Chương 224
Tô Lạc Ly
05/05/2021
Đừng xấu hổ mà “Ly Ly, em còn đánh nữa không?” Ôn Khanh Mộ cầm thắt lưng vào phòng ngủ.
“Sếp Dạ về rồi?”
“Về rồi, sao phải gọi cậu ta là sếp Dạ? Cậu †a còn phải gọi em là bà chủ đấy!”
Ôn Khanh Mộ thấy biểu cảm trên mặt Tô Lạc Ly không đúng lắm, lập tức nhét thắt lưng vào tay cô.
“Được rồi, được rồi, mau đánh đi, đánh xong trong lòng em sẽ thoải mái, sẽ vui hơn!”
Tô Lạc Ly nhìn thắt lưng trong tay, lại nhìn Ôn Khanh Mộ.
Muốn cô xuống tay, cô thật sự không xuống tay được.
Mấy lần liền, hít sâu, giơ thắt lưng lên, nhưng không xuống tay được.
Khanh Mộ.
“Đừng giận dỗi nữa, đừng tức giận nữa, có được không?”
Ôn Khanh Mộ hiếm khi kiên trì, từng câu từng câu dỗ Tô Lạc Ly.
Nhưng Tô Lạc Ly lại không muốn tha thứ cho anh!
Ai bảo anh xuống tay đánh cô chứ!
Tô Lạc Ly không thèm để ý đến Ôn Khanh Mộ, mà đi thẳng ra cửa, ra phòng khách xem tỉ vi.
Cả một ngày, cô cũng không nói với Ôn Khanh Mộ thêm câu nào nữa, dường như Ôn Khanh Mộ cũng cảm nhận được Tô Lạc Ly vẫn đang tức giận.
Ngoan ngoãn đưa hoa quả, bưng trà rót nước cho cô, không hề oán thán.
này ra oai một chút.
“Được được được, tôi sang phòng dành cho khách ngủ! Em đừng tức giận, tối nay ngủ thật ngon!”
Vốn Ôn Khanh Mộ định tiến tới trước mặt Tô Lạc Ly, muốn hôn cô chúc ngủ ngon, kết quả bị Tô Lạc Ly trừng mắt lườm.
Anh không dám làm bừa, chỉ đành ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này Tô Lạc Ly mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sáng mai sẽ không bị trói trên giường nữa.
Cô cẩn thận khóa cửa phòng ngủ, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Thế nhưng sáng hôm sau…
Rõ ràng có thể cảm nhận được bên cạnh có tiếng hít thở của đàn ông, còn có ánh mắt sáng rực nhìn cô!
“A… Tô Lạc Ly hét lên.
Người vừa động đậy, không chút phòng bị, mông liền đau đớn một trận.
“A..
“Sao thế, đau mông à? Để tôi xem xem!”
“Anh đi ra!”
Tô Lạc Ly che mông mình, gầm lên với Ôn Khanh Mộ.
“Không phải tôi đã nói là không cho phép anh vào phòng ngủ ngủ sao? Nói không giữ lời có đúng không?”
“Em nhìn kỹ xem, đây không phải là phòng ngủ, đây là phòng dành cho khách!”
Tô Lạc Ly nhìn xung quanh, quả thật đây không phải là phòng ngủ của bọn họ, mà là phòng dành cho khách.
“Sao tôi lại ở đây?”
“Nhất định là em quá yêu tôi, nửa đêm hôm qua mộng du, sau đó đến phòng dành cho khách tìm tôi, còn muốn tôi ôm em ngủ”
Ôn Khanh Mộ vừa nói, vừa nhướn mày, vẻ tinh ranh toát lên qua ánh mắt.
“Không thể nào!”
“Sao lại không thể? Con người không thể nhớ chuyện xảy ra trong trạng thái mộng du”
Tô Lạc Ly không hề nhớ là mình có bị mộng du, nhưng trước kia cô luôn ngủ một mình, cho dù là có bị mộng du, cũng không biết đượ!
c Nhìn người đàn ông trước mặt nở nụ cười tinh ranh, Tô Lạc Ly cứ cảm thấy không đúng lắm.
