Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình
Chương 41: Bá đạo tổng tài đau thắt lưng rồi!!
Ta Là Phong Tử
18/07/2021
Rời khỏi nhà vệ sinh, Diệp Đồng thật sự tức giận, viền mắt dần đỏ lên, đôi mắt đỏ ngầu, tức đến mức nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Diệp Đồng tức Lâm Túc có thể nói ra câu "Tôi chưa từng đề cập chia tay, là em không cần tôi", không biết xấu hổ như vậy.
Hai người chưa từng nói chia tay, nhưng bất ngờ có một ngày bắt đầu, Lâm Túc về nhà luôn luôn mắt lạnh lời xa cách, từ chối câu thông, từ chối thân cận, có lúc quá đáng chào hỏi cũng không có trực tiếp biến mất, gọi điện không nghe nhắn tin không trả lời, biến mất như quỷ cuối cùng lại xuất hiện thì đối xử với cô lạnh lùng, gương mặt khó chịu, cô cho rằng Lâm Túc xuất quỹ, ở bên ngoài có người khác, có lẽ không muốn tổn thương lòng tự ái của cô nên nghĩ mọi cách dùng lãnh bạo lực ép cô chủ động rời đi.
Qua 4 tháng, hai người hầu như nói với nhau chẳng được mấy câu, mỗi ngày mặt nóng dán ʍôиɠ lạnh*, kiểu bạn gái như vậy không chia tay lại ở bên nhau trải qua năm mới?
*Một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững,
Lẽ nào chỉ có Lâm Túc được phép tự mình biến mất, không cho phép cô không từ mà biệt?
Chẳng lẽ không rời đi để tiếp tục chịu đựng lãnh bạo lực?
Cô giận Lâm Túc, cũng giận chính mình nhẹ dạ, càng giận mình biết Lâm Túc có nỗi khổ liền quên đi năm ấy một mình chịu đựng như thế nào.
Nhất là người phụ nữ ghê tởm như Trần Thư Như.
Vì để chia cách cô và Lâm Túc không từ thủ đoạn phá hoại hạnh phúc của người khác, chỉ mấy lời nói "nhẹ nhàng, chả tới đâu" liền khiến cho hai người phải xa nhau.
Diệp Đồng nhớ tới lời của Trần Thư Như, lại nghĩ tới Lâm Túc, nghĩ tới tính cách chịu đựng của Lâm Túc, trong lòng một bụng tức, nước mắt càng rơi càng nhiều, Lâm Túc dùng cách gì giải quyết không dùng, nhất định phải tổn thương nhau? Cùng lắm thì chia tay trong hòa bình đôi bên đều tốt, trì hoãn không chia tay chính là đau khổ, chia tay là đau khổ, dù sao ngoại trừ đau khổ thì cũng chỉ có đau khổ.
"Diệp Đồng!"
Phía sau chợt truyền tới tiếng của Chung Linh Vận, Diệp Đồng bước nhanh liên tục, hai ba cái liền lau sạch nước mắt, bước nhanh đi tới ban công sân thượng.
Sân thượng có chỗ rửa tay, cô không muốn bị Chung Linh Vân nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, mở vòi nước lạnh, hất nước lên mặt, lau đi những giọt nước mắt yếu ớt và nực cười kia.
"Em không sao chứ? Trời lạnh em đừng rửa bằng nước lạnh." Chung Linh Vận đi tới, nhìn thấy Diệp Đồng rửa mặt bằng nước lạnh, vội vàng mở vòi nước nóng, "Nhanh dùng nước ấm, không sẽ bị cảm."
"Không sao, em cần bình tĩnh chút."
Nhân tiện hạ hỏa, không thôi cô sợ bản thân không kiềm được quay lại hung hăng đánh Lâm Túc một trận.
Chung Linh Vận nhìn thấy Diệp Đồng ngẩng lên, rút khăn giấy đưa cho cô:
"Mau lau đi, mùa đông bị cảm không phải nói đùa đâu."
"Cảm ơn." Diệp Đồng nhận lấy, lại nói thêm: "Vừa rồi cũng cảm ơn chị."
Chung Linh Vận lắc đầu:
"Lâm Túc không phải người tốt lành gì, em phải cẩn thận."
Cô không hỏi chuyện gì xảy ra, Diệp Đồng Ừ một tiếng, cũng không muốn giải thích.
