Chương 220: Tôi yêu anh rồi
Tô Lạc Ly
30/04/2021
Tô Lạc Ly sợ hãi nhìn Ôn Khanh Mộ, người đàn ông này lại cởi thắt lưng! Lẽ nào là...
Lần trước khi cãi nhau, Ôn Khanh Mộ ngang ngược vô lý đòi hỏi cô, đến giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi! Loại đau đớn đau thấu tâm gan kia, còn đau hơn lần đầu tiên của cô.
Đêm đó giống như một cơn ác mộng! Phản ứng đầu tiên của Tô Lạc Ly là muốn chạy, chạy được cũng phải chạy, không chạy được cũng phải chạy.
Cô nhanh chóng đứng lên, chạy về phía cửa, Ôn Khanh Mộ duỗi tay, trực tiếp kéo cô quay lại, đẩy ngã lên giường.
"Chạy cái gì? Muốn bỏ trốn cùng tên đàn ông kia sao? Tôi nói cho cô biết, không có khả năng!" Ôn Khanh Mộ cầm thắt lưng trong tay, anh không cởi quần.
Khi Tô Lạc Ly chuẩn bị ngồi dậy, liền thấy Ôn Khanh Mộ giơ cao thắt lưng lên, lúc này cô biết rằng, không phải Ôn Khanh Mộ muốn ngủ với cô, mà là muốn đánh cô! Tô Lạc Ly nhanh chóng xoay người, ôm lấy đầu mình! "A.."
Cô kêu lên đau đớn.
Nghe thấy tiếng kêu đau này, lân thứ hai xuống tay, rõ ràng Ôn Khanh Mộ nhẹ hơn một chút.
"A...
Lại một tiếng kêu thảm thiết.
"Tôi nói cho cô biết! Tô Lạc Ly! Cô sống là người của tôi, chết là ma nhà tôi! Cả đời này, muốn chạy trốn cùng tên đàn ông khác, nằm mơ đi! Ôn Khanh Mộ đỏ mắt, anh nói rồi lại đánh mạnh lên mông Tô Lạc Ly! A Lại giơ cao tay lên một lần nữa, lồng ngực phập phồng.
Đột nhiên hai tay nắm lấy thắt lưng, ra sức kéo, vậy mà lại kéo đứt! Ôn Khanh Mộ tức giận, ném thắt lưng xuống đất.
Tô Lạc Ly luôn ôm đầu, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đau đớn bỏng rát từ mông truyên tới.
Đau đến mức nước mắt cô trào ra! Khoảnh khắc này, cô nhớ tới lúc nhỏ, khi bị Vương Văn Hương đánh.
Vì sao từ nhỏ đến lớn, cô đều không thay đổi được số phận này? Ôn Khanh Mộ nhìn dáng vẻ cuộn tròn người trên giường của Tô Lạc Ly, hơi không nhẫn tâm.
Anh lo lắng không khống chế được mình, vì thế quay đầu đi ra khỏi phòng ngủ.
Dì Phương và Lê Hoa đều không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tô Lạc Ly, cùng với tiếng gầm thét của Ôn Khanh Mộ.
Lê Hoa cực kỳ sợ Ôn Khanh Mộ, cô nhìn thấy Ôn Khanh Mộ cáu giận như thế, lập tức trốn vào trong phòng mình.
Suy cho cùng dì Phương cũng đã lớn tuổi, dù sao Ôn Khanh Mộ cũng là tuổi con tuổi cháu, có thế nào anh cũng không thể đánh bà chứ? Hơn nữa, hôm nay bà còn có nhiệm vụ trên người.
Nhớ tới khi Tô Lạc Ly đưa bức thư cho mình, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí kia.
Nói không chừng bức thư kia có thể triệt để thay đổi tình hình của hai người này.
Dì Phương lấy hết dũng cảm, đi ra.
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ vẫn cực kỳ khó coi.
Anh liếc nhìn dì Phương.
"Biết điều thì tránh xa tôi một chút!" Dì Phương lập tức dừng chân lại.
Rốt cuộc có nên đưa bức thư cho anh không? "Lời tôi nói, di không nghe thấy sao? Cút xa một chút!" Ôn Khanh Mộ lại gầm lên! Mặc dù lúc này anh cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng anh thật sự rất ghét có người xuất hiện trước mặt mình lúc này!