“Không phải là anh nửa đêm chạy sang phòng ngủ rồi ôm tôi qua đây chứ?”
“Em khóa cửa rồi, sao mà tôi vào được?”
Tô Lạc Ly nghĩ cũng phải, đúng thế, tối qua cô khóa cửa rất chắc chắn, chắc là anh cũng không vào được.
Lẽ nào cô thật sự bị mộng du sao?
Ôn Khanh Mộ duỗi tay ra, ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
“Được rồi, đừng phủ nhận nữa, tôi biết là em rất yêu rất yêu tôi.”
“.” Đầu Tô Lạc Ly đau đến mức muốn nổ tung, sao cô lại yêu người đàn ông như này chứ?
Có cần mặt dày thế này không?
“Được rồi, Ly Ly, đừng tức giận, ngoan”
Ôn Khanh Mộ kiên nhẫn dùng giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con, khiến Tô Lạc Ly thật sự cười không được mà khóc cũng không xong.
Lập tức không còn tức nữa.
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng, sáp lại gần tai cô.
“Ly Ly, tôi yêu em”
Câu nói ngọt ngào này, giống như gió mùa xuân, cũng giống như mưa xuân, dịu dàng mà giản dị chui vào trong tai Tô Lạc Ly.
“Sau này chúng ta sống thật hạnh phúc, không cãi nhau nữa, có được không?”
“Nhưng sau này anh không được đánh tôi nữa”
Tô Lạc Ly ấm ức nói.
“Tôi không đánh em, tôi thề, sau này sẽ không đánh em nữa! Tôi đánh em, töi còn khó chịu hơn em! Em có biết trong lòng tôi đau đến thế nào không?”
Thật ra khi anh xuống tay đánh cô, trong lòng cũng cực kỳ phức tạp, Khi tháo thất lưng ra, lúc đầu là định làm tình với To lạc Ly, nhưng nhớ tới lần trước, Tô Lạc Ly đau đến mức chết đi sống lại, anh liền biết anh không thể.
Nhưng lửa giận trong lòng anh khiến anh không thể dừng lại Khi anh đánh có, rõ ràng có nhẹ tay hơn, băng không dựa.vào sức của anh, thoáng cái liền.có thể đánh cho Tô Lạc ky bọng da tróc thịt.
“Sau này anh còn đánh tôi thì thế nào?”
“Em nói thế nào thì thế đó? Có được không?”
Tô Lạc Ly bĩu môi, cũng không biết nên nói cái gì.
“Ly Ly, em yêu tôi từ lúc nào thế? Sao em lại phát hiện em yêu tôi? Em yêu tôi nhiều thế nào chứ? Hả? Mau nói xem!”
Tô Lạc Ly đen mặt.
Lại nữa…
Sao người đàn ông này lại cố chấp với lời thoại của phái nữ thế?
“Anh còn hỏi nữa, tôi sẽ không yêu anh nữa!”
“Được được được, tôi không hỏi nữa, tôi biết rằng em yêu tôi là được! Mông còn đau không? Tôi bôi thuốc cho em nhé?”
“Không cần!” Tô Lạc Ly lập tức lấy chăn che mặt đi.
“Đừng xấu hổ mài”
Ôn Khanh Mộ vấn thoa thuốc cho Tô Lạc Ly Suốt ba ngày, hai người không ra khỏi cửa, Ôn Khanh Mộ giống như người hầu, luôn ở bên cạnh Tô Lạc Ly, hầu hạ cẩn thận chu đáo Thế nhựng,,Tô Lạc Ly luôn không dám hỏi xem Ôn Khanh Mộ định xử chuyện Giản Ngọc cầu hôn ở lệ trao giải như thế nào, Điện thoại của cô cũng không biết ở đâu, cũng không có cách nào đọc tin tức mới Cô sợ bản thân vừa nhäc tới chuyện của Giản Ngọc, Ôn Khanh Mộ lại đùng đùng nổi giận, phá vỡ mối quan hệ biện giờ của hai người Nhưng cô thật sự lo lăng chuyện kia.
Nên làm thế nào đây?