Diệp Đồng lau bọt nước trêи mặt, nhìn qua đôi mắt kia đã rơi lệ vẫn còn đo đỏ, Chung Linh Vận nhìn thấy cho rằng do nước lạnh, buổi chiều Diệp Đồng cũng đã nói với cô, Diệp Đồng và Lâm Túc chỉ là bạn hợp tác bình thường, cho nên Chung Linh Vận tự nhiên cho rằng Lâm Túc cưỡng ép chiếm tiện nghi từ Diệp Đồng nên mới ở nhà vệ sinh cảnh cáo Lâm Túc không được đụng tới Diệp Đồng.
Vì đề phòng chuyện vừa rồi xảy ra lần nữa, Chung Linh Vận nhìn thấy Diệp Đồng lau xong mặt, hỏi cô:
"Xế chiều đi xưởng trang phục, chị đi với em nha?"
"Mấy giờ chị đi?" Diệp Đồng lúc này bị Lâm Túc khiến cho tâm phiền ý loạn, không muốn gặp Lâm Túc cho nên không từ chối ý tốt thật tình của Chung Linh Vận.
Chung Linh Vận nhìn cô mỉm cười:
"Lúc nào chị đều sẵn sàng, tùy theo em."
"Được, chị chờ chút." Diệp Đồng lấy điện thoại từ trong túi ra xem thời gian, đã qua hai giờ, cũng đến giờ nên đi xưởng trang phục, Diệp Đồng vừa để điện thoại xuống, ngẩng đầu lại thấy Lâm Túc ở đối diện đi về phía cô.
Vì vậy, để không nhìn thấy Lâm Túc, Diệp Đồng quyết định đến thẳng xưởng trang phục.
Lâm Túc thấy hai người đi tới, chợt dừng bước nhìn Diệp Đồng, lại bị Chung Linh Vận ở bên cạnh ngăn cản tầm nhìn, lần này chỉ thoáng nhìn qua, hai người không chỉ không nói một câu mà ngay cả liếc mắt cũng không nhìn tới nhau.
Tiêu Tử Ngọc ở bên cạnh trợn mắt há miệng, lúc này chỉ mới mấy phút không gặp, ba người trước sau ra ngoài, sắc mặt bất đồng, dù sao đều có vẻ như không phải chuyện tốt gì, tình huống bỗng trở nên bết bát như vậy?
Tổng giám đã đi xa, bá đạo tổng tài còn đang đứng nhìn, Tiêu Tử Ngọc thở dài:
"Lão bản, chị vừa chọc tổng giám giận?"
Diệp Đồng đúng là tức giận, ngay cả phép lịch sự khách sáo cũng hoàn toàn không có, thật ra Lâm Túc cũng rõ Diệp Đồng giận cái gì nên chỉ nhỏ giọng nói:
"Ít ra em ấy còn có thể giận tôi."
Tiêu Tử Ngọc lắc đầu, cũng không biết nên nói gì, lỗ hỏng này chỉ có bản thân hai người mới vượt qua được, ai cũng không biết phải làm sao hay vẫn cần thời gian để chung đụng xoa dịu lại, nếu như thật sự buông xuống không để bụng nữa sao còn tức giận.
Người khác không biết chuyện năm đó, Diệp Đồng bị giấu giếm nên cũng không biết, Tiêu Tử Ngọc đi theo Lâm Túc nên chân tướng cô rõ mồn một, bốn chữ để tổng kết chính là dằn vặt lẫn nhau, cô ở bên cạnh nhìn thấy cô gái nhỏ khóc tê tâm liệt phế, chạy tới hỏi Lâm Túc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lâm Túc vẫn không nói ra sự thật, sau đó ở bên cạnh nhìn thấy Lâm Túc đối đầu sự uy hϊế͙p͙ từ ba mình, âm thầm bảo vệ Diệp Đồng và gia đình Diệp Đồng chu toàn.
Dùng lời khó nghe thì là cửa nhà giàu nước sâu nhiều rắm, cực kỳ chú trọng dòng dõi.
Hai người không môn đăng hộ đối, lại đồng tính yêu nhau, lúc đó ông chủ biết được chuyện hai người tức tới bệnh tim phát tác, ông cũng không phải đèn cạn dầu*, thủ đoạn gì không dùng tới, trước tiên là lừa Lâm Túc về nhà, đánh một trận...
Nói chung đủ thảm, nghĩ tới đây, Tiêu Tử Ngọc không dám nghĩ tiếp nữa, nhanh chóng nhắc nhở:
"Lão bản, chúng ta nên đến xưởng thôi."
Bên này, hai người vừa lên xe.
Nửa tiếng sau, bên kia Diệp Đồng ngồi xe Chung Linh Vận đến xưởng trang phục.
Ở trêи đường, Diệp Đồng mở cửa sổ để giá lạnh thổi vào, cuốn đi chuyện phiền lòng, bình tĩnh lại, tập trung tinh lực vùi đầu vào công việc.
Dựa theo lịch trình, ba giờ chiều cùng bên xưởng tham gia một buổi họp.
Diệp Đồng cùng Chung Linh Vận đi qua phân xưởng sản xuất và phân xưởng nguyên liệu giám sát, chẳng bao lâu Lâm Túc cũng tới, nhưng bên cạnh có lão tổng của xưởng, tới tới lui lui cũng không nói một câu.
Hai người rất gần nhau, giọng lạnh nhạt của người kia tiến vào tai, Diệp Đồng không có ngẩng đầu nhìn cũng biết, lúc Lâm Túc làm việc, còn nghiêm túc hơn cô, hoàn sẽ không bị bên ngoài quấy nhiễu.
Hai người rất gần nhau, giọng lành lạnh tiến vào lỗ tai, Diệp Đồng không có ngẩng đầu nhìn cũng biết, Lâm Túc lúc làm việc càng nghiêm túc hơn cô, hoàn toàn sẽ không bị bên ngoài quấy nhiễu.
Mỗi người đều bận rộn chuyện của mìn, cho đến khi lão tổng xưởng trang phục quay lại nhắc nhở Diệp Đồng nên đi họp, lúc này Diệp Đồng mới buông xuống công việc trong tay.
Lần này đi công tác, công việc cũng xem như hoàn thành, sáng sớm mai có thể trở về, Diệp Đồng vỗ tay một cái chưa kịp xoay người bên cạnh truyền tới giọng nhẹ nhàng:
"Diệp tổng giám, chúng ta cùng nhau đi nha."
Diệp Đồng sửng sốt, quay đầu nhìn người kia trong mắt lóe lên tia phức tạp, Lâm Túc thấy Diệp Đồng nhìn sang, lại cong khóe môi mỉm cười, dù sao chẳng ai đưa tay đánh gương mặt tươi cười.
Lão tổng xưởng trang phục không ở bên cạnh Lâm Túc, hai người tuy rằng sóng vai bên nhau, ở giữa lại tách ra một khoảng cách không gần không xa, Diệp Đồng đi tới, Lâm Túc chợt quay đầu nói:
"Diệp tổng giám, là tôi đường đột, em đừng nóng giận được không, tôi nói lời xin lỗi em."
Lời xin lỗi bất ngờ làm cho Diệp Đồng không kịp đề phòng, bị ánh mắt thành khẩn của Lâm Túc nhìn, Diệp Đồng ngũ vị phức tạp, cơn tức giận đè nén trong lòng theo lời Lâm Túc lắng đọng lại.
Trong lòng Diệp Đồng thở dài, trả lời:
"Chung tổng vì tôi nên đẩy cô, tôi cũng nên nói xin lỗi với cô, Lâm tổng bỏ qua cho."
Lâm Túc:
"Em không tức giận là được."
Muốn chọc tức thì cũng tức rồi, Diệp Đồng nói:
"Chúng ta đã nói, chờ hạng mục này hoàn thành..."
"Diệp tổng giám." Lâm Túc chợt cắt lời Diệp Đồng: "Bây giờ là thời gian làm việc, chúng ta có thể không nói chuyện riêng được chứ?"
Diệp Đồng im lặng một lúc:
"Xin lỗi."
Trốn tránh cũng không có lợi ích gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ, tuy rằng Lâm Túc không có thừa nhận sau khi hạng mục này hoàn thành tìm thời gian nói chuyện đàng hoàng nhưng Diệp Đồng lúc này không từ chối cũng coi như âm thầm chấp nhận, dù sao Lâm Túc vẫn muốn cùng cô giải thích, là Diệp Đồng không muốn nghe.
Diệp Đồng cũng không phải không muốn nghe, bởi vì cô biết Lâm Túc khó xử, cũng biết Lâm Túc chưa bao giờ thay lòng, nhưng trong 3 năm này, Lâm Túc chưa một lần tìm cô, không có giải thích với cô, là cô cố gắng bước qua bóng ma, kết quả thoáng cái toàn bộ lật ngược, Lâm Túc vừa tìm tới, trong nhất thời cô không có cách nào chấp nhận sự thật không quá chân thật này.