- ------------------------
Lần trước khi cãi nhau, Ôn Khanh Mộ ngang ngược vô lý đòi hỏi cô, đến giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi! Loại đau đớn đau thấu tâm gan kia, còn đau hơn lần đầu tiên của cô.
Đêm đó giống như một cơn ác mộng! Phản ứng đầu tiên của Tô Lạc Ly là muốn chạy, chạy được cũng phải chạy, không chạy được cũng phải chạy.
Cô nhanh chóng đứng lên, chạy về phía cửa, Ôn Khanh Mộ duỗi tay, trực tiếp kéo cô quay lại, đẩy ngã lên giường.
"Chạy cái gì? Muốn bỏ trốn cùng tên đàn ông kia sao? Tôi nói cho cô biết, không có khả năng!" Ôn Khanh Mộ cầm thắt lưng trong tay, anh không cởi quần.
Khi Tô Lạc Ly chuẩn bị ngồi dậy, liền thấy Ôn Khanh Mộ giơ cao thắt lưng lên, lúc này cô biết rằng, không phải Ôn Khanh Mộ muốn ngủ với cô, mà là muốn đánh cô! Tô Lạc Ly nhanh chóng xoay người, ôm lấy đầu mình! "A.."
Cô kêu lên đau đớn.
Nghe thấy tiếng kêu đau này, lân thứ hai xuống tay, rõ ràng Ôn Khanh Mộ nhẹ hơn một chút.
"A...
Lại một tiếng kêu thảm thiết.
"Tôi nói cho cô biết! Tô Lạc Ly! Cô sống là người của tôi, chết là ma nhà tôi! Cả đời này, muốn chạy trốn cùng tên đàn ông khác, nằm mơ đi! Ôn Khanh Mộ đỏ mắt, anh nói rồi lại đánh mạnh lên mông Tô Lạc Ly! A Lại giơ cao tay lên một lần nữa, lồng ngực phập phồng.
Đột nhiên hai tay nắm lấy thắt lưng, ra sức kéo, vậy mà lại kéo đứt! Ôn Khanh Mộ tức giận, ném thắt lưng xuống đất.
Tô Lạc Ly luôn ôm đầu, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đau đớn bỏng rát từ mông truyên tới.
Đau đến mức nước mắt cô trào ra! Khoảnh khắc này, cô nhớ tới lúc nhỏ, khi bị Vương Văn Hương đánh.
Vì sao từ nhỏ đến lớn, cô đều không thay đổi được số phận này? Ôn Khanh Mộ nhìn dáng vẻ cuộn tròn người trên giường của Tô Lạc Ly, hơi không nhẫn tâm.
Anh lo lắng không khống chế được mình, vì thế quay đầu đi ra khỏi phòng ngủ.
Dì Phương và Lê Hoa đều không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tô Lạc Ly, cùng với tiếng gầm thét của Ôn Khanh Mộ.
Lê Hoa cực kỳ sợ Ôn Khanh Mộ, cô nhìn thấy Ôn Khanh Mộ cáu giận như thế, lập tức trốn vào trong phòng mình.
Suy cho cùng dì Phương cũng đã lớn tuổi, dù sao Ôn Khanh Mộ cũng là tuổi con tuổi cháu, có thế nào anh cũng không thể đánh bà chứ? Hơn nữa, hôm nay bà còn có nhiệm vụ trên người.
Nhớ tới khi Tô Lạc Ly đưa bức thư cho mình, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí kia.
Nói không chừng bức thư kia có thể triệt để thay đổi tình hình của hai người này.
Dì Phương lấy hết dũng cảm, đi ra.
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ vẫn cực kỳ khó coi.
Anh liếc nhìn dì Phương.
"Biết điều thì tránh xa tôi một chút!" Dì Phương lập tức dừng chân lại.
Rốt cuộc có nên đưa bức thư cho anh không? "Lời tôi nói, di không nghe thấy sao? Cút xa một chút!" Ôn Khanh Mộ lại gầm lên! Mặc dù lúc này anh cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng anh thật sự rất ghét có người xuất hiện trước mặt mình lúc này!
- ------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.