Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 697: Chỉ Vì Thấy Cô

Thượng Quan Nhiêu

23/08/2021

Một chiếc máy bay tư nhân tại sân bay đã cất cánh, trong cabin sang trọng, Ôn Lương Diệu cùng Hình Nhát Nặc đang tựa sát lẫn nhau, bọn họ vừa bay khỏi nội địa, bắt đầu kỳ nghỉ trăng mật sau đám cưới, lần này họ quyết định đi du lịch xa, đi đến một nơi chưa từng tới, lưu lại dấu chân ngọt ngào của họ.

Khi cất cánh, tay của Hình Nhất Nặc bị chồng cô ở bên cạnh nắm thật chặt, mắt cô nhìn qua, Ôn Lương Diệu cũng nhìn cô, trong ánh mắt đều là phản chiếu vẻ mặt trìu mến của đối phương.

Khi máy bay ổn định, Hình Nhất Nặc liền thoải mái rúc vào trong ngực của anh, rất mong chờ chuyến đi lần này, lúc này tim cô chưa bao giờ bình yên đến thế, những gì cô có đều ở bên cạnh rồi.

Cô nghĩ, chính là muốn một cuộc sống lâu dài đồng hành với anh, lúc đó cô và anh đã cùng nhau trải qua nhiều như vậy, bên nhau yên bình như vậy, không có công việc, không có áp lực, chỉ có một cuộc sống bình yên cũng là một loại khá vô cùng hưởng thụ.

Lúc này, dựa vào trong ngực của anh ngắm mây, nhìn chân trời vô tận phía xa, thời gian thong thả, yên tĩnh.

Được thưởng thức một tách cà phê đậm ý tình, đây có lẽ là cảm giác tuyệt vời nhất trong đời!

Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng chải mái tóc dài mềm mượt của cô, cúi người xuống âu yếm hôn một cái, Hình Nhất Nặc ngẳắng đầu, trong ánh sáng mắt trời một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ộ nõn, trong sáng lại đáng yêu, chọc cho thân thể Ôn Lương Diệu căng thẳng.

Trong lúc cô nghỉ ngơi, Ôn Lương Diệu lấy máy tính ra làm việc, công việc của anh khá tự do.

Nữ chính trong kịch bản của anh, đều là lấy Hình Nhất Nặc làm diễn viên chính.

Mà lần này, câu chuyện trong bài viết của anh là tình cảm thanh mai trúc mã ấm áp, chính là cốt truyện của bọn họ, trong lòng Ôn Lương Diệu, mỗi lần gặp nhau với Hình Nhất Nặc, mỗi phần cảm giác đều rất chân thực rõ ràng, thời điểm viết ra, lời văn uyễn chuyển, dạt dào tình cảm của anh dành cho cô.

Đây là anh món quà anh cho sự nghiệp sau này của Hình Nhất Nặc, đời này, kịch bản của anh chỉ viết vì cô, mà cô chỉ diễn nhân vật trong tay anh.

Đây chính là dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu.

Thời gian chớp mắt lại qua ba ngày rồi, Kỷ An Tâm sáng sớm đưa con gái đi học, nhưng không gặp phải Hoắc Kỳ Ngang, cô nghĩ, ngày đó Trầm Duệ xuất hiện cũng khiến anh hiểu được rồi, anh có vướng bận như thế nào đi nữa cũng chỉ là hao tâm tốn sức mà thôi.

Chỉ là, Kỷ An Tâm không biết, trong đêm hôm đó, Hoắc Kỳ Ngang đã bị điều đi tới một thành phố khác tiến hành thanh tra dự án ba ngày chưa trở về, anh đi thanh tra dự án lần này cần chừng một tuần lễ.

Trong một tuân lễ này, lúc Kỷ An Tâm đưa con gái đi học, cô vẫn cố ý quan sát chú ý bốn phía, không thấy bóng dáng của Hoắc Kỳ Ngang, cô không rõ thở dài một tiếng.

Đương nhiên, nếu như anh ở đây, mặc dù cô không cần đi tìm, chỉ cần hơi thở của anh, cũng có thể làm cô cảm nhận được.

Thành phố C, một đợt thanh tra quy trình dự án rất lớn cũng sắp đến lúc kết thúc, Hoắc Kỳ Ngang là nhân vật cao cấp nhất trong thanh tra lần này, bên cạnh anh tất nhiên là không thể thiếu những kẻ nịnh bợ, thế nhưng phong cách nhất quán của anh, chính là đối với ai việc như thế nào, tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào thừa cơ hội nịnh hót.

Buổi tối, ba của anh Hoắc Minh gọi điện thoại tới.



“Kỳ Ngang, lúc trước đã nói với chuyện con, tại sao con không có làm theo lời ba nói?”

“Ba à, ba đưa con lên vị trí này không phải hy vọng con dốc sức vì đất nước sao?” Lúc này Hoắc Kỳ Ngang ngồi ở trong phòng làm việc, có chút mệt mỏi tự tay xoa trán, lấy sức cùng ba mình nói chuyện.

“Nhưng con chỉ cần nhấc nhẹ tay một chút thôi!” Giọng nói Hoáắc Minh có vài phần hồn hễn.

“Với con mà nói, đó chính là chuyện không nên làm, con cũng tuyệt đối sẽ không làm.” Trong giọng Hoắc Kỳ Ngang tỏ ra vẻ kiên định tuyệt đối.

“Con… sao đầu óc con lại không linh động suy nghĩ chứ, con biết con chỉ cần cho đi một cơ hội là con có thêm một người giao thiệp, con nghĩ rằng ba đưa con lên vị trí này chỉ dựa vào bản lĩnh của mình ba sao? Đó là kết quả làm ăn khổ tâm nhiều năm của ba đấy.” Hoắc Minh đè nén buồn bực nói.

Ba, ngày mai con trở vê, có chuyện gì chờ con trở lại nói chuyện.”

“Con làm ba thật thất vọng.” Hoắc Minh nói thẳng một câu, thở phì phò cúp điện thoại.

Hoắc Kỳ Ngang thở dài một hơi, đặt điện thoại di động lên bàn, mấy ngày gần đây, anh đều xem báo cáo, muốn viết tổng kết thanh tra, có thể nói là vài ngày nay không có nghỉ ngơi tốt.

Những báo cáo qua tay anh, đều là anh tự mình hoàn thành, tuyệt đối sẽ không để cho cấp dưới làm thay, mà mỗi chuyện anh làm đều việc rất cần thận, tuyệt đối sẽ không để người ta nắm được nhược điểm, đồng thời, ở trong chức vụ vủa mình, anh thật sự làm vì nhân dân.

Lúc này Hoắc Kỳ Ngang mệt mỏi rã rời, tuy nhiên anh không thể nghỉ ngơi, bởi vì ngày mai anh phải trở về, anh hy vọng hoàn thành tốt công việc, có thể về lúc xế chiều, chạy về đón cháu tan học.

Ngày mai sẽ là thứ sáu rồi, nếu như anh không thể tới đón cháu, như vậy, anh phải đợi hai ngày nữa mới có thể nhìn thấy Kỷ An Tâm liếc.

Trong một tuần này, trong đầu anh luôn nghĩ đến hình bóng của ` cô, anh không có cách nào không nghĩ đến, cho dù cô với Trầm Duệ ở cùng nhau, anh cũng muốn biết cô sống có hạnh phúc hay không.

Hai giờ khuya, đoàn xe Hoắc Kỳ Ngang xuất phát chạy về thủ đô thành phố suốt đêm, anh ở trên xe nhắm mắt nghỉ ngoi, sáng mai anh còn phải chạy về toà nhà tổng thống tham gia hội nghị.

Là phó tổng thống một đất nước, ngoài danh phận làm người ta không thể so sánh được, còn có một trách nhiệm vô hình không thể lơ là.

Chạy về thủ đô, đã là hơn bảy giờ rưỡi sáng rồi, Hoắc Kỳ Ngang chuẩn bị đi vào của, thì thấy tài xế dắt cháu anh đi ra, Tiểu Huy lập tức vui vẻ tới đón.

“Cậu đã trở về.”

“Đi học sao?” Hoắc Kỳ Ngang nhìn cậu bé hỏi.

“Dạ, cậu có thể đưa cháu đi học không?” Vẻ mặt Tiểu Huy mong đợi hỏi.