Chưa tới 10 phút nữa họp, Diệp Đồng không có ngồi ở phòng họp chờ, mà là đứng ở hành lang ngoài phòng họp hóng mát, duy trì đầu óc tĩnh táo, sắp xếp lại cảm xúc đang hỏng bét.
Diệp Đồng vừa mới tới cửa chính phòng họp, lơ đãng nhìn thấy Lâm Túc đang ngồi ở ghế làm việc tay vòng ra sau lưng xoa xoa, giữa mày nhíu lại, môi đỏ mím lại, Lâm Túc cũng phát hiện Diệp Đồng đang nhìn nên cô nhanh chóng bỏ tay xuống, chậm rãi cầm tài liệu trêи mặt bàn mở ra xem, trêи mặt không có biến hóa gì, lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Sau đó cuộc họp kéo dài gần 2 tiếng.
Diệp Đồng ngồi ở vị trí đối diện Lâm Túc, ngoại trừ phát biểu thi thoảng cô ngẩng đầu nhìn Lâm Túc, không phát hiện Lâm Túc có dị thường gì.
Họp xong, Diệp Đồng sắp xếp tài liệu chuẩn bị mang về nghiên cứu, Lâm Túc quay đầu lại hỏi cô:
"Em muốn cùng tôi ngồi xe về khách sạn không?"
Tay Diệp Đồng chợt ngừng lại, phòng họp lại xuất hiện một bóng người, Chung Linh Vận đi tới:
"Diệp tổng giám, đi thôi, chị đưa em về."
"Làm phiền chị, nhờ chị chờ một chút." lời này của Diệp Đồng là trả lời với Chung Linh Vận, cô cúi đầu không nhìn Lâm Túc, cẩn thận cầm mấy phần tài liệu lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Túc:
"Tôi đi trước."
"Em đi đi." Lâm Túc gật đầu, nhìn hai người kia cùng nhau ra khỏi phòng họp.
Trong lúc họp, Tiêu Tử Ngọc phát hiện bá đạo tổng tài nhà cô có điểm không đúng, nhân lúc không có ai, bước mấy bước quay lại sau đó dùng đầu ngón tay chọt eo Lâm Túc:
"Lão bản, eo của chị sao vậy?"
Đầu ngón tay đúng lúc chuẩn xác chọt trúng chỗ đau của Lâm Túc, Lâm Túc đau tới nhíu mày, đẩy tay Tiêu Tử Ngọc ra.
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu trắng chạy ra khỏi xưởng trang phục, Diệp Đồng hạ cửa sổ xe xuống, Chung Linh Vận lái xe quay đầu nhìn cô, cười hỏi:
"Diệp Đồng, đêm nay chị cùng em tham dự tiệc nha?"
Diệp Đồng cười:
"Được."
Có người cùng mình, chung quy so với ở chung cùng Lâm Túc không tự nhiên tốt hơn, Chung Linh Vận không có ác ý với cô, ngược lại vẫn luôn giúp đỡ cô.
Sau khi trở về khách sạn, Diệp Đồng đến nhà ăn qua loa lấp bụng, sau đó tắm rửa thay đồ, thoáng cái đã 6 giờ chiều, Diệp Đồng theo giờ đã hẹn xuống phòng khách khách sạn, không thấy Chung Linh Vận ngược lại thấy Tiêu Tử Ngọc đứng ở cửa.
Tiêu Tử Ngọc gọi cô:
"Diệp tổng giám!"
Diệp Đồng nhìn thấy Tiêu Tử Ngọc bước nhanh tới, cô cho rằng Lâm Túc cũng ở đây, khóe mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng Lâm Túc.
"Sao chỉ có mình chị?"
"Đúng rồi, hôm nay lão bản không thoải mái nên để chị đi xã giao, Diệp tổng giám hay là chúng ta làm một đôi đi?" Tiêu Tử Ngọc đầu tiên là lắc đầu cảm thán, sau đó nháy mắt nhìn Diệp Đồng.
Diệp Đồng hỏi:
"Cô ấy bị sao?"
"Chị cũng không biết sao nữa." Tiêu Tử Ngọc nhún vai: "Lão bản tự nhiên đau lưng, bây giờ còn nằm trêи giường, đau đến không nhúc nhích được người, nên chỉ có thể để chị đi xã giao."
"Đau lưng?"
Diệp Đồng tức Lâm Túc có thể nói ra câu "Tôi chưa từng đề cập chia tay, là em không cần tôi", không biết xấu hổ như vậy.
Hai người chưa từng nói chia tay, nhưng bất ngờ có một ngày bắt đầu, Lâm Túc về nhà luôn luôn mắt lạnh lời xa cách, từ chối câu thông, từ chối thân cận, có lúc quá đáng chào hỏi cũng không có trực tiếp biến mất, gọi điện không nghe nhắn tin không trả lời, biến mất như quỷ cuối cùng lại xuất hiện thì đối xử với cô lạnh lùng, gương mặt khó chịu, cô cho rằng Lâm Túc xuất quỹ, ở bên ngoài có người khác, có lẽ không muốn tổn thương lòng tự ái của cô nên nghĩ mọi cách dùng lãnh bạo lực ép cô chủ động rời đi.
Qua 4 tháng, hai người hầu như nói với nhau chẳng được mấy câu, mỗi ngày mặt nóng dán ʍôиɠ lạnh*, kiểu bạn gái như vậy không chia tay lại ở bên nhau trải qua năm mới?
*Một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững,
Lẽ nào chỉ có Lâm Túc được phép tự mình biến mất, không cho phép cô không từ mà biệt?
Chẳng lẽ không rời đi để tiếp tục chịu đựng lãnh bạo lực?
Cô giận Lâm Túc, cũng giận chính mình nhẹ dạ, càng giận mình biết Lâm Túc có nỗi khổ liền quên đi năm ấy một mình chịu đựng như thế nào.
Nhất là người phụ nữ ghê tởm như Trần Thư Như.
Vì để chia cách cô và Lâm Túc không từ thủ đoạn phá hoại hạnh phúc của người khác, chỉ mấy lời nói "nhẹ nhàng, chả tới đâu" liền khiến cho hai người phải xa nhau.
Diệp Đồng nhớ tới lời của Trần Thư Như, lại nghĩ tới Lâm Túc, nghĩ tới tính cách chịu đựng của Lâm Túc, trong lòng một bụng tức, nước mắt càng rơi càng nhiều, Lâm Túc dùng cách gì giải quyết không dùng, nhất định phải tổn thương nhau? Cùng lắm thì chia tay trong hòa bình đôi bên đều tốt, trì hoãn không chia tay chính là đau khổ, chia tay là đau khổ, dù sao ngoại trừ đau khổ thì cũng chỉ có đau khổ.
"Diệp Đồng!"
Phía sau chợt truyền tới tiếng của Chung Linh Vận, Diệp Đồng bước nhanh liên tục, hai ba cái liền lau sạch nước mắt, bước nhanh đi tới ban công sân thượng.
Sân thượng có chỗ rửa tay, cô không muốn bị Chung Linh Vân nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, mở vòi nước lạnh, hất nước lên mặt, lau đi những giọt nước mắt yếu ớt và nực cười kia.
"Em không sao chứ? Trời lạnh em đừng rửa bằng nước lạnh." Chung Linh Vận đi tới, nhìn thấy Diệp Đồng rửa mặt bằng nước lạnh, vội vàng mở vòi nước nóng, "Nhanh dùng nước ấm, không sẽ bị cảm."
"Không sao, em cần bình tĩnh chút."
Nhân tiện hạ hỏa, không thôi cô sợ bản thân không kiềm được quay lại hung hăng đánh Lâm Túc một trận.
Chung Linh Vận nhìn thấy Diệp Đồng ngẩng lên, rút khăn giấy đưa cho cô:
"Mau lau đi, mùa đông bị cảm không phải nói đùa đâu."
"Cảm ơn." Diệp Đồng nhận lấy, lại nói thêm: "Vừa rồi cũng cảm ơn chị."
Chung Linh Vận lắc đầu:
"Lâm Túc không phải người tốt lành gì, em phải cẩn thận."
Cô không hỏi chuyện gì xảy ra, Diệp Đồng Ừ một tiếng, cũng không muốn giải thích.
