Chương 1115
Thượng Quan Nhiêu
29/08/2021
“Muốn uống chút gì không?” Lam Thiên Thần hỏi lịch sự.
“Không cần, cậu nói thẳng đi.” Bùi Nguyệt Hoàng tao nhã vắt chân.
Lam Thiên Thần không khỏi lướt nhìn qua hai chân cô, tối qua thấy hết rồi. Vóc dáng cô tuy gầy thế nhưng chỗ nên đầy đặn cũng không thiếu.
“Nhìn cái gì?” Bùi Nguyệt Hoàng lập tức lườm, cô vô cùng nhạy cảm. Lam Thiên Thần tạp trung lại, ho nhẹ một cái, ngồi xuống đối diện: “Vậy tôi bắt đầu kể đây. Tối qua lúc tôi rời quán bar, cô đang ở cạnh xe tôi, tôi vừa lên xe, cô mở ngay cửa xe, bảo tôi đưa về. Còn bảo trả gấp năm lần cho tôi. Thấy cô say rồi, tôi mới đưa cô về. Nhưng cô chưa nói địa chỉ, thì ngủ luôn.”
Bùi Nguyệt Hoàng siết mày: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi chỉ có thể để cô ngủ khách sạn một đêm thôi.
Tôi đặt phòng ôm cô đang bắt tỉnh vào đó, cô vừa vào thì nôn lên người tôi, lúc đó tôi gọi cô dậy, cô rất say, thế mà cô cũng tỉnh thật, thấy cô tỉnh rồi thì tôi vào phòng tắm giặt áo.”
Nói tới đây, Lam Thiên Thần không khỏi nhìn cô một cái, trong mắt còn có vẻ ngại ngùng. Bùi Nguyệt Hoàng thầy anh im lặng, thúc giục: “Nói tiếp.”
Lam Thiên Thần thấy cô vẫn muốn nghe, anh chẳng còn cách nào ngoài việc kể tiếp: “Tôi đang giặt áo, cô đã đứng ở cửa phòng, đồng thời tự cởi áo ra… chỉ mặc cái áo lót…”
Sắc mặt Bùi Nguyệt Hoàng hiếm khi lại đỏ lên mấy phần, cô đưa tay vuốt tóc, che dấu vẻ ngại ngùng. Cô cắn môi bảo: “Còn gì nữa không? Tôi… tôi làm gì, nói gì?”
“Tôi giặt sạch áo, chuẩn bị đi, cô đột nhiên lao tới ôm tôi.
Còn bảo… muốn tôi ngủ với cô.” Đôi mắt Lam Thiên Thần sáng lên, cũng không tiện nhìn cô gái thành thục nhã nhặn đối diện.
Bùi Nguyệt Hoàng cúi mắt, tóc dài che nửa mặt, khiến anh muốn nhìn cũng không rõ. Chỉ thấy đôi mi dài của cô chớp liên hồi, giống như khó mà chịu được.
“Sau đó thì sao?” Bùi Nguyệt Hoàng không ngắng lên, hỏi tiếp.
“Khả năng cô nghĩ tôi là trai bao, còn bảo cho tôi rất nhiều tiền… muốn tôi ngủ với cô một đêm.” Lam Thiên Thần ăn ngay nói thật, anh cũng là người rất chân thành.
Bùi Nguyệt Hoàng cắn đôi môi đỏ, dường như thấy gò má cô ửng lên. Tuy rằng Lam Thiên Thần nói cứng ngắc nhưng cô tin thật. Bởi vì cảm xúc tối qua còn rất nhiều, sau khi say, cô muốn phát tiết. Cô còn nhớ tâm trạng muốn phóng túng đêm qua, có điều cô không ngờ sau khi tỉnh lại có cảm giác muốn giết mình của lúc đó.
Dáng vẻ chật vật thế còn để tên nhóc kia thấy.
“Tôi có làm gì với cậu không?” Lúc này Bùi Nguyệt Hoàng càng lo mình tình thú quá, làm gì với cậu nhóc này.
Lam Thiên Thần lập tức đỏ mặt, lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Ừm, cô chỉ tự cởi váy trước mặt tôi, tôi lập tức chui khỏi phòng cô, có thề thôi.”
Bùi Nguyệt Hoàng nóng mặt, cô cũng không phải chưa từng trải, cô lập tức hát tóc, ngắng đầu nhìn người đẹp trai đối diện thật thận trọng: “Lam nhị thiếu, cậu có thể giữ kín chuyện này cho tôi không?”
