Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 179: Gặp nhau trước cửa phòng 2

Cơ Thủy Linh

25/08/2014

 

Bị Lạc Ngạo Thực ôm đột xuất , Quan Tĩnh nghẹn họng , trân trối mở to mắt , sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Vũ Nghê :"Lạc. . . . . ."

Khi nghe thấy tiếng cửa mở ra , anh mới buông lỏng cơ thể Quan Tĩnh . Xoay người , bình tĩnh cất giọng :"Nếu em đã tới đây , chi bằng đưa anh phần văn kiện , không cần quay về công ty !"

"Ha ha , có điều em không ngờ rằng sẽ gặp anh và Quan Tĩnh ở đây , thật trùng hợp !" Đôi mắt to tròn nhìn anh , con ngươi trong suốt không thấy biểu hiện thương cảm :"Giờ em cũng hiểu rõ rồi , tại sao lần trước Quan Tĩnh nằm viện , người kia gấp gáp cho máu , các người sớm đã quen biết từ trước ?! Vậy mà vẫn không giới thiệu cùng em !" Lòng cô đau đớn , cuối cùng mới biết được rằng , mình thật giống như con ngốc

Không biết thế nào cho phải , Quan Tĩnh lặng lẽ lui trở về phòng , đóng cửa lại

Lúc này , trước cửa nhà trọ chỉ còn anh và cô

Mở cửa phòng đi vào , ném đồ trong tay xuống sàn , cầm lấy văn kiện đưa ra :"Của anh !"

Lạc Ngạo Thực cầm xấp văn kiện màu đen , sắc mặt cũng tối sầm theo . Tuy nhiên , cảm xúc rất nhanh biến mất , bộ mặt lạnh lùng vô phương xuất hiện

Vỗ vỗ đầu vai của cô , cười hỏi :"Anh và cùng Quan Tĩnh ở chung một chỗ , không phải em sẽ ghen chứ ?!"

"Làm sao có thể ?! Anh đừng có mơ !"

"Chẳng phải hôm qua chúng ta cùng nhau ngủ chung , anh ôm em cả một buổi tối , sáng nay lại cùng Quan Tĩnh một chỗ , lẽ nào em không thương tâm ?! Không cảm thấy món đồ của mình như bị người khác chiếm đoạt ?!" Lạc Ngạo Thực hỏi tới , trong lòng cứ luôn dè chừng , lý nào cô ấy lại không để ý ?!

"Ha ha , Lạc Ngạo Thực , anh trở nên già cả , cổ hũ khi nào ?! Loại người như anh , em rất hiểu rõ . Nếu thiếu phụ nữ sẽ không sống được , chi bằng ghen tuông , khác nào mang lại đau thương cho mình ?!" Giọng điệu tiếp tục mỉa mai :"Giải quyết vấn đề sinh lý , điều này có thể thông cảm ! Đúng rồi , sau này nếu anh thích ai , cứ việc cặp kè thoải mái , chỉ cần nói em một tiếng , em sẽ nhanh chóng giới thiệu , không cần lén lút như thế . Tuy nhiên , phải đem Lạc Dật giao trả cho em , em cũng không muốn thằng bé ngượng miệng gọi kẻ khác bằng ‘mẹ’ !"



"Ha ha. . . . . ." Lạc Ngạo Thực điều chỉnh cà vạt , ánh mắt sâu xa nhìn trên người cô :"Vũ Nghê , anh chợt phát hiện , em sáu năm trước và sáu năm sau , tính cách vẫn không thay đổi , luôn luôn hào phóng như vậy . Vì chuyện gì đó , thà để chính mình uất ức !"

"Không sai , có câu , giang sơn dễ đổi bản tính khó dời !"

Lạc Ngạo Thực tán đồng gật đầu , sau đó phóng đãng đến gần bên cô , áp sát vành tai nhỏ nhắn :"Có một chuyện anh rất tò mò , nếu như công ty cha em không phải thiếu tiền , hoặc là , cuộc sống có nhiều khó khăn , em còn có thể tự nguyện cởi hết quần áo lên giường cùng ai ?!"

"Lạc Ngạo Thực ——" Giọng cô hét lớn , giơ tay chuẩn bị tát anh

Anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh , không kiểm soát được giận dữ , quát gầm lên :"Không phải em rất hào phóng , rất không quan tâm chuyện gì hay sao ?! Anh chỉ mới đùa thế , mà em đã không chịu nổi rồi ?!"

Vũ Nghê tức giận , lồng ngực kịch liệt phập phòng :"Thế thì sao ?! Em vốn dĩ không thích nói đùa !"

"Em cũng biết giận sao ?!" Ánh mắt thẳng thừng thăm hỏi cô

"Anh xấu xa đả kích , vì sao em không được phản ứng ?! Anh cho rằng em là đứa ngốc , hay đần độn đây ?! Em không có lỗi để anh mang ra trách móc !" Cô mở to đôi mắt , hướng anh quát lớn

"Em tức giận , tức giận như thế bởi vì yêu anh , đúng không ?!" Tròng mắt hẹp dài khẽ nheo lại , có lẽ vì anh khẩn trương , hay anh đang kích động ?!

Vũ Nghê do dự nhìn Lạc Ngạo Thực , như nghe phải chuyện cười , suýt nữa cười ra tiếng :"Em là kẻ ngốc sao ?! Anh từng làm tổn thương em , em còn có thể yêu anh ?! Nếu như thật sự như thế , thà rằng em tự tát tai vào mặt của mình !"

"Anh không muốn cùng em dông dài . Em tức giận như vậy , chẳng lẽ vì em ghen với Quan Tĩnh ?!" Bắt đầu chất vấn

"Anh đừng có mơ , anh nên hiểu rõ , em đồng ý sống chung với anh , là bởi vì Lạc Dật !" Vẫn đang kích động nói , trong lòng như bị kim châm



Lạc Ngạo Thực vô thức buông tay Vũ Nghê , miễng cưỡng cười :"Tốt . Sáu năm quen biết , dẫn đến yêu đương với Tưởng Vũ Hàng . Mỗi ngày ôm ấp mộng đẹp , tình cảm động lòng đến rơi nước mắt , tưởng rằng gặp phải một người đàn ông hoàn hảo . Kết quả thế nào đây ?! Người đàn ông đó đem tình nhân của mình sống cùng căn phòng đối diện . . . . . ."

"Anh . . . . . ." Lời nói châm biến của Lạc Ngạo Thực khiến Vũ Nghê không thể phản bác

"Anh cái gì ?! Vũ Nghê , anh thật sự hoài nghi con mắt nhìn người của em , phải chăng chỉ để dùng trong công việc ?!" Tiếp tục mỉa mai

"Vậy thì thế nào , cùng anh có quan hệ gì ?!" Cô tức giận đáp lại

"Hi vọng lần sau sẽ khá khẩm hơn , anh chỉ tốt bụng nhắc nhở !" Nói xong , anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ . "Lát nữa anh có cuộc họp , muốn anh tiễn một đoạn hay không ?!"

"Không cần !"

"Tốt , gặp lại em sau !" Lạc Ngạo Thực trực tiếp đi vào thang máy

Đứng ở trước cửa , cô giống như quả bong bóng xì hơi , lưng tựa vào hành lang vách tường

Lúc này , Quan Tĩnh mở cửa phòng ra , quan tâm nhìn cô :"Vũ Nghê , cậu không sao chứ ?!"

"Không sao , tớ rất khỏe !" Không biết vì sao ý chí chiến đấu của mình đột nhiên sôi sục . Đồng thời , bắt đầu ghét bỏ Quan Tĩnh !

"Vũ Nghê. . . . . . Thật ra , tớ và Lạc Ngạo Thực . . . . . . chỉ là bạn bè !" Quan Tĩnh mất một nửa sức lực giải thích lý do

Nghe Quan Tĩnh nói , cô càng thêm giận dữ , cảm thấy người thân cận nhất lại là người phản bội mình ——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook