Chương 692: Anh Vẫn Tự Tới Đây
Thượng Quan Nhiêu
23/08/2021
Hoắc Kỳ Ngang hiểu rõ, không thể hẹn trước với cô, nhưng anh vẫn muốn gặp cô, một giờ một phút cũng không muốn đợi!
Vội vàng, mãnh liệt.
“Có thể châm chước không?” Hoắc Kỳ Ngang hy vọng có thể thử xem vận may thế nào.
“Xin lỗi tiên sinh, khách của Kỷ tổng đều phải hẹn trước theo quy định, nếu không có hẹn, chúng tôi không thể cho anh lên.”
Lễ tân vô cùng kiên định nói.
Hoắc Kỳ Ngang chưa bao giờ lợi dụng thân phận của mình, mặc dù sẽ tiện hơn nhiều, nhưng anh vẫn tránh việc dùng thân phận phó tổng thống.
Vệ sĩ bên cạnh hiểu tâm sự của anh, lập tức nói với nhân viên lễ tân: “Các cô có biết người trước mặt các cô là ai không?”
Lễ tân lập tức kinh ngạc nhìn Hoắc Kỳ Ngang, chỉ cảm thấy người đàn ông này vô cùng đẹp trai, là minh tỉnh sao? Hay là tổng giám đốc công ty? Các cô ấy đúng là chưa từng thấy qua.
Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể cười cười lắc đầu: “Xin lỗi tiên sinh, tôi không biết.”
“Ngài ấy chính là phó tổng thống của đất nước này.” Vệ sĩ lạnh lùng mở miệng, giọng nói về Hoắc Kỳ Ngang vô cùng tôn kính.
Một hàng lễ tân lập tức bị chấn kinh, các cô kinh ngạc nhìn người đàn ông này, khi anh đi vào, họ đều bị khí thế của anh làm cho đồ nghiêng đồ ngả.
Nhưng không ngờ người đàn ông trẻ tuổi này lại là phó tỗng thống mới nhậm chức ở đất nước này!
Hoắc Kỳ Ngang lấy vì, rút thẻ cä cước ra, đưa cho lễ tân: “Làm phiền đăng ký giúp tôi.”
Lễ tân vô cùng vinh hạnh, đôi tay run run nhận lấy căn cước của anh, liếc mắt nhìn cái tên phía trên, Hoắc Kỳ Ngang.
Trời ạ! Là thật, thực sự là phó tổng thống!
Các cô không thể nhận ra anh, nhưng tên của anh thì tuyệt đối không nhận nhằm.
Hơn nữa, nhìn khí thế tản mát ra từ anh, há có thể là giả mạo?
“Thât xin lỗi, thật xin lỗi, phó tổng thống tiên sinh, tôi lập tức đăng ký cho anh.” Lễ tân vô cùng hốt hoảng, vội cầm số lên, thay anh đăng ký, sau đó lại căng thẳng đưa lại ch anh.
Hoắc Kỳ Ngang cầm bút cô đưa tới, ký tên mình lên, ký xong, anh gật đầu với lễ tân, đi về hướng thang máy.
Lễ tân ở sau lưng anh cũng sắp điên rồi, là mừng như điên, bởi họ lại còn có thể nói chuyện với phó tổng thống tiên sinh.
Vinh hạnh biết bao chứ!
Hoắc Kỳ Ngang đứng trong thang máy, hai bên có hai vệ sĩ.
Thang máy dừng ở tầng 56, Hoắc Kỳ Ngang bước ra, đồng thời dặn dò với vệ sinh: “Không được để lộ thân phận nữa.”
Vệ sĩ lập tức gật đầu, vừa rồi nếu không phải bị lễ tân ngăn lại, họ cũng sẽ không tùy ý để lộ thân phận anh.
Hoắc Kỳ Ngang đứng ở phòng làm việc, hỏi vị trí của Kỷ An Tâm, sau đó liền đi tới.
Vệ sĩ ở lại chờ anh, ở nơi này, anh không muốn bị để ý quá.
Kỷ An Tâm đang họp, Hoắc Kỳ Ngang đi tới phòng họp sáng trưng, đột nhiên dừng bước chân.
Bởi anh đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở đầu tiên, cô nghiêng người về phía anh, chỉ là chưa nhận ra anh. Ánh mắt cô dừng trên gương mặt một nhân viên, ánh mắt toát ra vẻ sắc bén, làm người cô tỏa ra một loại khí tức chèn ép người khác.
Cô sắn tay áo, ghim cài trên mái tóc, có một mị lực của người lạnh đạo.
Hô hấp Hoắc Kỳ Ngang ngừng lại một giây, đã bao lâu anh không được nhìn thấy cô? Năm năm, cô đã trở nên thành thục, lại càng rực rỡ chói mắt.
Kỷ An Tâm đang cúi đầu, viết gì đó lên tài liệu, phút chốc, cô nhạy cảm phát hiện ra có người đang nhìn mình, mặc dù ở công ty, cũng thường xuyên có nhân viên nam lén nhìn Kỷ An Tâm, nhưng ánh mắt trắng trọn như vậy cũng là người đầu tiên.
Cô nghiêng đầu quét về phía cửa, muốn để kẻ to gan này biết, cô không phải người hắn muốn nhìn là nhìn.
: Nhưng khi cô vừa nhìn, thứ mà ánh mắt cô chạm tới, là anh mắt thâm tình đã lâu không thấy.
Chiếc bút trong tay Kỷ An Tâm vì mắt đi sự khống chế mà rơi xuống đất, cô cắn răng, nghiêng đầu quay đi.
Sao lại là anh.
Cô nói với nhân viên: “Tan họp.”
Noi xong, Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, nắm lấy tài liệu đẩy cửa ra ngoài.
Hoắc Kỳ Ngang thấy cô đi ra, ánh mắt liền dính theo cô, nhưng khi Kỷ An Tâm ra ngoài, chỉ nỗi giận với trợ lý: “Tìm xem là ai tùy tiện cho người đi vào đây đây, tra ra được lập tức xử người đó cho tôi.”
Mà người tùy tiện đứng trước mặt cô đây, cô lại làm như không thấy.
Kỷ An Tâm muốn trở về phòng làm việc, một bàn tay vô cùng vội vàng giữ cô lại: “An Tâm, cho anh nói với em vài câu.”
“Buông ra.” Ánh mắt Kỷ An Tâm lạnh lùng, nhìn người đàn ông không mời mà tới này.
“Em biết anh sẽ không buông mà.” Hoắc Kỳ Ngang nhíu mi, không buông.
“Anh đừng tưởng với thân phận này, tôi lại không dám cho ộ hs người mời anh ra ngoài.” Kỷ An Tâm căn răng, vẫn không nói thẳng ra thân phận của anh, tránh cho người trong phòng làm việc đều biết.
“Anh nói xong sẽ đi.”
Kỷ An Tâm dùng sức giãy giụa, nhìn bốn phía là nhân viên đang chờ xem náo nhiệt, cô đành đi về phía phòng làm việc, người đàn ông phía sau cô tựa hồ như đã hiểu, cô đã cho anh cơ hội.
Anh bước theo cô.
Khi anh đi vào, Kỷ An Tâm đóng mạnh cửa, rằm một tiếng, biểu thị tâm trạng tồi tệ của cô.
Nhân viên bên ngoài còn muốn xem náo nhiệt vội vã vùi đầu vào làm việc, náo nhiệt kiểu này không phải ai muốn góp vui cũng được.
Nếu như để Kỷ An Tâm biết, ắt không phải chỉ đùa hai câu là qua chuyện.
Có điều, người đàn ông cao lớn đẹp trai này là ai? Có quan hệ thế nào với Kỷ tổng?
Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô, tràn đầy vẻ tự trách: “Anh tới xin lỗi em.”
Kỷ An Tâm cười nhạt: “Phiền phó tổng thống tới tận nơi xin lỗi tôi thế này, làm sao tôi nhận nỗi.”