Diệp Đồng lau bọt nước trêи mặt, nhìn qua đôi mắt kia đã rơi lệ vẫn còn đo đỏ, Chung Linh Vận nhìn thấy cho rằng do nước lạnh, buổi chiều Diệp Đồng cũng đã nói với cô, Diệp Đồng và Lâm Túc chỉ là bạn hợp tác bình thường, cho nên Chung Linh Vận tự nhiên cho rằng Lâm Túc cưỡng ép chiếm tiện nghi từ Diệp Đồng nên mới ở nhà vệ sinh cảnh cáo Lâm Túc không được đụng tới Diệp Đồng.
Vì đề phòng chuyện vừa rồi xảy ra lần nữa, Chung Linh Vận nhìn thấy Diệp Đồng lau xong mặt, hỏi cô:
"Xế chiều đi xưởng trang phục, chị đi với em nha?"
"Mấy giờ chị đi?" Diệp Đồng lúc này bị Lâm Túc khiến cho tâm phiền ý loạn, không muốn gặp Lâm Túc cho nên không từ chối ý tốt thật tình của Chung Linh Vận.
Chung Linh Vận nhìn cô mỉm cười:
"Lúc nào chị đều sẵn sàng, tùy theo em."
"Được, chị chờ chút." Diệp Đồng lấy điện thoại từ trong túi ra xem thời gian, đã qua hai giờ, cũng đến giờ nên đi xưởng trang phục, Diệp Đồng vừa để điện thoại xuống, ngẩng đầu lại thấy Lâm Túc ở đối diện đi về phía cô.
Vì vậy, để không nhìn thấy Lâm Túc, Diệp Đồng quyết định đến thẳng xưởng trang phục.
Lâm Túc thấy hai người đi tới, chợt dừng bước nhìn Diệp Đồng, lại bị Chung Linh Vận ở bên cạnh ngăn cản tầm nhìn, lần này chỉ thoáng nhìn qua, hai người không chỉ không nói một câu mà ngay cả liếc mắt cũng không nhìn tới nhau.
Tiêu Tử Ngọc ở bên cạnh trợn mắt há miệng, lúc này chỉ mới mấy phút không gặp, ba người trước sau ra ngoài, sắc mặt bất đồng, dù sao đều có vẻ như không phải chuyện tốt gì, tình huống bỗng trở nên bết bát như vậy?
Tổng giám đã đi xa, bá đạo tổng tài còn đang đứng nhìn, Tiêu Tử Ngọc thở dài:
"Lão bản, chị vừa chọc tổng giám giận?"
Diệp Đồng đúng là tức giận, ngay cả phép lịch sự khách sáo cũng hoàn toàn không có, thật ra Lâm Túc cũng rõ Diệp Đồng giận cái gì nên chỉ nhỏ giọng nói:
"Ít ra em ấy còn có thể giận tôi."
Tiêu Tử Ngọc lắc đầu, cũng không biết nên nói gì, lỗ hỏng này chỉ có bản thân hai người mới vượt qua được, ai cũng không biết phải làm sao hay vẫn cần thời gian để chung đụng xoa dịu lại, nếu như thật sự buông xuống không để bụng nữa sao còn tức giận.
Người khác không biết chuyện năm đó, Diệp Đồng bị giấu giếm nên cũng không biết, Tiêu Tử Ngọc đi theo Lâm Túc nên chân tướng cô rõ mồn một, bốn chữ để tổng kết chính là dằn vặt lẫn nhau, cô ở bên cạnh nhìn thấy cô gái nhỏ khóc tê tâm liệt phế, chạy tới hỏi Lâm Túc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lâm Túc vẫn không nói ra sự thật, sau đó ở bên cạnh nhìn thấy Lâm Túc đối đầu sự uy hϊế͙p͙ từ ba mình, âm thầm bảo vệ Diệp Đồng và gia đình Diệp Đồng chu toàn.
Dùng lời khó nghe thì là cửa nhà giàu nước sâu nhiều rắm, cực kỳ chú trọng dòng dõi.
Hai người không môn đăng hộ đối, lại đồng tính yêu nhau, lúc đó ông chủ biết được chuyện hai người tức tới bệnh tim phát tác, ông cũng không phải đèn cạn dầu*, thủ đoạn gì không dùng tới, trước tiên là lừa Lâm Túc về nhà, đánh một trận...
Nói chung đủ thảm, nghĩ tới đây, Tiêu Tử Ngọc không dám nghĩ tiếp nữa, nhanh chóng nhắc nhở:
"Lão bản, chúng ta nên đến xưởng thôi."
Bên này, hai người vừa lên xe.
Nửa tiếng sau, bên kia Diệp Đồng ngồi xe Chung Linh Vận đến xưởng trang phục.
Ở trêи đường, Diệp Đồng mở cửa sổ để giá lạnh thổi vào, cuốn đi chuyện phiền lòng, bình tĩnh lại, tập trung tinh lực vùi đầu vào công việc.
Dựa theo lịch trình, ba giờ chiều cùng bên xưởng tham gia một buổi họp.
Diệp Đồng cùng Chung Linh Vận đi qua phân xưởng sản xuất và phân xưởng nguyên liệu giám sát, chẳng bao lâu Lâm Túc cũng tới, nhưng bên cạnh có lão tổng của xưởng, tới tới lui lui cũng không nói một câu.
Hai người rất gần nhau, giọng lạnh nhạt của người kia tiến vào tai, Diệp Đồng không có ngẩng đầu nhìn cũng biết, lúc Lâm Túc làm việc, còn nghiêm túc hơn cô, hoàn sẽ không bị bên ngoài quấy nhiễu.
Hai người rất gần nhau, giọng lành lạnh tiến vào lỗ tai, Diệp Đồng không có ngẩng đầu nhìn cũng biết, Lâm Túc lúc làm việc càng nghiêm túc hơn cô, hoàn toàn sẽ không bị bên ngoài quấy nhiễu.
Mỗi người đều bận rộn chuyện của mìn, cho đến khi lão tổng xưởng trang phục quay lại nhắc nhở Diệp Đồng nên đi họp, lúc này Diệp Đồng mới buông xuống công việc trong tay.
Lần này đi công tác, công việc cũng xem như hoàn thành, sáng sớm mai có thể trở về, Diệp Đồng vỗ tay một cái chưa kịp xoay người bên cạnh truyền tới giọng nhẹ nhàng:
"Diệp tổng giám, chúng ta cùng nhau đi nha."
Diệp Đồng sửng sốt, quay đầu nhìn người kia trong mắt lóe lên tia phức tạp, Lâm Túc thấy Diệp Đồng nhìn sang, lại cong khóe môi mỉm cười, dù sao chẳng ai đưa tay đánh gương mặt tươi cười.
Lão tổng xưởng trang phục không ở bên cạnh Lâm Túc, hai người tuy rằng sóng vai bên nhau, ở giữa lại tách ra một khoảng cách không gần không xa, Diệp Đồng đi tới, Lâm Túc chợt quay đầu nói:
"Diệp tổng giám, là tôi đường đột, em đừng nóng giận được không, tôi nói lời xin lỗi em."
Lời xin lỗi bất ngờ làm cho Diệp Đồng không kịp đề phòng, bị ánh mắt thành khẩn của Lâm Túc nhìn, Diệp Đồng ngũ vị phức tạp, cơn tức giận đè nén trong lòng theo lời Lâm Túc lắng đọng lại.
Trong lòng Diệp Đồng thở dài, trả lời:
"Chung tổng vì tôi nên đẩy cô, tôi cũng nên nói xin lỗi với cô, Lâm tổng bỏ qua cho."
Lâm Túc:
"Em không tức giận là được."
Muốn chọc tức thì cũng tức rồi, Diệp Đồng nói:
"Chúng ta đã nói, chờ hạng mục này hoàn thành..."
"Diệp tổng giám." Lâm Túc chợt cắt lời Diệp Đồng: "Bây giờ là thời gian làm việc, chúng ta có thể không nói chuyện riêng được chứ?"
Diệp Đồng im lặng một lúc:
"Xin lỗi."
Trốn tránh cũng không có lợi ích gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ, tuy rằng Lâm Túc không có thừa nhận sau khi hạng mục này hoàn thành tìm thời gian nói chuyện đàng hoàng nhưng Diệp Đồng lúc này không từ chối cũng coi như âm thầm chấp nhận, dù sao Lâm Túc vẫn muốn cùng cô giải thích, là Diệp Đồng không muốn nghe.
Diệp Đồng cũng không phải không muốn nghe, bởi vì cô biết Lâm Túc khó xử, cũng biết Lâm Túc chưa bao giờ thay lòng, nhưng trong 3 năm này, Lâm Túc chưa một lần tìm cô, không có giải thích với cô, là cô cố gắng bước qua bóng ma, kết quả thoáng cái toàn bộ lật ngược, Lâm Túc vừa tìm tới, trong nhất thời cô không có cách nào chấp nhận sự thật không quá chân thật này.
Chưa tới 10 phút nữa họp, Diệp Đồng không có ngồi ở phòng họp chờ, mà là đứng ở hành lang ngoài phòng họp hóng mát, duy trì đầu óc tĩnh táo, sắp xếp lại cảm xúc đang hỏng bét.
Diệp Đồng vừa mới tới cửa chính phòng họp, lơ đãng nhìn thấy Lâm Túc đang ngồi ở ghế làm việc tay vòng ra sau lưng xoa xoa, giữa mày nhíu lại, môi đỏ mím lại, Lâm Túc cũng phát hiện Diệp Đồng đang nhìn nên cô nhanh chóng bỏ tay xuống, chậm rãi cầm tài liệu trêи mặt bàn mở ra xem, trêи mặt không có biến hóa gì, lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Sau đó cuộc họp kéo dài gần 2 tiếng.
Diệp Đồng ngồi ở vị trí đối diện Lâm Túc, ngoại trừ phát biểu thi thoảng cô ngẩng đầu nhìn Lâm Túc, không phát hiện Lâm Túc có dị thường gì.
Họp xong, Diệp Đồng sắp xếp tài liệu chuẩn bị mang về nghiên cứu, Lâm Túc quay đầu lại hỏi cô:
"Em muốn cùng tôi ngồi xe về khách sạn không?"
Tay Diệp Đồng chợt ngừng lại, phòng họp lại xuất hiện một bóng người, Chung Linh Vận đi tới:
"Diệp tổng giám, đi thôi, chị đưa em về."
"Làm phiền chị, nhờ chị chờ một chút." lời này của Diệp Đồng là trả lời với Chung Linh Vận, cô cúi đầu không nhìn Lâm Túc, cẩn thận cầm mấy phần tài liệu lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Túc:
"Tôi đi trước."
"Em đi đi." Lâm Túc gật đầu, nhìn hai người kia cùng nhau ra khỏi phòng họp.
Trong lúc họp, Tiêu Tử Ngọc phát hiện bá đạo tổng tài nhà cô có điểm không đúng, nhân lúc không có ai, bước mấy bước quay lại sau đó dùng đầu ngón tay chọt eo Lâm Túc:
"Lão bản, eo của chị sao vậy?"
Đầu ngón tay đúng lúc chuẩn xác chọt trúng chỗ đau của Lâm Túc, Lâm Túc đau tới nhíu mày, đẩy tay Tiêu Tử Ngọc ra.
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu trắng chạy ra khỏi xưởng trang phục, Diệp Đồng hạ cửa sổ xe xuống, Chung Linh Vận lái xe quay đầu nhìn cô, cười hỏi:
"Diệp Đồng, đêm nay chị cùng em tham dự tiệc nha?"
Diệp Đồng cười:
"Được."
Có người cùng mình, chung quy so với ở chung cùng Lâm Túc không tự nhiên tốt hơn, Chung Linh Vận không có ác ý với cô, ngược lại vẫn luôn giúp đỡ cô.
Sau khi trở về khách sạn, Diệp Đồng đến nhà ăn qua loa lấp bụng, sau đó tắm rửa thay đồ, thoáng cái đã 6 giờ chiều, Diệp Đồng theo giờ đã hẹn xuống phòng khách khách sạn, không thấy Chung Linh Vận ngược lại thấy Tiêu Tử Ngọc đứng ở cửa.
Tiêu Tử Ngọc gọi cô:
"Diệp tổng giám!"
Diệp Đồng nhìn thấy Tiêu Tử Ngọc bước nhanh tới, cô cho rằng Lâm Túc cũng ở đây, khóe mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng Lâm Túc.
"Sao chỉ có mình chị?"
"Đúng rồi, hôm nay lão bản không thoải mái nên để chị đi xã giao, Diệp tổng giám hay là chúng ta làm một đôi đi?" Tiêu Tử Ngọc đầu tiên là lắc đầu cảm thán, sau đó nháy mắt nhìn Diệp Đồng.
Diệp Đồng hỏi:
"Cô ấy bị sao?"
"Chị cũng không biết sao nữa." Tiêu Tử Ngọc nhún vai: "Lão bản tự nhiên đau lưng, bây giờ còn nằm trêи giường, đau đến không nhúc nhích được người, nên chỉ có thể để chị đi xã giao."
"Đau lưng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.