Chương 421: Ngoại truyện: Đôi ba chuyện mang thai (9)
Nam Mịch
22/05/2021
Tân Hành giật giật khóe môi: “Em cũng nhớ rằng anh không phải người tự giác cho lắm. Để anh cố hết sức tuân thủ cam kết đã là miễn cưỡng lắm rồi, huống hồ còn tự giác đáp ứng yêu cầu của anh ta.”
Dịch Tân bật cười, rất tự hào và liên tục hôn lên mặt cô: “Ừ, anh thích em hiểu rõ anh như thế!”
“...” Không biết xấu hổ mà còn tỏ ra tự hào…
“Anh đồng ý với anh ta, dĩ nhiên là điều kiện trao đổi của anh ta đủ để anh suy nghĩ đến việc tạm thời đáp ứng anh ta trước.” Người nào đó không có ý định nói hết ra, trong mắt toàn là vẻ tính toán nham hiểm.
“Điều kiện trao đổi? Còn tạm thời?” Tân Hành nghi ngờ.
Dịch Tân nhìn cô và cười: “Tạm thời nghĩa là lúc nào anh cũng có thể bắt Lạc Tiểu Xuyên lại.”
“Anh…” Ngón tay Tân Hành run rẩy chỉ vào anh: “Anh… Cái người này rõ ràng là muốn lúc nào cũng có thể đổi ý đúng không?”
Dịch Tân nghe thế thì dù bạn vẫn ung dung liếc qua bụng cô: “Tân Hành, anh phát hiện từ lúc em mang thai con của anh thì em ngày càng thông minh ra.”
“...” Tân Hành vạch đen đầy đầu: “Không có con của anh thì em vốn dĩ đã rất thông minh nhé.”
Dịch Tân bật cười, không tranh luận với cô mà chỉ hỏi: “Vậy mẹ trẻ con vốn dĩ đã rất thông minh ơi, hay là em nói cho anh biết xem Thẩm Ngôn đã đồng ý với anh cái gì đi?”
“...” Tân Hành quẫn bách, cô làm sao mà biết cái này được! Ngượng ngùng cười một cái, cô sờ lên cái bụng nhô cao của mình: “Em vốn dĩ rất thông minh, là mang thai hai đứa con của anh khiến em bị liên lụy đần đi rồi.”
… Thì ra không chỉ có một người đàn ông thích kéo con xuống nước, đến mẹ của bọn trẻ cũng không hề khách sáo gì cả…
Hai đứa bé này, rốt cuộc là đáng thương đến mức nào mới gặp phải cha mẹ như vậy!
Trọng điểm ở đây là cha mẹ này còn không có chút tự giác nào, tự mình chơi rất vui vẻ, nói hươu nói vượn hoài mà không có một chút chướng ngại tâm lý nào cả.
Thậm chí điều làm người ta phẫn nộ hơn là hai người này nói qua nói lại xong thì người này liền ôm người kia đang bầu vượt mặt lên đùi, rồi triền miên ân ân ái ái một hồi.
Sau đó cái gì mà Thẩm Ngôn, Lạc Tiểu Xuyên, rồi con cái đều là mây bay hết, hai người họ chỉ lo âu yếm nhau!
Cả hai đều là củi khô bốc lửa, nhưng vì… tình hình hiện tại nên chỉ có thể nhẹ nhàng một chút để khỏa lấp ham muốn cho nhau. Dĩ nhiên ngay cả nhẹ nhàng cũng không được làm quá, nếu chẳng may súng cướp cò không khống chế nổi thì hậu quả sẽ rất thảm…
Dĩ nhiên cũng đừng hy vọng đôi cha mẹ này tự giác đến thế, chẳng qua là vì có vết xe đổ trước đó rồi nên họ không thể không chấp nhận. Mà nói ra thì vết xe đổ này cũng hơi xấu hổ.
Vào một ngày nào đó, Dịch Tân đã hơi có ý thức, biết bụng Tân hành quá lớn nên anh không thể quá đói khát được. Nhưng Tân Hành lại cứ không biết sống chết trêu chọc vào anh.
Thật ra thì trong lòng Tân Hành cũng rất đen tối: Cho anh mặc quần áo vào liền phách lối này, cho anh phách lối! Anh phách lối đi, bà đây phải nhìn dáng vẻ anh thèm mà không được, phải xem anh cứng đờ cả người mà vẫn phải cắn răng mặc quần áo cho em! Bay giờ em có hai con bảo vệ, em, không, sợ, anh, đâu!
Dĩ nhiên loại người như vậy sẽ có kết cục rất bi thảm. Từ rất nhiều năm trước các cụ đã dạy rồi: Tự tạo nghiệt không thể sống!
Rõ ràng khi Dịch Tân bắt nạt Tân Hành đều khống chế tốt mức độ, kết quả là anh có thể vui vẻ, còn cô không chỉ không làm được gì, hơn nữa còn phải cống hiến không ít sức lực cho hành trình vui vẻ của anh.
Nhưng khi Tân Hành bắt nạt Dịch Tân thì đúng là hỏng bét. Cô chỉ học được bề ngoài của anh, nhưng không học được cái tinh túy, cô không biết tính toán mức độ.
Bắt nạt nhẹ nhàng, người ta không có cảm giác.
Bắt nạt quá độ, người ta hoàn toàn hóa thân thành cầm thú...
Vì vậy Tân Hành tự tạo nghiệt không thể sống, đang khoan khoái cắn vào ngực người ta, người nào đó ở dưới cô đang siết chặt bàn tay không dám nhúc nhích đột nhiên bùng nổ…
Lật người, áp đảo, sau đó là một nụ hôn khiến người ta điên hồn loạn phách.
Lúc ấy đại não của Tân Hành đã hoàn toàn chết máy, đợi đến khi cô phản ứng lại thì người kia đã… tiến vào rồi.
Sau đó… khụ, Tân Hành nghĩ nếu đã vậy rồi thì...
Cứ thế cô đã đi theo anh phóng túng một lần.
Ai đó rất hạnh phúc, đừng đánh giá thấp người đàn ông bị giam cầm dục vọng mấy tháng liền, mặc dù đã rất cẩn thận, hết sức nhẹ nhàng, nhưng khi đã hăng hái lên thì nói chung là không thể tự chủ được liền đặt… vui vẻ… lên đầu.
Tân Hành cũng vậy, đừng đánh giá thấp người phụ nữ động chút là bị đàn ông hôn hít ôm ấp, quần áo cũng đã cởi sạch rồi mà không lần nào được thỏa mã đến bước cuối cùng. Bình thường trước khi mê muội, Tân Hành còn có thể giữ ý chí kiên định, nhưng một khi mê muội…
Giống như dòng nước vậy, trước khi rơi vào thì bạn có thể rất mạnh mẽ, còn có thể cẩn thận phòng tránh mà đi đường vòng, nhưng một khi đã bước vào… thì chỉ có thể bị cuốn đi, đừng mơ giữ lại được một sợi tóc!
Đó là một trận hạn hán kéo dài, cả hai người đều không khống chế được, trên lưng Dịch Tân còn lưu lại mấy dấu móng tay cào…
Nhưng mà… lúc hưởng thụ thì hoàn mỹ, kết cục cuối cùng mới làm cho người ta khủng hoảng.
Không bao lâu sau, bụng Tân Hành bắt đầu xuất hiện những cơn đau âm ỉ, thân dưới tiết ra một ít máu, Tân Hành ngay lập tức bị dọa cho òa khóc.
Mặc dù cô bị Dịch Tân chọc nên đã nhiều lần kéo các con xuống nước, nhưng trong nội tâm cô vẫn rất nâng niu hai đứa trẻ này!
Đứa bé là may mắn cô khó khăn lắm mới có được. Nếu vì sơ suất của cô mà chúng xảy ra sơ suất gì…
Không dám tiếp tục, cô mới nghĩ đến đây đã khóc hu hu lên.
Dịch Tân vừa thấy cô thế thì cũng luống cuống, trong lúc cô đau đớn, anh không nói hai lời mà ôm cô chạy thẳng đến bệnh viện. Dọc đường đi anh vừa hôn vừa an ủi, cô lại càng khóc to hơn.
Sau này rất nhiều lần anh nhớ lại thì cảm thấy lúc đó thay vì nói anh bị con hù dọa, chi bằng nói nói anh bị nước mắt của Tân Hành dọa sợ có vẻ đúng hơn.
Anh cũng đã đặt giả thiết, nếu lúc ấy cô không khóc, có khi anh sẽ giúp cô nhìn thử, sau đó nói thẳng cho cô biết… Không sao hết, em đừng bị hai đứa con hư này lừa, chúng chẳng làm sao cả…
Sau đó anh sẽ giúp cô hầm chút đồ bổ máu an thai coi như xong chuyện.
Nhưng Tân Hành lại quá sợ hãi cho nên cứ thế khóc ầm lên. Mỗi lần cô bị dọa khóc thì Dịch Tân liền đau lòng.
Chính vì vậy Dịch Tân cứ thế ầm ĩ đưa Tân Hành vào bệnh viện…
Bệnh viện…
Lại gặp đúng một nữ bác sĩ có tài, tài cao ấy mà, người tài cao thì gan lớn! Bà ấy không sợ sự uy hiếp của Dịch Tân, sau khi kiểm tra cho Tân Hành thì nhìn cô với ánh mắt không đồng tình chút nào: “Sao lại không cẩn thận như vậy! Thân thể của cô vốn đã không tốt, bụng lớn như vậy thì càng không nên làm chuyện phòng the. Tình yêu nam nữ là chuyện dễ hiểu, nhưng cô cũng phải quan tâm đến trạng thái cơ thể của mình chứ.”
Lúc ấy Tân Hành nằm trên giường bệnh với đôi mắt sưng đỏ, còn bị bác sĩ mắng thì nước mắt khó khăn lắm mới dừng lại được lại tiếp tục rớt ra.
Dịch Tân thấy thế thì trái tim cũng mềm ra thành vũng nước: “ Xuỵt, đừng khóc, sau này… Anh không ép buộc em nữa.”
Tân Hành vốn đang rơi lên, thoáng cái đứng hình.
Cái gì, ép buộc?
Cô cũng không dám tự nguyện nữa có được không hả!