“Ly Ly, có muốn ăn xoài không?” Ôn Khanh Mộ đi vào.
“Sếp Dạ về rồi?”
“Về rồi, sao phải gọi cậu ta là sếp Dạ? Cậu †a còn phải gọi em là bà chủ đấy!”
Ôn Khanh Mộ thấy biểu cảm trên mặt Tô Lạc Ly không đúng lắm, lập tức nhét thắt lưng vào tay cô.
“Được rồi, được rồi, mau đánh đi, đánh xong trong lòng em sẽ thoải mái, sẽ vui hơn!”
Tô Lạc Ly nhìn thắt lưng trong tay, lại nhìn Ôn Khanh Mộ.
Muốn cô xuống tay, cô thật sự không xuống tay được.
Mấy lần liền, hít sâu, giơ thắt lưng lên, nhưng không xuống tay được.
Khanh Mộ.
“Đừng giận dỗi nữa, đừng tức giận nữa, có được không?”
Ôn Khanh Mộ hiếm khi kiên trì, từng câu từng câu dỗ Tô Lạc Ly.
Nhưng Tô Lạc Ly lại không muốn tha thứ cho anh!
Ai bảo anh xuống tay đánh cô chứ!
Tô Lạc Ly không thèm để ý đến Ôn Khanh Mộ, mà đi thẳng ra cửa, ra phòng khách xem tỉ vi.
Cả một ngày, cô cũng không nói với Ôn Khanh Mộ thêm câu nào nữa, dường như Ôn Khanh Mộ cũng cảm nhận được Tô Lạc Ly vẫn đang tức giận.
Ngoan ngoãn đưa hoa quả, bưng trà rót nước cho cô, không hề oán thán.
này ra oai một chút.
“Được được được, tôi sang phòng dành cho khách ngủ! Em đừng tức giận, tối nay ngủ thật ngon!”
Vốn Ôn Khanh Mộ định tiến tới trước mặt Tô Lạc Ly, muốn hôn cô chúc ngủ ngon, kết quả bị Tô Lạc Ly trừng mắt lườm.
Anh không dám làm bừa, chỉ đành ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này Tô Lạc Ly mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sáng mai sẽ không bị trói trên giường nữa.
Cô cẩn thận khóa cửa phòng ngủ, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Thế nhưng sáng hôm sau…
Rõ ràng có thể cảm nhận được bên cạnh có tiếng hít thở của đàn ông, còn có ánh mắt sáng rực nhìn cô!
“A… Tô Lạc Ly hét lên.
Người vừa động đậy, không chút phòng bị, mông liền đau đớn một trận.
“A..
“Sao thế, đau mông à? Để tôi xem xem!”
“Anh đi ra!”
Tô Lạc Ly che mông mình, gầm lên với Ôn Khanh Mộ.
“Không phải tôi đã nói là không cho phép anh vào phòng ngủ ngủ sao? Nói không giữ lời có đúng không?”
“Em nhìn kỹ xem, đây không phải là phòng ngủ, đây là phòng dành cho khách!”
Tô Lạc Ly nhìn xung quanh, quả thật đây không phải là phòng ngủ của bọn họ, mà là phòng dành cho khách.
“Sao tôi lại ở đây?”
“Nhất định là em quá yêu tôi, nửa đêm hôm qua mộng du, sau đó đến phòng dành cho khách tìm tôi, còn muốn tôi ôm em ngủ”
Ôn Khanh Mộ vừa nói, vừa nhướn mày, vẻ tinh ranh toát lên qua ánh mắt.
“Không thể nào!”
“Sao lại không thể? Con người không thể nhớ chuyện xảy ra trong trạng thái mộng du”
Tô Lạc Ly không hề nhớ là mình có bị mộng du, nhưng trước kia cô luôn ngủ một mình, cho dù là có bị mộng du, cũng không biết đượ!
c Nhìn người đàn ông trước mặt nở nụ cười tinh ranh, Tô Lạc Ly cứ cảm thấy không đúng lắm.
“Không phải là anh nửa đêm chạy sang phòng ngủ rồi ôm tôi qua đây chứ?”