“Anh là thật lòng.” Hoắc Kỳ Ngang ngưng mắt nhìn cô, hy vọng cô có thể thấy được sự chân tình thật lòng của anh.
Kỷ An Tâm ngồi vào ghê của mình, tự nhiên sinh ra một khí thế như bà chủ, cô chuyển động ghế, không ngần ngại: “Nếu anh chỉ đến để nói những lời này, tôi khuyên anh vẫn là về đi, tôi không muốn nghe.”
“Vậy anh phải làm gì em mới có thể tha thứ cho anh?” Hoắc Kỳ Ngang muốn có được một câu trả lời.
“Cả đời này cũng khỏi gặp lại đi, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, chỉ có như vậy, mắt không thấy lòng không hận.”
“Em ghét anh đến như vậy? Hận anh như vậy?”Hô hấp của Hoắc Kỳ Ngang cứng lại, trên mặt hiện vẻ thống khổ.
“Phải.”
“Đứa bé lần trước em đón là con gái em?”
“Không sai.”
“Vừa tròn bốn tuổi, là con của em với ai?” Nét thống khổ trên mặt anh hiện càng rõ ràng.
“Liên quan gì đến anh?” Kỷ An Tâm cười nhạt, cô đứng lên nói: “Con gái tôi và người đàn ông khác, ngài phó tổng thống này, trên thế giới này, đâu phải chỉ có anh mới là đàn ông!”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang xet qua tia đau đớn, anh cắn răng, đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay cô: “Ngày sinh của đứa trẻ vừa vặn vào lúc anh rời đi hai tháng, khi đó em đã quen ai?”
Kỷ An Tâm tức giận thoát khỏi tay anh: “Quen ai cũng không liên quan đến anh, giữa chúng ta đã vạch rõ quan hệ, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, anh cứ làm phó tổng thống của anh đi, tôi là phó tổng của tôi, không liên quan gì đến nhau hết.”
Những lời nói này vô cùng cay đắng, nội tâm Hoắc Kỳ Ngang không tiếng động nào cắm vào vài con dao.
“Nếu anh không đi, tôi chỉ đành cho người mời anh đi, anh cảm thấy được mời đi như vậy có ảnh hưởng tới danh tiếng của anh hay không?” Kỷ An Tâm cười nhạt: “Ngài phó tổng thống.”
Hoắc Kỳ Ngang sâu kín nhìn cô: “Anh tới gặp em cũng chưa bao giờ nghĩ đến thân phận này.”
“Ba anh cũng thật có bản lĩnh, đẩy được anh tới vị trí phó tổng thống, giờ anh cách đỉnh núi quyền lực đâu còn xa. Trong mắt người nhà các anh chỉ có quyền lực, quả nhiên nhiều năm như vậy vẫn chưa hề thay đồi.” Giọng nói của Kỷ An Tâm đầy vẻ đùa bõn.
“Em cho rằng đây là điều anh muốn sao?” Hoắc Kỳ Ngang cười khổ.
Kỷ An Tâm đột nhiên cảm thấy bản thân đã nói quá nhiều, cô kéo cửa, nói với anh: “Mời anh! Tôi không muốn để cả hai bên đều khó coi.”
Hoắc Kỳ Ngang không muốn đi, anh còn rất nhiều điều chưa nói được, rất nhiều tâm tư chưa biểu lộ được.
“Cho anh thêm một chút thời gian.”
“Thêm một giây cũng không được.” Kỷ An Tâm lạnh lùng trả lời, người đàn ông này dựa vào cái gì mà cầu xin cô?
Hoắc Kỳ Ngang thở dài, anh đột nhiên đi về phia cô, thân hình cao lớn nhích dần đến.
Kỷ An Tâm lui về sau một bước, ánh mắt đầy hốt hoảng và phòng bị, đặc biệt là khi mùi hương phái nam quen thuộc ập đến khiến cô càng thêm lúng túng.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang chỉ thâm sâu nhìn cô: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Kỷ An Tâm hừ lạnh: “Tốt nhất khỏi, nếu không, anh còn tới, tôi cũng chẳng ngại tuyên bố thân phận của anh.”
