Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Chương 16: Xuất hiện tình địch
Tiền Tiểu Bạch
23/04/2014
"Chỉ như vậy?" Cậu ta còn tưởng rằng cô sẽ nhân cơ hội này bắt đền một khoản tiền lớn, hoặc danh phận hoặc bất cứ món tài sản giá trị nào đó, nhưng cô chỉ đưa ra điều kiện cỏn con như vậy, cô có biết thân phận thực sự của hắn? Hắn là Thái Tử Gia của Đậu gia!
“Chỉ vậy thôi, nếu cậu thích tặng tôi thêm một hộp kẹo mút thì tôi đây cũng sẽ vui vẻ nhận. Nhân tiện nói cho cậu biết, tôi thích vị dâu tây”. Cô vừa nói vừa cầm lên cái điện thoại vừa bị cậu ta đập, lại mất vài ngàn rồi.
“Cho cô cả một thùng kẹo dâu tây luôn”. Cũng chỉ bằng mấy cái bao cao su thôi, cậu định nói thêm mấy chữ này, bỗng cảm thấy nha đầu này có chút ý tứ.
“Mau đi bồi thường đi”
Cậu móc trong túi ra hai ba ngàn kín đáo đưa cho cô: “Tiền bồi thường đây, có thể xóa ảnh đi được chưa?”
“Yên tâm, ra khỏi cửa tôi sẽ xóa”. Giữ lại cũng vô dụng! Muốn nhìn cô nhìn Kiều Kiều là đủ rồi.
Cậu ta gật đầu, tạm thời tin tưởng cô. Ra đến cửa thì cậu đột nhiên hơi quay đầu lại nói: "Quên nói cho cô biết, tôi tên là Đậu Diệc Phồn, tôi sẽ quay lại".
Tiểu Ốc sợ hắn sao? "Hoan nghênh lần sau quang lâm".
Triệu tiên sinh thấy cô cầm tiền đi ra, kinh ngạc: "Đại tiểu thư, cô giải quyết việc này như thế nào mà nhanh vậy?"
"Bí mật, còn nữa, nhà tôi không có nhị tiểu thư, cho nên không cần gọi tôi là đại tiểu thư, gọi như vậy khiến tôi có cảm giác mình còn có 1 người em gái". Cô khẽ hếch cằm lên, chuyện chụp ảnh nude mà nói thì chẳng có người nào sùng bái, cô thích được người sùng bái theo kiểu gào khóc cơ!
Triệu tiên sinh mồ hôi đổ như thác: "Vậy nên gọi là gì?"
"Tiểu Ốc tỉ tỉ". Cô cười ngọt ngào.
"Tiểu Ốc tỉ tỉ?" Triệu tiên sinh hộc máu, một cô nhóc lại muốn ông gọi là tỉ tỉ.
"Ngoan! Làm tốt lắm, tỉ đi trước, nhớ kĩ tỉ nhé! Tỉ không phải là truyền thuyết". Tiểu Ốc vỗ vỗ vai ông ta, đưa tiền rồi nhanh chóng bước đi, cô không thích những nơi ồn ào.
Triệu tiên sinh: ". . . . . ."
Mệt mỏi một ngày, rốt cuộc cũng về nhà, cô hào hứng chạy lên lầu, gõ cửa phòng Mộc Trạch Khải: “Kiều Kiều, em đã về!”
Mộc mẹ nghe thấy giọng cô, đi ra từ phòng bên cạnh nói với Tiểu Ốc: “Anh trai con vừa về đến nhà đã thay bộ quần áo khác rồi lại đi, nói là đi hẹn hò, tối không ăn cơm ở nhà”.
“Mẹ, mẹ có biết anh ấy hẹn hò ở đâu không?”
“Chỉ vậy thôi, nếu cậu thích tặng tôi thêm một hộp kẹo mút thì tôi đây cũng sẽ vui vẻ nhận. Nhân tiện nói cho cậu biết, tôi thích vị dâu tây”. Cô vừa nói vừa cầm lên cái điện thoại vừa bị cậu ta đập, lại mất vài ngàn rồi.
“Cho cô cả một thùng kẹo dâu tây luôn”. Cũng chỉ bằng mấy cái bao cao su thôi, cậu định nói thêm mấy chữ này, bỗng cảm thấy nha đầu này có chút ý tứ.
“Mau đi bồi thường đi”
Cậu móc trong túi ra hai ba ngàn kín đáo đưa cho cô: “Tiền bồi thường đây, có thể xóa ảnh đi được chưa?”
“Yên tâm, ra khỏi cửa tôi sẽ xóa”. Giữ lại cũng vô dụng! Muốn nhìn cô nhìn Kiều Kiều là đủ rồi.
Cậu ta gật đầu, tạm thời tin tưởng cô. Ra đến cửa thì cậu đột nhiên hơi quay đầu lại nói: "Quên nói cho cô biết, tôi tên là Đậu Diệc Phồn, tôi sẽ quay lại".
Tiểu Ốc sợ hắn sao? "Hoan nghênh lần sau quang lâm".
Triệu tiên sinh thấy cô cầm tiền đi ra, kinh ngạc: "Đại tiểu thư, cô giải quyết việc này như thế nào mà nhanh vậy?"
"Bí mật, còn nữa, nhà tôi không có nhị tiểu thư, cho nên không cần gọi tôi là đại tiểu thư, gọi như vậy khiến tôi có cảm giác mình còn có 1 người em gái". Cô khẽ hếch cằm lên, chuyện chụp ảnh nude mà nói thì chẳng có người nào sùng bái, cô thích được người sùng bái theo kiểu gào khóc cơ!
Triệu tiên sinh mồ hôi đổ như thác: "Vậy nên gọi là gì?"
"Tiểu Ốc tỉ tỉ". Cô cười ngọt ngào.
"Tiểu Ốc tỉ tỉ?" Triệu tiên sinh hộc máu, một cô nhóc lại muốn ông gọi là tỉ tỉ.
"Ngoan! Làm tốt lắm, tỉ đi trước, nhớ kĩ tỉ nhé! Tỉ không phải là truyền thuyết". Tiểu Ốc vỗ vỗ vai ông ta, đưa tiền rồi nhanh chóng bước đi, cô không thích những nơi ồn ào.
Triệu tiên sinh: ". . . . . ."
Mệt mỏi một ngày, rốt cuộc cũng về nhà, cô hào hứng chạy lên lầu, gõ cửa phòng Mộc Trạch Khải: “Kiều Kiều, em đã về!”
Mộc mẹ nghe thấy giọng cô, đi ra từ phòng bên cạnh nói với Tiểu Ốc: “Anh trai con vừa về đến nhà đã thay bộ quần áo khác rồi lại đi, nói là đi hẹn hò, tối không ăn cơm ở nhà”.
“Mẹ, mẹ có biết anh ấy hẹn hò ở đâu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.