.
Nó lẻ loi đứng trên rất nhiều cái tên khác.
Trong một hàng những cái tên vàng rực, trông có vẻ lạc lõng không hợp.
Trình Dã chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
Có người đang thảo luận về vị đại lão đã chết kia, trong lời nói đều là tiếc nuối.
Có người đang thảo luận về thời gian đi phó bản lần sau, có người đã mệt mỏi, nói muốn dùng điểm tích lũy hiện có để trở thành cư dân bản địa của Vĩnh Trú.
Còn có người, trên người đầy vết thương, chán nản thảo luận với bạn đồng hành, cảm thấy bản thân không thể sống sót qua phó bản tiếp theo.
Trình Dã đảo mắt nhìn một vòng, nhanh chóng khóa chặt người vừa rồi hắn chú ý tới.
Khuôn mặt búp bê tinh xảo, ung dung thong thả ngồi trên bậc thang.
Giống như đang tắm nắng trên bãi cát bên bờ biển.
Da dẻ hắn rất trắng, có chút trong suốt, dưới ánh mặt trời, hơi có vẻ bệnh trạng.
Trông có vẻ dễ gần.
Nhưng không biết vì sao, Trình Dã mơ hồ cảm thấy, dường như tên kia đang đợi con mồi tự chui đầu vào lưới?
Do dự một chút, Trình Dã nhíu mày, vẫn cứ đi thẳng về phía trước.
Cho dù có chỗ nào không đúng, nhưng có thể khẳng định là, đây nhất định là một kẻ đã trải qua rất nhiều phó bản, lại còn cảm thấy nhẹ nhàng, không xem việc vào phó bản ra gì.
Vi Sinh An đang ngồi nghỉ ngơi thì bất chợt một bóng đen che khuất ánh mặt trời.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trình Dã hai giây rồi cười hỏi: "Người mới?"
Trình Dã lắc đầu, thản nhiên đưa cho hắn chai Coca Cola đổi được bằng 2 điểm tích lũy, đánh trống lảng: "Hôm nay trời nóng thật đấy."
Vi Sinh An không tiếp lời, hắn chỉ tay sang bên cạnh: "Bên đó có bán cẩm nang người mới."
Trình Dã nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy có một cửa hàng tạp hóa, giăng băng rôn với dòng chữ rất to:
Cẩm nang người mới, ai ai cũng cần!
Hiện chỉ 9.9 điểm tích lũy (giá khởi điểm)!
Khóe miệng Trình Dã giật giật, đến cái này cũng thành chuỗi kinh doanh sao?
Đột nhiên, hắn giật mình.
Tên nhóc này đang lừa hắn.
Hắn thản nhiên quay đầu, trên mặt mang vẻ mơ màng, như thể người vừa theo bản năng nhìn cửa hàng tạp hóa kia không phải là mình.
Sau đó hắn thuận thế ngồi xuống, nói chuyện như một người bạn: "Gần đây có nhiều người mới lắm hả?"
Vi Sinh An nở nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn đang ám chỉ, có quá nhiều người mới, nên hắn tưởng nhầm Trình Dã cũng là người mới.
Vi Sinh An dùng ánh mắt dò xét người đàn ông ngồi cạnh mình.
Tên này khá cao, ngồi xuống mà cũng cao hơn hẳn hắn một cái đầu.
Trên mặt không có một chút biểu cảm dư thừa.
Rất kiềm chế, rất cẩn thận, và cũng rất thông minh.
Nhưng, chắc chắn là người mới.
Người hắn không có mùi của những kẻ đã từng vào phó bản.
Chỉ có điều.
Trong vòng vài giây, đã có thể dựa vào nét mặt, cử chỉ, thần thái của mọi người xung quanh để phán đoán được ai là người mới, ai là người cũ.
Thậm chí còn có thể trực tiếp đi tới trước mặt hắn, thay vì bắt chuyện một người qua đường bất kỳ, chứng tỏ khả năng phán đoán của tên đàn ông trước mắt này cũng không tệ.
Vi Sinh An suy nghĩ vài giây, nói: "Phải, dạo này nhiều người mới gia nhập quá, người cũ không đỡ hết nổi.."
Một câu nói ngắn ngủi chứa đựng lượng thông tin khổng lồ.
Trình Dã hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ có biến cố gì sao?"
Vi Sinh An cười ha hả: "Ai mà biết được."
Hai người im lặng, không ai nói gì thêm.
Trình Dã cố gắng nhìn ra manh mối từ nét mặt của gã, nhưng hắn chẳng thấy gì cả.
Vi Sinh An thản nhiên dựa người ra sau, càng tỏ ra dửng dưng.
Trình Dã nhanh chóng suy nghĩ, cuốn cẩm nang kia ai cũng mua được.
Hơn nữa, theo như những gì Vi Sinh An vừa nói, vốn dĩ mỗi người mới sẽ được một người cũ dẫn dắt, điều đó có nghĩa là thông tin trong cẩm nang này cũng không phải quá quan trọng.
Hắn phải moi thêm một số thông tin hữu ích mới được.
Chi tiêu sinh hoạt ở Vĩnh Trú quá đắt đỏ.
Trên người hắn tổng cộng chỉ có 1000 điểm tích lũy, thuê một căn phòng tử tế đã mất 500.
Chưa kể đến việc đến không khí cũng phải trả phí……
Hắn phải mau chóng vào phó bản để kiếm điểm tích lũy.
Trình Dã kìm nén sự sốt ruột trong lòng, thản nhiên hỏi: "Vào phó bản vất vả lắm đúng không?"
Vi Sinh An nhướng mày, đáy mắt lóe sáng: Muốn moi thông tin của mình sao?
Trình Dã tiếp tục: "Anh xem, ai ai cũng muốn làm cư dân bản địa."
Vi Sinh An cười đầy ẩn ý, nghiêng đầu: "Cho anh một lời khuyên, dù có vất vả, dù có không chịu đựng được nữa, cũng đừng làm cư dân bản địa."
Câu nói ấy khiến Trình Dã nhíu mày.
Hắn mơ hồ cảm thấy bất an.
Giống như... giống như cả tòa thành đang khát khao lũ người chơi bọn họ ở lại và biến thành cư dân nơi này.
Vì thế…
Những NPC đó… liệu có phải do cư dân ở đây biến thành không?
Trình Dã vẫn giữ nguyên sắc mặt, chuyển chủ đề: "Vừa ra khỏi phó bản à, sao rồi, cảm thấy ổn chứ?".
Nửa ngày trôi qua, không một động tĩnh.
Đột nhiên, Vi Sinh An cụp mắt, cười khẽ: "A, muốn moi tin từ tôi sao…?".
Phá vỡ trò chơi đang tiếp diễn.
Trình Dã ngây người, chối bay biến, "Nào có, chỉ là tán gẫu thôi.".
Vi Sinh An bật cười thành tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia phấn khích.
Gã này thú vị hơn hẳn đám lính mới cứ bám lấy y đòi dạy chơi game.
Nhưng trên đời này chẳng có bữa ăn nào là miễn phí cả.
Vi Sinh An giơ ba ngón tay: "Vầy đi, ba câu hỏi, sáu trăm điểm tích lũy."
Trình Dã: "…" Cướp à!
Vi Sinh An vẫn giữ nụ cười ngây thơ, đôi mắt đen trắng phân minh ánh lên tia sáng.
Trình Dã xoay chuyển suy nghĩ, không hiểu vì sao đối phương lại chắc chắn hắn là người mới như vậy.
Nhưng cứ tiếp tục giả vờ nữa thì chẳng còn ý nghĩa gì. "…Bớt chút được không?."
Vi Sinh An đánh giá Trình Dã một cách khó hiểu.
Trình Dã thản nhiên: "Kết bạn mà lị.".
Vi Sinh An nghiêng đầu, giống như đang mở bảng hệ thống, không rõ là đang xem gì.
Một lúc sau, hắn đáp: "Năm trăm điểm. Không mặc cả.".
"Được". Trình Dã nhói lòng đồng ý.
Sau khi điểm tích lũy được chuyển, Vi Sinh An rút từ trong túi ra một cuốn sổ tay hướng dẫn dành cho người mới ném cho Trình Dã. "Tặng anh, thông tin cơ bản đều có trong đó.".
Trình Dã lật nhanh cuốn sổ tay.
Có cái rắm!
Cái này chỉ là sách hướng dẫn sử dụng của Vĩnh Trú mà thôi.
Ai đời mua di động về rồi mà lại không biết dùng?
Phần lớn nội dung của cuốn sổ tay này toàn là giới thiệu Vĩnh Trú thành đẹp đến nhường nào, có những khu du lịch nào, còn có cả vườn thú cho du khách đến tham quan ngắm cảnh nữa!
Trình Dã chán ghét ném cuốn sổ tay vào ba lô, đảo mắt nhìn xung quanh, tiếp nhận hết mọi thông tin có được trên bề mặt.
Có những câu hỏi, chỉ cần hắn chơi thêm mấy phó bản nữa là có thể tự mình biết được, không cần phải hỏi.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là…
Nghĩ vậy, Trình Dã bèn hỏi: "Độ nguy hiểm của phó bản?".
Vi Sinh An mỉm cười, đáp gọn lỏn: "NPC sẽ nói dối."
Ngón út Trình Dã khẽ run, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc. Hắn tiếp tục hỏi: "Tỉ lệ tử vong trong phó bản?".
"Trung bình là một nửa.".
"…". Trình Dã, "…Làm cách nào để có được nhiều điểm tích lũy nhất trong một trò chơi?".
Vi Sinh An ngẩng đầu nhìn hắn.
Câu hỏi này có trình độ đấy.
Tương đương với hỏi rất nhiều câu hỏi.
Muốn có được nhiều điểm tích lũy hơn, điều kiện tiên quyết là phải sống sót qua trò chơi đã.
Còn có thể nhận được thêm nhiều điểm tích lũy hay không thì phải xem có cách nào vượt ải nhanh hay có đường tắt nào hay ho khác hay không.
Đây đều là cách chơi đặc biệt, là những thông tin trọng yếu, cũng là do rất nhiều bậc tiền bối rút kinh nghiệm xương máu mà có được.
Thế nhưng...
Vi Sinh An thản nhiên đáp: "Cố gắng nhất có thể để hoàn thành phó bản, thu thập manh mối, có thể sẽ mở ra nhiệm vụ phụ tuyến. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là... khiến trò chơi yêu thích anh."
Khiến trò chơi... yêu thích mình?
Trình Dã nhìn không rõ cảm xúc, trầm mặc hồi lâu: "Tôi còn một vấn đề."
Có lẽ tâm trạng đang tốt, Vi Sinh An nói: "Coi như tôi tặng anh."
"Anh... bị mất trí nhớ sao?"
"Ý tôi là, anh có phát hiện ra... bản thân bị mất đi một phần ký ức nào đó hay không?" Trình Dã lặp lại.
Vi Sinh An lần đầu tiên cau mày, nửa ngày sau mới lắc đầu: "Trí nhớ đúng là không liền mạch, nhưng tôi nghĩ mọi người đều như vậy. Những sinh hoạt lặp đi lặp lại, máy móc sẽ bị bộ não của chúng ta coi như rác rưởi mà xóa bỏ, vậy nên cũng không thể chứng minh điều gì."
Trình Dã khom người: "Đa tạ."
Vi Sinh An khẽ nheo mắt.
Đột nhiên, hắn lên tiếng: "Nếu không còn chuyện gì, vậy thì mau chóng vào game đi."
Hả?
Trình Dã nhướng mày.
Vi Sinh An không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Hai người bọn họ bất quá chỉ là khách qua đường.
Mặc dù Trình Dã rất thông minh, thế nhưng đến cả tên hắn cũng không muốn hỏi.
Trong trò chơi này, những ví dụ hôm nay gặp mặt ngày mai đã chết nhiều vô số kể.
Không cần thiết phải dây dưa thêm nữa.
Vi Sinh An đã đi xa, Trình Dã vẫn còn đứng đó.
Hắn nhíu chặt mày, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nhanh chóng vào game sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.