Lam Thiên Thần lập tức gật đầu: “Cô yên tâm, tôi không nói ra đâu.”
“Tôi xin lỗi, chắc tối qua dọa cậu sợ rồi, bất kể tôi làm gì, nói gì, cũng là do không tỉnh táo. Cậu có thể vờ như không nhớ gì.” Còn việc bị nhìn, cô không quan tâm.
“Bùi tiểu thư, cô yên tâm, tôi bảo đảm không nói ra.” Lam Thiên Thần bảo đảm, có điều anh hơi ngạc nhiên, lúc cô tỉnh với say, khác nhau dữ dội.
“Để tỏ lòng xin lỗi, tôi mời cậu dùng bữa, hay là tôi có thể bồi thường.” Cô ngắng đầu lên, thần thái trong mắt lập tức khôi phục sự bình tĩnh nên có của một nữ tổng.
Còn nữa, giọng của cô, có một cảm giác quyết đoán.
Lam Thiên Thần cũng không cần bởi thường gì, dù sao tối qua anh đâu mát gì, còn kiếm hời của cô.
“Không cần, dù sao tôi chẳng mát gì.” Lam Thiên Thần cười, ánh mắt sáng ngời, nét cười của anh có cảm giác ấm áp mê người.
Bùi Nguyệt Hoàng ngắng đầu, không khỏi thấy chói mắt, cô thấy nụ cười như mặt trời của anh, vài giây sau mới cúi mắt, tâm tình phức tạp không biết nghĩ gì.
Nếu như tối qua cô nói với anh vậy, vậy vẻ mặt và hành vi của cô chắc chắn không ra sao, thanh danh cả đời hủy sạch trước mặt tên nhãi này.
“Để tỏ lòng cảm ơn, đêm nay tôi mời cậu ăn cơm. Địa điểm cậu chọn.” Bùi Nguyệt Hoàng ngắng đầu, ánh mắt có cảm giác vững vàng.
Thế nhưng điều cô yên tâm, là vì không gặp phải tên dê già mà là một cậu trai trẻ lịch sự.
Lam Thiên Thần cảm thấy được cô cảm ơn cũng tốt, anh không chối: “Được, coi như quen biết.”
“Hẹn gặp lại.” Cô nói xong, đứng dậy định đi.
“Không cần, cậu nói thẳng đi.” Bùi Nguyệt Hoàng tao nhã vắt chân.
Lam Thiên Thần không khỏi lướt nhìn qua hai chân cô, tối qua thấy hết rồi. Vóc dáng cô tuy gầy thế nhưng chỗ nên đầy đặn cũng không thiếu.
“Nhìn cái gì?” Bùi Nguyệt Hoàng lập tức lườm, cô vô cùng nhạy cảm. Lam Thiên Thần tạp trung lại, ho nhẹ một cái, ngồi xuống đối diện: “Vậy tôi bắt đầu kể đây. Tối qua lúc tôi rời quán bar, cô đang ở cạnh xe tôi, tôi vừa lên xe, cô mở ngay cửa xe, bảo tôi đưa về. Còn bảo trả gấp năm lần cho tôi. Thấy cô say rồi, tôi mới đưa cô về. Nhưng cô chưa nói địa chỉ, thì ngủ luôn.”
Bùi Nguyệt Hoàng siết mày: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi chỉ có thể để cô ngủ khách sạn một đêm thôi.
Tôi đặt phòng ôm cô đang bắt tỉnh vào đó, cô vừa vào thì nôn lên người tôi, lúc đó tôi gọi cô dậy, cô rất say, thế mà cô cũng tỉnh thật, thấy cô tỉnh rồi thì tôi vào phòng tắm giặt áo.”
Nói tới đây, Lam Thiên Thần không khỏi nhìn cô một cái, trong mắt còn có vẻ ngại ngùng. Bùi Nguyệt Hoàng thầy anh im lặng, thúc giục: “Nói tiếp.”
Lam Thiên Thần thấy cô vẫn muốn nghe, anh chẳng còn cách nào ngoài việc kể tiếp: “Tôi đang giặt áo, cô đã đứng ở cửa phòng, đồng thời tự cởi áo ra… chỉ mặc cái áo lót…”
Sắc mặt Bùi Nguyệt Hoàng hiếm khi lại đỏ lên mấy phần, cô đưa tay vuốt tóc, che dấu vẻ ngại ngùng. Cô cắn môi bảo: “Còn gì nữa không? Tôi… tôi làm gì, nói gì?”
“Tôi giặt sạch áo, chuẩn bị đi, cô đột nhiên lao tới ôm tôi.
Còn bảo… muốn tôi ngủ với cô.” Đôi mắt Lam Thiên Thần sáng lên, cũng không tiện nhìn cô gái thành thục nhã nhặn đối diện.
Bùi Nguyệt Hoàng cúi mắt, tóc dài che nửa mặt, khiến anh muốn nhìn cũng không rõ. Chỉ thấy đôi mi dài của cô chớp liên hồi, giống như khó mà chịu được.
“Sau đó thì sao?” Bùi Nguyệt Hoàng không ngắng lên, hỏi tiếp.
“Khả năng cô nghĩ tôi là trai bao, còn bảo cho tôi rất nhiều tiền… muốn tôi ngủ với cô một đêm.” Lam Thiên Thần ăn ngay nói thật, anh cũng là người rất chân thành.
Bùi Nguyệt Hoàng cắn đôi môi đỏ, dường như thấy gò má cô ửng lên. Tuy rằng Lam Thiên Thần nói cứng ngắc nhưng cô tin thật. Bởi vì cảm xúc tối qua còn rất nhiều, sau khi say, cô muốn phát tiết. Cô còn nhớ tâm trạng muốn phóng túng đêm qua, có điều cô không ngờ sau khi tỉnh lại có cảm giác muốn giết mình của lúc đó.
Dáng vẻ chật vật thế còn để tên nhóc kia thấy.
“Tôi có làm gì với cậu không?” Lúc này Bùi Nguyệt Hoàng càng lo mình tình thú quá, làm gì với cậu nhóc này.
Lam Thiên Thần lập tức đỏ mặt, lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Ừm, cô chỉ tự cởi váy trước mặt tôi, tôi lập tức chui khỏi phòng cô, có thề thôi.”
Bùi Nguyệt Hoàng nóng mặt, cô cũng không phải chưa từng trải, cô lập tức hát tóc, ngắng đầu nhìn người đẹp trai đối diện thật thận trọng: “Lam nhị thiếu, cậu có thể giữ kín chuyện này cho tôi không?”
Lam Thiên Thần lập tức gật đầu: “Cô yên tâm, tôi không nói ra đâu.”
“Tôi xin lỗi, chắc tối qua dọa cậu sợ rồi, bất kể tôi làm gì, nói gì, cũng là do không tỉnh táo. Cậu có thể vờ như không nhớ gì.” Còn việc bị nhìn, cô không quan tâm.
“Bùi tiểu thư, cô yên tâm, tôi bảo đảm không nói ra.” Lam Thiên Thần bảo đảm, có điều anh hơi ngạc nhiên, lúc cô tỉnh với say, khác nhau dữ dội.
“Để tỏ lòng xin lỗi, tôi mời cậu dùng bữa, hay là tôi có thể bồi thường.” Cô ngắng đầu lên, thần thái trong mắt lập tức khôi phục sự bình tĩnh nên có của một nữ tổng.
Còn nữa, giọng của cô, có một cảm giác quyết đoán.
Lam Thiên Thần cũng không cần bởi thường gì, dù sao tối qua anh đâu mát gì, còn kiếm hời của cô.
“Không cần, dù sao tôi chẳng mát gì.” Lam Thiên Thần cười, ánh mắt sáng ngời, nét cười của anh có cảm giác ấm áp mê người.
Bùi Nguyệt Hoàng ngắng đầu, không khỏi thấy chói mắt, cô thấy nụ cười như mặt trời của anh, vài giây sau mới cúi mắt, tâm tình phức tạp không biết nghĩ gì.
Nếu như tối qua cô nói với anh vậy, vậy vẻ mặt và hành vi của cô chắc chắn không ra sao, thanh danh cả đời hủy sạch trước mặt tên nhãi này.
“Để tỏ lòng cảm ơn, đêm nay tôi mời cậu ăn cơm. Địa điểm cậu chọn.” Bùi Nguyệt Hoàng ngắng đầu, ánh mắt có cảm giác vững vàng.
Thế nhưng điều cô yên tâm, là vì không gặp phải tên dê già mà là một cậu trai trẻ lịch sự.
Lam Thiên Thần cảm thấy được cô cảm ơn cũng tốt, anh không chối: “Được, coi như quen biết.”
“Hẹn gặp lại.” Cô nói xong, đứng dậy định đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.