Lúc này, hai mắt Hoắc Kỳ Ngang đỏ ngầu do nghỉ ngơi không tốt, giữa hai lông mày liền tỏ vẻ mệt mỏi.



“Tiểu thiếu gia, hãy để cho tôi đưa cậu đi học đi! Cậu của cậu cần phải nghỉ ngơi một lát.” Tài xế nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang đang cực kỳ mệt.

“Dạ!” Tiểu Huy hiểu chuyện gật đầu, không hề quấn quít lấy cậu nữa.

í Lúc tài xế chuẩn bị đưa Tiểu Huy đi, Hoắc Kỳ Ngang nói với bọn họ: “Chờ tôi một chút, tôi thay bộ quần áo rồi xuống ngay.”

“Cậu muốn đưa cháu đi học sao?” Tiểu Huy lập tức mừng rỡ hỏi.

xÙ “Nhưng mà thiếu gia, ngài lát nữa còn phải đi toà nhà tổng thống! Ngài không phải nên nghỉ ngơi một chút sao?” Tài xé quan tâm hỏi.

“Không sao.” Hoắc Kỳ Ngang trả lời một câu, cất bước đi lên lầu, trong chốc lát anh rửa mặt, ít nhất cũng lên tinh thần thêm một chút, chỉ là ánh mắt của anh vẫn còn đỏ ngu.

Hoắc Kỳ Ngang ngồi vào trong xe, Tiểu Huy dù sao vẫn còn nhỏ, thỉnh thoảng nói một ít chuyện lý thú, Hoắc Kỳ Ngang vẫn cùng cậu bé nói trò chuyện thẳng đến trước cửa trường học.

Từ một hướng khác, ở bên này Kỷ An Tâm cũng đưa con gái tới trường học, cô nhóc kia tối hôm qua được ngủ sớm, hôm nay tinh thần khá vô cùng, trên đường qua đây thì hát những bài thiếu nhi, Kỷ An Tâm cũng hát cùng cô bé, bầu không khí trên đường tới trường vô cùng vui vẻ.

Trong trường học, xe của Hoắc Kỳ Ngang chạy vào bên trong, anh liền quét qua hướng bãi đậu xe, không có xe của Kỷ An Tâm.

Anh nhìn đồng hồ, vừa mới tám giờ, theo lịch trình của Kỷ An Tâm, hẳn không có đến nhanh như vậy.

Đưa Tiểu Huy vào trong trường, Hoắc Kỳ Ngang trở lại vào xe, cũng không có cho vệ sĩ lái xe đi, anh đang chờ Kỷ An Tâm đến.

Trẻ em tập trung đến trường trong vòng nửa tiếng, cho nên lúc tám giờ mười Kỷ An Tâm liền chạy tới trường học.

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang nhìn xe thể thao màu đỏ đối diện, tinh thần anh mệt mỏi vì vậy mà phấn chắn lên một chút, quan sát Kỷ An Tâm ôm con gái xuống xe, vẫn không quên hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của con gái, đứa bé kia lập tức cười khanh khách, kiểu tết tóc của cô bé vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang không tự chủ được mà trở nên dịu dàng hơn, dù cho đó là con gái của cô và Trầm Duệ, ở trong lòng anh vẫn sẽ đối xử như thường.

Nhìn nụ cười của cô bé kia đã cảm thấy tim mềm đi vô cùng.

Kỷ An Tâm dắt tay đứa nhỏ kia, lúc tới trước cổng lại ngồi xổm người xuống, giúp con gái sửa sang lại áo, sửa lại một chút bên tai nhỏ bé, hôn thêm một cái mới nắm tay tiến vào.

Trong ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang lúc này chỉ có hai mẹ con, căn bản đã quên tất cả.

Kỷ An Tâm giao con gái cho cô giáo, sau khi vẫy tay chào con gái, cô cúi đầu thoáng nhìn vào đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, cô cũng không cần vội vàng gắp gáp mà tao nhã bước ra, cô đi đôi cao gót bảy phân, thắt lưng mảnh khảnh tinh tế, mái tóc dài màu nâu đại uốn xoăn lớn vô cùng tự nhiên tung bay theo làn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook