Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Chương 162: Chạy trốn
Tiền Tiểu Bạch
03/06/2015
Không đợi Tiểu Ốc có cơ hội cho bước kế tiếp, ban đêm lúc Đại Quân ngủ đã nói mớ, đem toàn bộ sự việc nói hết ra, Tiểu Ốc sắp xếp lại rồi nói cho Triêu Quân.
Một ngày sau, Tiểu Ốc gửi một đoạn tin ngắn cho Triêu Quân :" Đã làm tốt, chuẩn bị rút lui! Người của chúng ta đã mai phục tốt ở các nơi gần biệt thự của hắn, tôi hẹn hắn đi ra ngoài, sau đó mượn cớ đi vệ sinh rồi chuồn. Chúng ta phải đi bắt người, chú ý vấn đề an toàn, đừng để người khác phát hiện ra anh, thuận tiện cho việc điều tra sau này, lần này vẫn như cũ."
“Cảm ơn cảnh sát Vương." Sau khi tiểu Ốc gửi thư, nói với Đại Quân :"Anh Đại Quân, thời tiết hôm nay rất tốt, chúng ta ra ngoài chơi được không?"
Đại Quân đặt báo xuống, có chút phiền não, mấy ngày gần đây hắn nghi này nghi nọ, nơi nào cũng không muốn đi :" Ở nhà đợi đi! Anh không có tinh thần."
“Nhưng em ăn hết đồ ăn vặt rồi, muốn đi ra ngoài mua ô mai. Nếu anh không muốn đi, vậy em tự mình đi là được, đứa trẻ đáng thương, chưa ra ngoài, bố đã không thích mẹ rồi."
“Nói gì vậy." Đại Quân thở dài một hơi, đứng dậy: “Anh đi cùng em vậy được chưa?"
“Anh Đại Quân tốt quá." Tiểu Ốc cười một cái với hắn, hài lòng cầm túi xách lên, bỏ mấy đồ hồi trước cô mang đến bỏ vào túi, không để lại bất cứ dấu vết nào, cười với hắn ta rồi đi ra ngoài.
Lúc hai người ở siêu thị, Tiểu Ốc cố ý chọn nhiều thức ăn, xếp hàng đến nửa thì đột nhiên nói muốn đi vệ sinh, Đại Quân chỉ có thể kéo thấp nón xuống, lại đeo thêm mắt kính chống nắng, sẽ không bị phát hiện, lúc này mới thận trọng xếp hàng, nếu để cho phóng viên phát hiện ông đường đường là thư ký phó tỉnh trưởng lại đi chơi siêu thị với vợ hai, ông làm sao mà sống được nữa!
Tiểu Ốc mới bước chân vào nhà vệ sinh, Đại Quân liền bị bắt, đợi tiếng còi xe cảnh sát đi xa, mới cởi áo khoác bỏ xuống trong nhà vệ sinh, tháo mặt nạ xuống, buộc tóc lên, từ trong túi lấy ra một chiếc kính gọng đen, cơ hồ với người con gái tên Trương Dương xinh đẹp là hai người khác nhau, có vẻ mộc mạc không thấy được, là một người phụ nữ không thể bình thường hơn.
Bước đi vững chắc ra khỏi siêu thị, Tiểu Ốc thuận tay đón một chiếc xe taxi, nói với tài xế : “Đi đến sân bay."
Sau đói cô gọi điện thoại cho Triêu Quân : “Tôi ra rồi, bây giờ có nhiệm vụ mới cho tôi không?"
Một ngày sau, Tiểu Ốc gửi một đoạn tin ngắn cho Triêu Quân :" Đã làm tốt, chuẩn bị rút lui! Người của chúng ta đã mai phục tốt ở các nơi gần biệt thự của hắn, tôi hẹn hắn đi ra ngoài, sau đó mượn cớ đi vệ sinh rồi chuồn. Chúng ta phải đi bắt người, chú ý vấn đề an toàn, đừng để người khác phát hiện ra anh, thuận tiện cho việc điều tra sau này, lần này vẫn như cũ."
“Cảm ơn cảnh sát Vương." Sau khi tiểu Ốc gửi thư, nói với Đại Quân :"Anh Đại Quân, thời tiết hôm nay rất tốt, chúng ta ra ngoài chơi được không?"
Đại Quân đặt báo xuống, có chút phiền não, mấy ngày gần đây hắn nghi này nghi nọ, nơi nào cũng không muốn đi :" Ở nhà đợi đi! Anh không có tinh thần."
“Nhưng em ăn hết đồ ăn vặt rồi, muốn đi ra ngoài mua ô mai. Nếu anh không muốn đi, vậy em tự mình đi là được, đứa trẻ đáng thương, chưa ra ngoài, bố đã không thích mẹ rồi."
“Nói gì vậy." Đại Quân thở dài một hơi, đứng dậy: “Anh đi cùng em vậy được chưa?"
“Anh Đại Quân tốt quá." Tiểu Ốc cười một cái với hắn, hài lòng cầm túi xách lên, bỏ mấy đồ hồi trước cô mang đến bỏ vào túi, không để lại bất cứ dấu vết nào, cười với hắn ta rồi đi ra ngoài.
Lúc hai người ở siêu thị, Tiểu Ốc cố ý chọn nhiều thức ăn, xếp hàng đến nửa thì đột nhiên nói muốn đi vệ sinh, Đại Quân chỉ có thể kéo thấp nón xuống, lại đeo thêm mắt kính chống nắng, sẽ không bị phát hiện, lúc này mới thận trọng xếp hàng, nếu để cho phóng viên phát hiện ông đường đường là thư ký phó tỉnh trưởng lại đi chơi siêu thị với vợ hai, ông làm sao mà sống được nữa!
Tiểu Ốc mới bước chân vào nhà vệ sinh, Đại Quân liền bị bắt, đợi tiếng còi xe cảnh sát đi xa, mới cởi áo khoác bỏ xuống trong nhà vệ sinh, tháo mặt nạ xuống, buộc tóc lên, từ trong túi lấy ra một chiếc kính gọng đen, cơ hồ với người con gái tên Trương Dương xinh đẹp là hai người khác nhau, có vẻ mộc mạc không thấy được, là một người phụ nữ không thể bình thường hơn.
Bước đi vững chắc ra khỏi siêu thị, Tiểu Ốc thuận tay đón một chiếc xe taxi, nói với tài xế : “Đi đến sân bay."
Sau đói cô gọi điện thoại cho Triêu Quân : “Tôi ra rồi, bây giờ có nhiệm vụ mới cho tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.