“Cái gì? Ép buộc! Cậu Dịch, sao cậu có thể làm vậy với vợ mình hả? Bây giờ vợ cậu đang có thai con của hai người, thân thể cô ấy vốn đã không tốt, cậu biết cô ấy khổ cực đến thế nào không hả? Cậu lại chỉ vì sự sảng khoái nhất thời của mình…”
Cho nên, nữ bác sĩ tràn đầy tinh thần trọng nghĩa đã bắt đầu chỉ trích Dịch Tân ầm ầm như thế…
Dịch Tân đã bao giờ bị ai mắng mỏ thế đâu? Gân xanh trên trán anh nhảy ầm ầm mấy cái, nhưng may mà Tân Hành không khóc nữa.
…
Từ ngày đó, sau khi hai người bị mất mặt ở bệnh viện một trận thì đã bớt phóng túng lại.
Sau này dù có không kiềm chế được vuốt ve an ủi như bây giờ thì cả hai cũng đều rất cẩn thận và biết điểm dừng.
Mặc dù mới một chút đã dừng cũng rất đau khổ… Nếu Dịch Tân có thể khóc được như Tân Hành thì chắc anh đã khóc không biết bao nhiêu lần rồi!
Nhưng anh lại chỉ có thể làm như không sao cả, mạnh mẽ đè nén ham muốn trong lòng xuống, sửa sang lại quần áo cho cô rồi lại ôm cô vào lòng. Cùng lắm anh cũng chỉ ra ám hiệu: “Tân Hành, chúng ta chỉ đẻ một lần này thôi nhé, được không?”
Tân Hành mở mắt nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước: “Anh thật sự không thích con thế à?”
“Anh… thích.” Người nào đó đáp lời rất gian nan.
“Nhưng mà anh thích em hơn.” Trong lúc nói chuyện, anh lại hôn lên mặt cô.
Tân Hành suy nghĩ một chút rồi nói: “Em bé chỉ có thể chiếm được em mười tháng, có mười tháng thôi mà anh cũng không vui à?”
“... Tân Hành, một năm cũng chỉ có mười hai tháng thôi.”
“...” Ý ở đây chính là rất không vui rồi.
Tân Hành quẫn bách đành chuyển chủ đề: “Đúng rồi, anh còn chưa nói Thẩm Ngôn đáp ứng anh cái gì?”
“Chỉ mang thai một lần này?”
“... Chúng ta nói về Thẩm Ngôn trước đi.”
“Nói chuyện mang thai này trước.”
“... Lần này mang thai rất ổn, không cần anh lo lắng.”
“Anh muốn nói đến lần sau!”
“... Nói lần sau sớm quá, chờ bọn trẻ lần này ra ngoài đã rồi nghĩ thêm.”
“Tân Hành.” Người nào đó đã cao giọng lên có vẻ hơi nguy hiểm.
“A?”
Người kia nheo một bên mắt lại, nói từng câu từng chữ: “Tuyệt, đối, không, có, mang, thai, lần, hai!”
Khi nói lời này bàn tay anh đúng lúc đặt lên bụng cô, cách một lớp da, phía dưới chính là… em bé.
Thần kinh của Tân Hành trở nên căng thẳng, bị vẻ nguy hiểm của anh uy hiếp, thoáng chốc cốt cách đã bị hư tổn, vội vàng ngượng ngùng gật đầu: “Ừ… Được.”
“Thật à?” Người nào đó không tin tưởng lắm, bàn tay trở nên nặng nề hơn.
Tân Hành rét run, vội vàng gật mạnh đầu: “Thật, thật mà!” Nói rồi còn tội nghiệp không quên nhắc nhở anh: “Anh không tin em, chẳng nhẽ còn không tin chính anh sao?”
Anh…
“Anh đúng là không tin bản thân anh lắm.” Anh thấy hơi thất bại, ngay sau đó đã đổi lời thoại: “Dĩ nhiên anh càng không tin em hơn.”
Hai người này đúng là người tám lạng kẻ nửa cân…
Tân Hành: “...”
Anh mới là không tin được!
Cái gì mà tuyệt đối không có? Ở đâu ra mà tuyệt đối? Không phải anh rất thích chuyện tạo người này sao?
Chỉ cần anh dám làm thì em sẽ dám có!
Trong lòng Tân Hành âm thầm suy nghĩ xấu xa, nhưng ngoài mặt lại cười lấy lòng với anh, còn chủ động hôn lên mặt anh: “Anh không thích thì chúng ta không cần nữa, anh vui là được rồi.”
Tự dưng dâng ân cần… Đôi mắt gian trá của Dịch Tân nhẹ nhàng nhíu lại.
Tân Hành rét run, vội vàng chuyển chủ đề: “Anh nói chuyện của Thẩm Ngôn nhanh lên, tại sao anh lại đồng ý với anh ta?”
Dịch Tân nhìn cô một hồi lâu rồi mới trả lời: “Anh ta đồng ý với tôi sẽ đi du lịch khắp thế giới, ba năm rưỡi mới được về, còn phải mang theo Lạc Tiểu Xuyên. Hơn nữa không được cho là anh không biết mà giữa đường lén bỏ lại cô ta. Anh ta dám bỏ lại thì anh dám nhặt về, lại vứt vào câu lạc bộ đêm.”
Tân Hành: “...”
Vạch đen đầy đầu, Tân Hành mím môi: “Anh thật sự không giống người biết tác hợp nhân duyên cho người khác.”
“Anh tác hợp rồi đấy.”
“Vâng, em biết, em tò mò là sao đầu anh có thể nảy ra được ý tưởng lương thiện như thế? Người làm việc thiện đều là người hiền lương, anh làm gì có chỗ nào hiền lương đâu… Thứ anh có thể nghĩ đến chẳng lẽ không phải là đào một cái hố xong chôn luôn cả Thẩm Ngôn lẫn Lạc Tiểu Xuyên xuống à? Một lần vất vả, nhàn nhã cả đời.”
“...” Dịch Tân giật giật khóe môi, ánh mắt có vẻ hơi lúng túng: “Thật ra thì là Thẩm Ngôn tự mình đề nghị. Nếu không anh đã đào hố chôn họ thật rồi.”
“...” Em biết ngay mà…
“Sao Thẩm Ngôn lại đề nghị thế?” Tân Hành hơi cau mày.
Giọng Dịch Tân hơi cao lên: “Em thế này là đang không vui à?”
Tân Hành run rẩy, cuống quít chối: “Không có, hoàn toàn không có!”
“Thật chứ?”
“Thật mà!”
“Anh thấy là em đang không vui.”
“Không có, hoàn toàn không có! Em thề!”
“Vậy được, em thề đi.”
“... Em chỉ đang hơi nghi ngờ, Lạc Tiểu Xuyên ở bên cạnh Thẩm Ngôn lâu như thế, nếu anh ta thích thì đã thích lâu rồi. Không thích chính là không thích, không thích thì tại sao lại hứa đưa cô ta đi quanh thế giới, làm cho một chuyện vốn vui vẻ trở nên lúng túng như vậy?”
Dịch Tân hơi nheo mắt, nhìn sâu vào mắt cô: “Bắt anh ta đi khắp nơi trên thế giới đã là một chuyện không vui vẻ gì rồi. Nếu đã không sung sướng gì thì có mang thêm một cô gái không nặng không nhẹ cũng có gì khác đâu? Quan trọng nhất là còn có thể thuận tiện cứu cô ta khỏi bể khổ. Cho dù không thích thì cô gái kia rơi vào tay anh cũng là vì hy sinh cho anh ta. Nếu Thẩm Ngôn vẫn còn là một người đàn ông thì nên cứu cô ta.”
Tân Hành gật đầu, rồi lại hỏi: “Vậy nếu anh biết Thẩm Ngôn không thích Lạc Tiểu Xuyên thì sao còn bắt bọn họ đi cùng nhau tận ba năm rưỡi làm gì?”
Dịch Tân cười bí hiểm, giam cô vào trong lòng mình: “Tân Hành à, tình cảm có thể bồi dưỡng mà. Sao em dám khẳng định để Thẩm Ngôn ngủ cùng chỗ với một cô gái khác suốt ba năm rưỡi mà anh ta lại không động lòng? Cho dù không phải với cô gái đó thì trong lần chu du này, thế giới rộng như vậy, anh không tin anh ta lại không tìm được một người khiến mình động lòng!”
“Anh… Đúng là độc ác!” Tân Hành không nhịn được toát mồ hôi lạnh, trận vây bắt này của Dịch Tân đúng là cẩn thận!
Cho anh ta một người ở bên, rồi lại cho anh ta vô số chân trời, bao vây gần xa chặt chẽ!
Xem anh ta trốn đi đâu!
Dịch Tân khẽ cười, cười đến mức cực kỳ kiêu ngạo.
Cho anh ta giành Tân Hành với anh! Đây sẽ là kết cục của anh ta! Cứ ngoan ngoãn mà đi khắp thế giới đi, ngoan ngoãn mà tìm lại trái tim của anh ta đi!
Không tìm được ư? Không sao cả, tôi để cho Lạc Tiểu Xuyên cầm chân anh!
“Thảo nào Thẩm Ngôn lại tuyệt vọng đến thế…” Một hồi lâu sau Tân Hành mới không nhịn được mà cảm khái.
Tròng mắt Dịch Tân hơi híp lại: “Anh ta không tuyệt vọng, thế em muốn anh tuyệt vọng à?”
“...” Tân Hành cuống lên: “Mọi người ai chẳng có lòng trắc ẩn. Dịch Tân, em cũng có lòng đồng cảm như vậy có được không hả? Thật ra thì… Vừa rồi em rất muốn trả lời thư của Thẩm Ngôn, nói cho anh ta biết: Đừng tuyệt vọng như vậy, kiếp sau tôi sẽ để anh và Dịch Tân có cơ hội cạnh tranh công bằng.”
“Cạnh tranh công bằng?”
“Cạnh tranh công bằng.”
“Được lắm, em nhớ đầu tiên phải trả anh hai mươi năm.”
“A?”
“Kiếp này, trước khi em hai mươi tuổi, anh ta có mặt nhưng anh thì không. Không phải em muốn công bằng cạnh tranh sao? Vậy đầu tiên em trả anh hai mươi năm đã.”
“...” Đầu Tân Hành chảy đầy mồ hôi lạnh.
Dịch Tân nhẹ nhàng cười và hỏi: “Còn muốn công bằng cạnh tranh không?”
“... Không muốn.”
“Bây giờ mới ngoan này.” Lúc này Dịch Tân mới hài lòng hôn lên mặt, rồi lại sờ bụng cô: “Em bé có bắt nạt em không?”
“... Cha em bé bắt nạt em.”
Dịch Tân bật cười, rất tự hào và liên tục hôn lên mặt cô: “Ừ, anh thích em hiểu rõ anh như thế!”
“...” Không biết xấu hổ mà còn tỏ ra tự hào…
“Anh đồng ý với anh ta, dĩ nhiên là điều kiện trao đổi của anh ta đủ để anh suy nghĩ đến việc tạm thời đáp ứng anh ta trước.” Người nào đó không có ý định nói hết ra, trong mắt toàn là vẻ tính toán nham hiểm.
“Điều kiện trao đổi? Còn tạm thời?” Tân Hành nghi ngờ.
Dịch Tân nhìn cô và cười: “Tạm thời nghĩa là lúc nào anh cũng có thể bắt Lạc Tiểu Xuyên lại.”
“Anh…” Ngón tay Tân Hành run rẩy chỉ vào anh: “Anh… Cái người này rõ ràng là muốn lúc nào cũng có thể đổi ý đúng không?”
Dịch Tân nghe thế thì dù bạn vẫn ung dung liếc qua bụng cô: “Tân Hành, anh phát hiện từ lúc em mang thai con của anh thì em ngày càng thông minh ra.”
“...” Tân Hành vạch đen đầy đầu: “Không có con của anh thì em vốn dĩ đã rất thông minh nhé.”
Dịch Tân bật cười, không tranh luận với cô mà chỉ hỏi: “Vậy mẹ trẻ con vốn dĩ đã rất thông minh ơi, hay là em nói cho anh biết xem Thẩm Ngôn đã đồng ý với anh cái gì đi?”
“...” Tân Hành quẫn bách, cô làm sao mà biết cái này được! Ngượng ngùng cười một cái, cô sờ lên cái bụng nhô cao của mình: “Em vốn dĩ rất thông minh, là mang thai hai đứa con của anh khiến em bị liên lụy đần đi rồi.”
… Thì ra không chỉ có một người đàn ông thích kéo con xuống nước, đến mẹ của bọn trẻ cũng không hề khách sáo gì cả…
Hai đứa bé này, rốt cuộc là đáng thương đến mức nào mới gặp phải cha mẹ như vậy!
Trọng điểm ở đây là cha mẹ này còn không có chút tự giác nào, tự mình chơi rất vui vẻ, nói hươu nói vượn hoài mà không có một chút chướng ngại tâm lý nào cả.
Thậm chí điều làm người ta phẫn nộ hơn là hai người này nói qua nói lại xong thì người này liền ôm người kia đang bầu vượt mặt lên đùi, rồi triền miên ân ân ái ái một hồi.
Sau đó cái gì mà Thẩm Ngôn, Lạc Tiểu Xuyên, rồi con cái đều là mây bay hết, hai người họ chỉ lo âu yếm nhau!
Cả hai đều là củi khô bốc lửa, nhưng vì… tình hình hiện tại nên chỉ có thể nhẹ nhàng một chút để khỏa lấp ham muốn cho nhau. Dĩ nhiên ngay cả nhẹ nhàng cũng không được làm quá, nếu chẳng may súng cướp cò không khống chế nổi thì hậu quả sẽ rất thảm…
Dĩ nhiên cũng đừng hy vọng đôi cha mẹ này tự giác đến thế, chẳng qua là vì có vết xe đổ trước đó rồi nên họ không thể không chấp nhận. Mà nói ra thì vết xe đổ này cũng hơi xấu hổ.
Vào một ngày nào đó, Dịch Tân đã hơi có ý thức, biết bụng Tân hành quá lớn nên anh không thể quá đói khát được. Nhưng Tân Hành lại cứ không biết sống chết trêu chọc vào anh.
Thật ra thì trong lòng Tân Hành cũng rất đen tối: Cho anh mặc quần áo vào liền phách lối này, cho anh phách lối! Anh phách lối đi, bà đây phải nhìn dáng vẻ anh thèm mà không được, phải xem anh cứng đờ cả người mà vẫn phải cắn răng mặc quần áo cho em! Bay giờ em có hai con bảo vệ, em, không, sợ, anh, đâu!
Dĩ nhiên loại người như vậy sẽ có kết cục rất bi thảm. Từ rất nhiều năm trước các cụ đã dạy rồi: Tự tạo nghiệt không thể sống!
Rõ ràng khi Dịch Tân bắt nạt Tân Hành đều khống chế tốt mức độ, kết quả là anh có thể vui vẻ, còn cô không chỉ không làm được gì, hơn nữa còn phải cống hiến không ít sức lực cho hành trình vui vẻ của anh.
Nhưng khi Tân Hành bắt nạt Dịch Tân thì đúng là hỏng bét. Cô chỉ học được bề ngoài của anh, nhưng không học được cái tinh túy, cô không biết tính toán mức độ.
Bắt nạt nhẹ nhàng, người ta không có cảm giác.
Bắt nạt quá độ, người ta hoàn toàn hóa thân thành cầm thú...