Vội vàng, mãnh liệt.
“Có thể châm chước không?” Hoắc Kỳ Ngang hy vọng có thể thử xem vận may thế nào.
“Xin lỗi tiên sinh, khách của Kỷ tổng đều phải hẹn trước theo quy định, nếu không có hẹn, chúng tôi không thể cho anh lên.”
Lễ tân vô cùng kiên định nói.
Hoắc Kỳ Ngang chưa bao giờ lợi dụng thân phận của mình, mặc dù sẽ tiện hơn nhiều, nhưng anh vẫn tránh việc dùng thân phận phó tổng thống.
Vệ sĩ bên cạnh hiểu tâm sự của anh, lập tức nói với nhân viên lễ tân: “Các cô có biết người trước mặt các cô là ai không?”
Lễ tân lập tức kinh ngạc nhìn Hoắc Kỳ Ngang, chỉ cảm thấy người đàn ông này vô cùng đẹp trai, là minh tỉnh sao? Hay là tổng giám đốc công ty? Các cô ấy đúng là chưa từng thấy qua.
Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể cười cười lắc đầu: “Xin lỗi tiên sinh, tôi không biết.”
“Ngài ấy chính là phó tổng thống của đất nước này.” Vệ sĩ lạnh lùng mở miệng, giọng nói về Hoắc Kỳ Ngang vô cùng tôn kính.
Một hàng lễ tân lập tức bị chấn kinh, các cô kinh ngạc nhìn người đàn ông này, khi anh đi vào, họ đều bị khí thế của anh làm cho đồ nghiêng đồ ngả.
Nhưng không ngờ người đàn ông trẻ tuổi này lại là phó tỗng thống mới nhậm chức ở đất nước này!
Hoắc Kỳ Ngang lấy vì, rút thẻ cä cước ra, đưa cho lễ tân: “Làm phiền đăng ký giúp tôi.”
Lễ tân vô cùng vinh hạnh, đôi tay run run nhận lấy căn cước của anh, liếc mắt nhìn cái tên phía trên, Hoắc Kỳ Ngang.
Trời ạ! Là thật, thực sự là phó tổng thống!
Các cô không thể nhận ra anh, nhưng tên của anh thì tuyệt đối không nhận nhằm.
Hơn nữa, nhìn khí thế tản mát ra từ anh, há có thể là giả mạo?
“Thât xin lỗi, thật xin lỗi, phó tổng thống tiên sinh, tôi lập tức đăng ký cho anh.” Lễ tân vô cùng hốt hoảng, vội cầm số lên, thay anh đăng ký, sau đó lại căng thẳng đưa lại ch anh.
Hoắc Kỳ Ngang cầm bút cô đưa tới, ký tên mình lên, ký xong, anh gật đầu với lễ tân, đi về hướng thang máy.
Lễ tân ở sau lưng anh cũng sắp điên rồi, là mừng như điên, bởi họ lại còn có thể nói chuyện với phó tổng thống tiên sinh.
Vinh hạnh biết bao chứ!
Hoắc Kỳ Ngang đứng trong thang máy, hai bên có hai vệ sĩ.
Thang máy dừng ở tầng 56, Hoắc Kỳ Ngang bước ra, đồng thời dặn dò với vệ sinh: “Không được để lộ thân phận nữa.”
Vệ sĩ lập tức gật đầu, vừa rồi nếu không phải bị lễ tân ngăn lại, họ cũng sẽ không tùy ý để lộ thân phận anh.
Hoắc Kỳ Ngang đứng ở phòng làm việc, hỏi vị trí của Kỷ An Tâm, sau đó liền đi tới.
Vệ sĩ ở lại chờ anh, ở nơi này, anh không muốn bị để ý quá.
Kỷ An Tâm đang họp, Hoắc Kỳ Ngang đi tới phòng họp sáng trưng, đột nhiên dừng bước chân.
Bởi anh đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở đầu tiên, cô nghiêng người về phía anh, chỉ là chưa nhận ra anh. Ánh mắt cô dừng trên gương mặt một nhân viên, ánh mắt toát ra vẻ sắc bén, làm người cô tỏa ra một loại khí tức chèn ép người khác.
Cô sắn tay áo, ghim cài trên mái tóc, có một mị lực của người lạnh đạo.
Hô hấp Hoắc Kỳ Ngang ngừng lại một giây, đã bao lâu anh không được nhìn thấy cô? Năm năm, cô đã trở nên thành thục, lại càng rực rỡ chói mắt.
Kỷ An Tâm đang cúi đầu, viết gì đó lên tài liệu, phút chốc, cô nhạy cảm phát hiện ra có người đang nhìn mình, mặc dù ở công ty, cũng thường xuyên có nhân viên nam lén nhìn Kỷ An Tâm, nhưng ánh mắt trắng trọn như vậy cũng là người đầu tiên.
Cô nghiêng đầu quét về phía cửa, muốn để kẻ to gan này biết, cô không phải người hắn muốn nhìn là nhìn.
: Nhưng khi cô vừa nhìn, thứ mà ánh mắt cô chạm tới, là anh mắt thâm tình đã lâu không thấy.
Chiếc bút trong tay Kỷ An Tâm vì mắt đi sự khống chế mà rơi xuống đất, cô cắn răng, nghiêng đầu quay đi.
Sao lại là anh.
Cô nói với nhân viên: “Tan họp.”
Noi xong, Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, nắm lấy tài liệu đẩy cửa ra ngoài.
Hoắc Kỳ Ngang thấy cô đi ra, ánh mắt liền dính theo cô, nhưng khi Kỷ An Tâm ra ngoài, chỉ nỗi giận với trợ lý: “Tìm xem là ai tùy tiện cho người đi vào đây đây, tra ra được lập tức xử người đó cho tôi.”
Mà người tùy tiện đứng trước mặt cô đây, cô lại làm như không thấy.
Kỷ An Tâm muốn trở về phòng làm việc, một bàn tay vô cùng vội vàng giữ cô lại: “An Tâm, cho anh nói với em vài câu.”
“Buông ra.” Ánh mắt Kỷ An Tâm lạnh lùng, nhìn người đàn ông không mời mà tới này.
“Em biết anh sẽ không buông mà.” Hoắc Kỳ Ngang nhíu mi, không buông.
“Anh đừng tưởng với thân phận này, tôi lại không dám cho ộ hs người mời anh ra ngoài.” Kỷ An Tâm căn răng, vẫn không nói thẳng ra thân phận của anh, tránh cho người trong phòng làm việc đều biết.
“Anh nói xong sẽ đi.”
Kỷ An Tâm dùng sức giãy giụa, nhìn bốn phía là nhân viên đang chờ xem náo nhiệt, cô đành đi về phía phòng làm việc, người đàn ông phía sau cô tựa hồ như đã hiểu, cô đã cho anh cơ hội.
Anh bước theo cô.
Khi anh đi vào, Kỷ An Tâm đóng mạnh cửa, rằm một tiếng, biểu thị tâm trạng tồi tệ của cô.
Nhân viên bên ngoài còn muốn xem náo nhiệt vội vã vùi đầu vào làm việc, náo nhiệt kiểu này không phải ai muốn góp vui cũng được.
Nếu như để Kỷ An Tâm biết, ắt không phải chỉ đùa hai câu là qua chuyện.
Có điều, người đàn ông cao lớn đẹp trai này là ai? Có quan hệ thế nào với Kỷ tổng?
Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô, tràn đầy vẻ tự trách: “Anh tới xin lỗi em.”
Kỷ An Tâm cười nhạt: “Phiền phó tổng thống tới tận nơi xin lỗi tôi thế này, làm sao tôi nhận nỗi.”
“Anh là thật lòng.” Hoắc Kỳ Ngang ngưng mắt nhìn cô, hy vọng cô có thể thấy được sự chân tình thật lòng của anh.
