Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Chương 188: Cô có ngưỡng mộ tôi không? (1)
Niêm Hoa Phất Liễu
02/04/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Thịnh không quay đầu lại, nhưng dừng bước: "Ồ?"
"Anh vì Tô Ảnh mới nhúng tay vào việc vớ vẩn này của tôi đúng chứ?" Ngu Đình Huyên khẽ cười: "Đúng vậy, đường đường Phó đại thiếu, đời nào đi quản loại chuyện vớ vẩn này? Chỉ có một cách giải thích, đó là anh không muốn nhìn thấy Tô Ảnh vì nghĩ nên trả ơn tôi thế nào mà phiền não, cho nên anh mới nhúng tay vào chuyện này. Tôi hiểu. Thế nên hôn sự giữa tôi và anh, bỏ đi."
Khóe miệng Phó Thịnh khẽ cong lên.
Ngu Đình Huyên quả nhiên rất thông minh.
Ngu Đình Huyên lại nói tiếp: "Mặc dù trước mắt anh là đối tượng tốt nhất của tôi, nhưng cũng không phải duy nhất. Từ bỏ một Phó Thịnh, đổi lấy một người bạn hết lòng với mình, tính ra tôi cũng không thiệt."
Phó Thịnh nhướng môi: "Vậy chúc mừng Ngu tổng."
"Cùng vui." Ngu Đình Huyên nhướng mày: "Đi thong thả, không tiễn."
Phó Thịnh vừa đi, nét thông minh trên mặt Ngu Đình Huyên lập tức thay bằng vẻ mệt mỏi.
Trợ lí bên cạnh đi tới chỉnh lại kim chuyền cho cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, cô cứ từ bỏ Phó tổng dễ dàng như thế ư? Phải biết, nếu cô gả được vào Phó gia, những đám người trong nhà kia có cho tiền họ cũng không dám làm gì cô cả. Có Phó gia che chở, không ai dám mơ ước đến tài sản của cô nữa đâu!"
Ngu Đình Huyên khẽ gật đầu, nói: "Nếu như là trước đây tôi sẽ làm như vậy. Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, tôi chợt phát hiện, có một số việc, chưa chắc đã quan trọng như mình tưởng. Tiền không có còn có thể kiếm lại, nhưng tình nghĩa mất đi, có nghìn vàng cũng không kiếm lại được."
"Tiểu thư nói đúng..." Trợ lí đáp.
"Tô Ảnh." Ngu Đình Huyên khẳng định, sau đó giải thích: "Chắc cô cũng nhìn ra, Phó Thịnh để ý Tô Ảnh thế nào. Sở dĩ lần nãy tôi được cứu cũng vi hưởng ké ánh sáng của Tô Ảnh. Mặc dù Phó Thịnh thay tôi giải quyết nổi lo về sau, nhưng nếu như không phải nể mặt Tô Ảnh, cô cảm thấy Phó Thịnh sẽ quản loại chuyện nhỏ nhặt này ư? Ngu gia nhìn thì mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài, nếu như hôm nay tôi chết ở đây, Ngu gia lập tức sẽ sụp đổ. Cho nên mối ơn tình này, tôi không thể không trả."
"Huống chi, thái độ Mẫn Chỉ dành cho Tô Ảnh cũng rất rõ ràng. Mẫn Chỉ vẫn xem thái độ của Sầm Yến Hành mà làm việc. Sầm Yến Hành có quan hệ thân thiết với Phó Thịnh, là Nhị thiếu của ‘đại viện tam kiệt’, Sầm Yến Hành là người rõ ràng tim Phó Thịnh ở chỗ nào nhất. Nếu như Phó Thịnh chọn là người người khác, tôi có thể sẽ không cam tâm, thế nào cũng phải ganh đua cao thấp một phen. Nhưng người Phó Thịnh chọn là Tô Ảnh, tôi sẽ lựa chọn chúc phúc. Theo quan điểm của tôi mà nói, hôn nhân không quan trọng bằng tình bạn." Ngu Đình Huyên quả quyết nói.
"Tiểu thư, cô coi Tô Ảnh là bạn rồi sao?" Trợ lí lại hỏi.
"Thêu hoa trên gấm, giúp người gặp nạn." Ngu Đình Huyên gật đầu: "Khi tôi rơi vào khốn cảnh, Tô Ảnh không hại tôi, ngược lại lựa chọn sát cánh cùng tôi. Tình cảm này, đáng trân trọng."
Nói đến đây, Ngu Đình Huyên bỗng bật cười: "Tôi hiểu rồi. Chẳng trách Phó Thịnh lại cưng chiều Tô Ảnh như thế. Có lẽ cũng nhìn trúng trái tim tinh khiết , trong sáng này của Tô Ảnh rồi. Trong giới chúng ta lòng dạ đen tối, mưu mô quỷ quyệt không thiếu, có người nào giữ nguyên được bản tính lương thiện chứ. Tô Ảnh rất đặc biệt, cái tốt của cô ấy, Phó Thịnh nhìn thấy rõ ràng."
Trợ lí gật đầu, không hỏi tiếp
Bên kia, Tô Ảnh và Mẫn Chỉ tắm táp xong,thay quần áo, thoải mái nằm dài trên salon.
Phó Thịnh không quay đầu lại, nhưng dừng bước: "Ồ?"
"Anh vì Tô Ảnh mới nhúng tay vào việc vớ vẩn này của tôi đúng chứ?" Ngu Đình Huyên khẽ cười: "Đúng vậy, đường đường Phó đại thiếu, đời nào đi quản loại chuyện vớ vẩn này? Chỉ có một cách giải thích, đó là anh không muốn nhìn thấy Tô Ảnh vì nghĩ nên trả ơn tôi thế nào mà phiền não, cho nên anh mới nhúng tay vào chuyện này. Tôi hiểu. Thế nên hôn sự giữa tôi và anh, bỏ đi."
Khóe miệng Phó Thịnh khẽ cong lên.
Ngu Đình Huyên quả nhiên rất thông minh.
Ngu Đình Huyên lại nói tiếp: "Mặc dù trước mắt anh là đối tượng tốt nhất của tôi, nhưng cũng không phải duy nhất. Từ bỏ một Phó Thịnh, đổi lấy một người bạn hết lòng với mình, tính ra tôi cũng không thiệt."
Phó Thịnh nhướng môi: "Vậy chúc mừng Ngu tổng."
"Cùng vui." Ngu Đình Huyên nhướng mày: "Đi thong thả, không tiễn."
Phó Thịnh vừa đi, nét thông minh trên mặt Ngu Đình Huyên lập tức thay bằng vẻ mệt mỏi.
Trợ lí bên cạnh đi tới chỉnh lại kim chuyền cho cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, cô cứ từ bỏ Phó tổng dễ dàng như thế ư? Phải biết, nếu cô gả được vào Phó gia, những đám người trong nhà kia có cho tiền họ cũng không dám làm gì cô cả. Có Phó gia che chở, không ai dám mơ ước đến tài sản của cô nữa đâu!"
Ngu Đình Huyên khẽ gật đầu, nói: "Nếu như là trước đây tôi sẽ làm như vậy. Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, tôi chợt phát hiện, có một số việc, chưa chắc đã quan trọng như mình tưởng. Tiền không có còn có thể kiếm lại, nhưng tình nghĩa mất đi, có nghìn vàng cũng không kiếm lại được."
"Tiểu thư nói đúng..." Trợ lí đáp.
"Tô Ảnh." Ngu Đình Huyên khẳng định, sau đó giải thích: "Chắc cô cũng nhìn ra, Phó Thịnh để ý Tô Ảnh thế nào. Sở dĩ lần nãy tôi được cứu cũng vi hưởng ké ánh sáng của Tô Ảnh. Mặc dù Phó Thịnh thay tôi giải quyết nổi lo về sau, nhưng nếu như không phải nể mặt Tô Ảnh, cô cảm thấy Phó Thịnh sẽ quản loại chuyện nhỏ nhặt này ư? Ngu gia nhìn thì mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài, nếu như hôm nay tôi chết ở đây, Ngu gia lập tức sẽ sụp đổ. Cho nên mối ơn tình này, tôi không thể không trả."
"Huống chi, thái độ Mẫn Chỉ dành cho Tô Ảnh cũng rất rõ ràng. Mẫn Chỉ vẫn xem thái độ của Sầm Yến Hành mà làm việc. Sầm Yến Hành có quan hệ thân thiết với Phó Thịnh, là Nhị thiếu của ‘đại viện tam kiệt’, Sầm Yến Hành là người rõ ràng tim Phó Thịnh ở chỗ nào nhất. Nếu như Phó Thịnh chọn là người người khác, tôi có thể sẽ không cam tâm, thế nào cũng phải ganh đua cao thấp một phen. Nhưng người Phó Thịnh chọn là Tô Ảnh, tôi sẽ lựa chọn chúc phúc. Theo quan điểm của tôi mà nói, hôn nhân không quan trọng bằng tình bạn." Ngu Đình Huyên quả quyết nói.
"Tiểu thư, cô coi Tô Ảnh là bạn rồi sao?" Trợ lí lại hỏi.
"Thêu hoa trên gấm, giúp người gặp nạn." Ngu Đình Huyên gật đầu: "Khi tôi rơi vào khốn cảnh, Tô Ảnh không hại tôi, ngược lại lựa chọn sát cánh cùng tôi. Tình cảm này, đáng trân trọng."
Nói đến đây, Ngu Đình Huyên bỗng bật cười: "Tôi hiểu rồi. Chẳng trách Phó Thịnh lại cưng chiều Tô Ảnh như thế. Có lẽ cũng nhìn trúng trái tim tinh khiết , trong sáng này của Tô Ảnh rồi. Trong giới chúng ta lòng dạ đen tối, mưu mô quỷ quyệt không thiếu, có người nào giữ nguyên được bản tính lương thiện chứ. Tô Ảnh rất đặc biệt, cái tốt của cô ấy, Phó Thịnh nhìn thấy rõ ràng."
Trợ lí gật đầu, không hỏi tiếp
Bên kia, Tô Ảnh và Mẫn Chỉ tắm táp xong,thay quần áo, thoải mái nằm dài trên salon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.