“Em khóa cửa rồi, sao mà tôi vào được?”
Tô Lạc Ly nghĩ cũng phải, đúng thế, tối qua cô khóa cửa rất chắc chắn, chắc là anh cũng không vào được.
Lẽ nào cô thật sự bị mộng du sao?
Ôn Khanh Mộ duỗi tay ra, ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
“Được rồi, đừng phủ nhận nữa, tôi biết là em rất yêu rất yêu tôi.”
“.” Đầu Tô Lạc Ly đau đến mức muốn nổ tung, sao cô lại yêu người đàn ông như này chứ?
Có cần mặt dày thế này không?
“Được rồi, Ly Ly, đừng tức giận, ngoan”
Ôn Khanh Mộ kiên nhẫn dùng giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con, khiến Tô Lạc Ly thật sự cười không được mà khóc cũng không xong.
Lập tức không còn tức nữa.
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng, sáp lại gần tai cô.
“Ly Ly, tôi yêu em”
Câu nói ngọt ngào này, giống như gió mùa xuân, cũng giống như mưa xuân, dịu dàng mà giản dị chui vào trong tai Tô Lạc Ly.
“Sau này chúng ta sống thật hạnh phúc, không cãi nhau nữa, có được không?”
“Nhưng sau này anh không được đánh tôi nữa”
Tô Lạc Ly ấm ức nói.
“Tôi không đánh em, tôi thề, sau này sẽ không đánh em nữa! Tôi đánh em, töi còn khó chịu hơn em! Em có biết trong lòng tôi đau đến thế nào không?”
Thật ra khi anh xuống tay đánh cô, trong lòng cũng cực kỳ phức tạp, Khi tháo thất lưng ra, lúc đầu là định làm tình với To lạc Ly, nhưng nhớ tới lần trước, Tô Lạc Ly đau đến mức chết đi sống lại, anh liền biết anh không thể.
Nhưng lửa giận trong lòng anh khiến anh không thể dừng lại Khi anh đánh có, rõ ràng có nhẹ tay hơn, băng không dựa.vào sức của anh, thoáng cái liền.có thể đánh cho Tô Lạc ky bọng da tróc thịt.
“Sau này anh còn đánh tôi thì thế nào?”
“Em nói thế nào thì thế đó? Có được không?”
Tô Lạc Ly bĩu môi, cũng không biết nên nói cái gì.
“Ly Ly, em yêu tôi từ lúc nào thế? Sao em lại phát hiện em yêu tôi? Em yêu tôi nhiều thế nào chứ? Hả? Mau nói xem!”
Tô Lạc Ly đen mặt.
Lại nữa…
Sao người đàn ông này lại cố chấp với lời thoại của phái nữ thế?
“Anh còn hỏi nữa, tôi sẽ không yêu anh nữa!”
“Được được được, tôi không hỏi nữa, tôi biết rằng em yêu tôi là được! Mông còn đau không? Tôi bôi thuốc cho em nhé?”
“Không cần!” Tô Lạc Ly lập tức lấy chăn che mặt đi.
“Đừng xấu hổ mài”
Ôn Khanh Mộ vấn thoa thuốc cho Tô Lạc Ly Suốt ba ngày, hai người không ra khỏi cửa, Ôn Khanh Mộ giống như người hầu, luôn ở bên cạnh Tô Lạc Ly, hầu hạ cẩn thận chu đáo Thế nhựng,,Tô Lạc Ly luôn không dám hỏi xem Ôn Khanh Mộ định xử chuyện Giản Ngọc cầu hôn ở lệ trao giải như thế nào, Điện thoại của cô cũng không biết ở đâu, cũng không có cách nào đọc tin tức mới Cô sợ bản thân vừa nhäc tới chuyện của Giản Ngọc, Ôn Khanh Mộ lại đùng đùng nổi giận, phá vỡ mối quan hệ biện giờ của hai người Nhưng cô thật sự lo lăng chuyện kia.
Nên làm thế nào đây?
“Ly Ly, có muốn ăn xoài không?” Ôn Khanh Mộ đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.