Kỷ An Tâm ngồi vào ghê của mình, tự nhiên sinh ra một khí thế như bà chủ, cô chuyển động ghế, không ngần ngại: “Nếu anh chỉ đến để nói những lời này, tôi khuyên anh vẫn là về đi, tôi không muốn nghe.”
“Vậy anh phải làm gì em mới có thể tha thứ cho anh?” Hoắc Kỳ Ngang muốn có được một câu trả lời.
“Cả đời này cũng khỏi gặp lại đi, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, chỉ có như vậy, mắt không thấy lòng không hận.”
“Em ghét anh đến như vậy? Hận anh như vậy?”Hô hấp của Hoắc Kỳ Ngang cứng lại, trên mặt hiện vẻ thống khổ.
“Phải.”
“Đứa bé lần trước em đón là con gái em?”
“Không sai.”
“Vừa tròn bốn tuổi, là con của em với ai?” Nét thống khổ trên mặt anh hiện càng rõ ràng.
“Liên quan gì đến anh?” Kỷ An Tâm cười nhạt, cô đứng lên nói: “Con gái tôi và người đàn ông khác, ngài phó tổng thống này, trên thế giới này, đâu phải chỉ có anh mới là đàn ông!”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang xet qua tia đau đớn, anh cắn răng, đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay cô: “Ngày sinh của đứa trẻ vừa vặn vào lúc anh rời đi hai tháng, khi đó em đã quen ai?”
Kỷ An Tâm tức giận thoát khỏi tay anh: “Quen ai cũng không liên quan đến anh, giữa chúng ta đã vạch rõ quan hệ, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, anh cứ làm phó tổng thống của anh đi, tôi là phó tổng của tôi, không liên quan gì đến nhau hết.”
Những lời nói này vô cùng cay đắng, nội tâm Hoắc Kỳ Ngang không tiếng động nào cắm vào vài con dao.
“Nếu anh không đi, tôi chỉ đành cho người mời anh đi, anh cảm thấy được mời đi như vậy có ảnh hưởng tới danh tiếng của anh hay không?” Kỷ An Tâm cười nhạt: “Ngài phó tổng thống.”
Hoắc Kỳ Ngang sâu kín nhìn cô: “Anh tới gặp em cũng chưa bao giờ nghĩ đến thân phận này.”
“Ba anh cũng thật có bản lĩnh, đẩy được anh tới vị trí phó tổng thống, giờ anh cách đỉnh núi quyền lực đâu còn xa. Trong mắt người nhà các anh chỉ có quyền lực, quả nhiên nhiều năm như vậy vẫn chưa hề thay đồi.” Giọng nói của Kỷ An Tâm đầy vẻ đùa bõn.
“Em cho rằng đây là điều anh muốn sao?” Hoắc Kỳ Ngang cười khổ.
Kỷ An Tâm đột nhiên cảm thấy bản thân đã nói quá nhiều, cô kéo cửa, nói với anh: “Mời anh! Tôi không muốn để cả hai bên đều khó coi.”
Hoắc Kỳ Ngang không muốn đi, anh còn rất nhiều điều chưa nói được, rất nhiều tâm tư chưa biểu lộ được.
“Cho anh thêm một chút thời gian.”
“Thêm một giây cũng không được.” Kỷ An Tâm lạnh lùng trả lời, người đàn ông này dựa vào cái gì mà cầu xin cô?
Hoắc Kỳ Ngang thở dài, anh đột nhiên đi về phia cô, thân hình cao lớn nhích dần đến.
Kỷ An Tâm lui về sau một bước, ánh mắt đầy hốt hoảng và phòng bị, đặc biệt là khi mùi hương phái nam quen thuộc ập đến khiến cô càng thêm lúng túng.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang chỉ thâm sâu nhìn cô: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Kỷ An Tâm hừ lạnh: “Tốt nhất khỏi, nếu không, anh còn tới, tôi cũng chẳng ngại tuyên bố thân phận của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.