Vì vậy Tân Hành tự tạo nghiệt không thể sống, đang khoan khoái cắn vào ngực người ta, người nào đó ở dưới cô đang siết chặt bàn tay không dám nhúc nhích đột nhiên bùng nổ…
Lật người, áp đảo, sau đó là một nụ hôn khiến người ta điên hồn loạn phách.
Lúc ấy đại não của Tân Hành đã hoàn toàn chết máy, đợi đến khi cô phản ứng lại thì người kia đã… tiến vào rồi.
Sau đó… khụ, Tân Hành nghĩ nếu đã vậy rồi thì...
Cứ thế cô đã đi theo anh phóng túng một lần.
Ai đó rất hạnh phúc, đừng đánh giá thấp người đàn ông bị giam cầm dục vọng mấy tháng liền, mặc dù đã rất cẩn thận, hết sức nhẹ nhàng, nhưng khi đã hăng hái lên thì nói chung là không thể tự chủ được liền đặt… vui vẻ… lên đầu.
Tân Hành cũng vậy, đừng đánh giá thấp người phụ nữ động chút là bị đàn ông hôn hít ôm ấp, quần áo cũng đã cởi sạch rồi mà không lần nào được thỏa mã đến bước cuối cùng. Bình thường trước khi mê muội, Tân Hành còn có thể giữ ý chí kiên định, nhưng một khi mê muội…
Giống như dòng nước vậy, trước khi rơi vào thì bạn có thể rất mạnh mẽ, còn có thể cẩn thận phòng tránh mà đi đường vòng, nhưng một khi đã bước vào… thì chỉ có thể bị cuốn đi, đừng mơ giữ lại được một sợi tóc!
Đó là một trận hạn hán kéo dài, cả hai người đều không khống chế được, trên lưng Dịch Tân còn lưu lại mấy dấu móng tay cào…
Nhưng mà… lúc hưởng thụ thì hoàn mỹ, kết cục cuối cùng mới làm cho người ta khủng hoảng.
Không bao lâu sau, bụng Tân Hành bắt đầu xuất hiện những cơn đau âm ỉ, thân dưới tiết ra một ít máu, Tân Hành ngay lập tức bị dọa cho òa khóc.
Mặc dù cô bị Dịch Tân chọc nên đã nhiều lần kéo các con xuống nước, nhưng trong nội tâm cô vẫn rất nâng niu hai đứa trẻ này!
Đứa bé là may mắn cô khó khăn lắm mới có được. Nếu vì sơ suất của cô mà chúng xảy ra sơ suất gì…
Không dám tiếp tục, cô mới nghĩ đến đây đã khóc hu hu lên.
Dịch Tân vừa thấy cô thế thì cũng luống cuống, trong lúc cô đau đớn, anh không nói hai lời mà ôm cô chạy thẳng đến bệnh viện. Dọc đường đi anh vừa hôn vừa an ủi, cô lại càng khóc to hơn.
Sau này rất nhiều lần anh nhớ lại thì cảm thấy lúc đó thay vì nói anh bị con hù dọa, chi bằng nói nói anh bị nước mắt của Tân Hành dọa sợ có vẻ đúng hơn.
Anh cũng đã đặt giả thiết, nếu lúc ấy cô không khóc, có khi anh sẽ giúp cô nhìn thử, sau đó nói thẳng cho cô biết… Không sao hết, em đừng bị hai đứa con hư này lừa, chúng chẳng làm sao cả…
Sau đó anh sẽ giúp cô hầm chút đồ bổ máu an thai coi như xong chuyện.
Nhưng Tân Hành lại quá sợ hãi cho nên cứ thế khóc ầm lên. Mỗi lần cô bị dọa khóc thì Dịch Tân liền đau lòng.
Chính vì vậy Dịch Tân cứ thế ầm ĩ đưa Tân Hành vào bệnh viện…
Bệnh viện…
Lại gặp đúng một nữ bác sĩ có tài, tài cao ấy mà, người tài cao thì gan lớn! Bà ấy không sợ sự uy hiếp của Dịch Tân, sau khi kiểm tra cho Tân Hành thì nhìn cô với ánh mắt không đồng tình chút nào: “Sao lại không cẩn thận như vậy! Thân thể của cô vốn đã không tốt, bụng lớn như vậy thì càng không nên làm chuyện phòng the. Tình yêu nam nữ là chuyện dễ hiểu, nhưng cô cũng phải quan tâm đến trạng thái cơ thể của mình chứ.”
Lúc ấy Tân Hành nằm trên giường bệnh với đôi mắt sưng đỏ, còn bị bác sĩ mắng thì nước mắt khó khăn lắm mới dừng lại được lại tiếp tục rớt ra.
Dịch Tân thấy thế thì trái tim cũng mềm ra thành vũng nước: “ Xuỵt, đừng khóc, sau này… Anh không ép buộc em nữa.”
Tân Hành vốn đang rơi lên, thoáng cái đứng hình.
Cái gì, ép buộc?
Cô cũng không dám tự nguyện nữa có được không hả!
“Cái gì? Ép buộc! Cậu Dịch, sao cậu có thể làm vậy với vợ mình hả? Bây giờ vợ cậu đang có thai con của hai người, thân thể cô ấy vốn đã không tốt, cậu biết cô ấy khổ cực đến thế nào không hả? Cậu lại chỉ vì sự sảng khoái nhất thời của mình…”
Cho nên, nữ bác sĩ tràn đầy tinh thần trọng nghĩa đã bắt đầu chỉ trích Dịch Tân ầm ầm như thế…
Dịch Tân đã bao giờ bị ai mắng mỏ thế đâu? Gân xanh trên trán anh nhảy ầm ầm mấy cái, nhưng may mà Tân Hành không khóc nữa.
…
Từ ngày đó, sau khi hai người bị mất mặt ở bệnh viện một trận thì đã bớt phóng túng lại.
Sau này dù có không kiềm chế được vuốt ve an ủi như bây giờ thì cả hai cũng đều rất cẩn thận và biết điểm dừng.
Mặc dù mới một chút đã dừng cũng rất đau khổ… Nếu Dịch Tân có thể khóc được như Tân Hành thì chắc anh đã khóc không biết bao nhiêu lần rồi!
Nhưng anh lại chỉ có thể làm như không sao cả, mạnh mẽ đè nén ham muốn trong lòng xuống, sửa sang lại quần áo cho cô rồi lại ôm cô vào lòng. Cùng lắm anh cũng chỉ ra ám hiệu: “Tân Hành, chúng ta chỉ đẻ một lần này thôi nhé, được không?”
Tân Hành mở mắt nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước: “Anh thật sự không thích con thế à?”
“Anh… thích.” Người nào đó đáp lời rất gian nan.
“Nhưng mà anh thích em hơn.” Trong lúc nói chuyện, anh lại hôn lên mặt cô.
Tân Hành suy nghĩ một chút rồi nói: “Em bé chỉ có thể chiếm được em mười tháng, có mười tháng thôi mà anh cũng không vui à?”
“... Tân Hành, một năm cũng chỉ có mười hai tháng thôi.”
“...” Ý ở đây chính là rất không vui rồi.
Tân Hành quẫn bách đành chuyển chủ đề: “Đúng rồi, anh còn chưa nói Thẩm Ngôn đáp ứng anh cái gì?”
“Chỉ mang thai một lần này?”
“... Chúng ta nói về Thẩm Ngôn trước đi.”
“Nói chuyện mang thai này trước.”
“... Lần này mang thai rất ổn, không cần anh lo lắng.”
“Anh muốn nói đến lần sau!”
“... Nói lần sau sớm quá, chờ bọn trẻ lần này ra ngoài đã rồi nghĩ thêm.”
“Tân Hành.” Người nào đó đã cao giọng lên có vẻ hơi nguy hiểm.
“A?”
Người kia nheo một bên mắt lại, nói từng câu từng chữ: “Tuyệt, đối, không, có, mang, thai, lần, hai!”
Khi nói lời này bàn tay anh đúng lúc đặt lên bụng cô, cách một lớp da, phía dưới chính là… em bé.
Thần kinh của Tân Hành trở nên căng thẳng, bị vẻ nguy hiểm của anh uy hiếp, thoáng chốc cốt cách đã bị hư tổn, vội vàng ngượng ngùng gật đầu: “Ừ… Được.”
“Thật à?” Người nào đó không tin tưởng lắm, bàn tay trở nên nặng nề hơn.
Tân Hành rét run, vội vàng gật mạnh đầu: “Thật, thật mà!” Nói rồi còn tội nghiệp không quên nhắc nhở anh: “Anh không tin em, chẳng nhẽ còn không tin chính anh sao?”
Anh…
“Anh đúng là không tin bản thân anh lắm.” Anh thấy hơi thất bại, ngay sau đó đã đổi lời thoại: “Dĩ nhiên anh càng không tin em hơn.”
Hai người này đúng là người tám lạng kẻ nửa cân…
Tân Hành: “...”
Anh mới là không tin được!
Cái gì mà tuyệt đối không có? Ở đâu ra mà tuyệt đối? Không phải anh rất thích chuyện tạo người này sao?
Chỉ cần anh dám làm thì em sẽ dám có!
Trong lòng Tân Hành âm thầm suy nghĩ xấu xa, nhưng ngoài mặt lại cười lấy lòng với anh, còn chủ động hôn lên mặt anh: “Anh không thích thì chúng ta không cần nữa, anh vui là được rồi.”
Tự dưng dâng ân cần… Đôi mắt gian trá của Dịch Tân nhẹ nhàng nhíu lại.
Tân Hành rét run, vội vàng chuyển chủ đề: “Anh nói chuyện của Thẩm Ngôn nhanh lên, tại sao anh lại đồng ý với anh ta?”
Dịch Tân nhìn cô một hồi lâu rồi mới trả lời: “Anh ta đồng ý với tôi sẽ đi du lịch khắp thế giới, ba năm rưỡi mới được về, còn phải mang theo Lạc Tiểu Xuyên. Hơn nữa không được cho là anh không biết mà giữa đường lén bỏ lại cô ta. Anh ta dám bỏ lại thì anh dám nhặt về, lại vứt vào câu lạc bộ đêm.”
Tân Hành: “...”
Vạch đen đầy đầu, Tân Hành mím môi: “Anh thật sự không giống người biết tác hợp nhân duyên cho người khác.”
“Anh tác hợp rồi đấy.”
“Vâng, em biết, em tò mò là sao đầu anh có thể nảy ra được ý tưởng lương thiện như thế? Người làm việc thiện đều là người hiền lương, anh làm gì có chỗ nào hiền lương đâu… Thứ anh có thể nghĩ đến chẳng lẽ không phải là đào một cái hố xong chôn luôn cả Thẩm Ngôn lẫn Lạc Tiểu Xuyên xuống à? Một lần vất vả, nhàn nhã cả đời.”
“...” Dịch Tân giật giật khóe môi, ánh mắt có vẻ hơi lúng túng: “Thật ra thì là Thẩm Ngôn tự mình đề nghị. Nếu không anh đã đào hố chôn họ thật rồi.”
“...” Em biết ngay mà…
“Sao Thẩm Ngôn lại đề nghị thế?” Tân Hành hơi cau mày.
Giọng Dịch Tân hơi cao lên: “Em thế này là đang không vui à?”
Tân Hành run rẩy, cuống quít chối: “Không có, hoàn toàn không có!”
“Thật chứ?”
“Thật mà!”
“Anh thấy là em đang không vui.”
“Không có, hoàn toàn không có! Em thề!”
“Vậy được, em thề đi.”
“... Em chỉ đang hơi nghi ngờ, Lạc Tiểu Xuyên ở bên cạnh Thẩm Ngôn lâu như thế, nếu anh ta thích thì đã thích lâu rồi. Không thích chính là không thích, không thích thì tại sao lại hứa đưa cô ta đi quanh thế giới, làm cho một chuyện vốn vui vẻ trở nên lúng túng như vậy?”
Dịch Tân hơi nheo mắt, nhìn sâu vào mắt cô: “Bắt anh ta đi khắp nơi trên thế giới đã là một chuyện không vui vẻ gì rồi. Nếu đã không sung sướng gì thì có mang thêm một cô gái không nặng không nhẹ cũng có gì khác đâu? Quan trọng nhất là còn có thể thuận tiện cứu cô ta khỏi bể khổ. Cho dù không thích thì cô gái kia rơi vào tay anh cũng là vì hy sinh cho anh ta. Nếu Thẩm Ngôn vẫn còn là một người đàn ông thì nên cứu cô ta.”
Tân Hành gật đầu, rồi lại hỏi: “Vậy nếu anh biết Thẩm Ngôn không thích Lạc Tiểu Xuyên thì sao còn bắt bọn họ đi cùng nhau tận ba năm rưỡi làm gì?”
Dịch Tân cười bí hiểm, giam cô vào trong lòng mình: “Tân Hành à, tình cảm có thể bồi dưỡng mà. Sao em dám khẳng định để Thẩm Ngôn ngủ cùng chỗ với một cô gái khác suốt ba năm rưỡi mà anh ta lại không động lòng? Cho dù không phải với cô gái đó thì trong lần chu du này, thế giới rộng như vậy, anh không tin anh ta lại không tìm được một người khiến mình động lòng!”
“Anh… Đúng là độc ác!” Tân Hành không nhịn được toát mồ hôi lạnh, trận vây bắt này của Dịch Tân đúng là cẩn thận!
Cho anh ta một người ở bên, rồi lại cho anh ta vô số chân trời, bao vây gần xa chặt chẽ!
Xem anh ta trốn đi đâu!
Dịch Tân khẽ cười, cười đến mức cực kỳ kiêu ngạo.
Cho anh ta giành Tân Hành với anh! Đây sẽ là kết cục của anh ta! Cứ ngoan ngoãn mà đi khắp thế giới đi, ngoan ngoãn mà tìm lại trái tim của anh ta đi!
Không tìm được ư? Không sao cả, tôi để cho Lạc Tiểu Xuyên cầm chân anh!
“Thảo nào Thẩm Ngôn lại tuyệt vọng đến thế…” Một hồi lâu sau Tân Hành mới không nhịn được mà cảm khái.
Tròng mắt Dịch Tân hơi híp lại: “Anh ta không tuyệt vọng, thế em muốn anh tuyệt vọng à?”
“...” Tân Hành cuống lên: “Mọi người ai chẳng có lòng trắc ẩn. Dịch Tân, em cũng có lòng đồng cảm như vậy có được không hả? Thật ra thì… Vừa rồi em rất muốn trả lời thư của Thẩm Ngôn, nói cho anh ta biết: Đừng tuyệt vọng như vậy, kiếp sau tôi sẽ để anh và Dịch Tân có cơ hội cạnh tranh công bằng.”
“Cạnh tranh công bằng?”
“Cạnh tranh công bằng.”
“Được lắm, em nhớ đầu tiên phải trả anh hai mươi năm.”
“A?”
“Kiếp này, trước khi em hai mươi tuổi, anh ta có mặt nhưng anh thì không. Không phải em muốn công bằng cạnh tranh sao? Vậy đầu tiên em trả anh hai mươi năm đã.”
“...” Đầu Tân Hành chảy đầy mồ hôi lạnh.
Dịch Tân nhẹ nhàng cười và hỏi: “Còn muốn công bằng cạnh tranh không?”
“... Không muốn.”
“Bây giờ mới ngoan này.” Lúc này Dịch Tân mới hài lòng hôn lên mặt, rồi lại sờ bụng cô: “Em bé có bắt nạt em không?”
“... Cha em bé bắt nạt em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.