Chương 714: Hoa Của Anh
Thượng Quan Nhiêu
24/08/2021
Kỷ An Tâm đang ký tài liệu, nhìn lên thấy mấy nhành hoa Baby trong bình hoa trên bàn, những bông hoa nhỏ nở rực rỡ và thơm ngát, màu trắng tinh khiết, trong sáng và đầy hy vọng.
Ý nghĩa của hoa Baby là khao khát tình yêu, ngụ ý người tặng hoa có ý gì khác…
Kỷ An Tâm rũ mắt xuống, như là cự tuyệt người đàn ông tặng hoa.
Những gì Hoắc Kỳ Ngang nói trước mặt cô đêm qua, anh thực sự muốn làm vậy sao?
Theo đuổi cô lần nữa? Kỷ An Tâm thực sự hơi sợ anh làm việc này, bởi vì hôm nay tâm trạng của cô thay đổi quá lớn.
Cô sợ cuộc sống hiện tại của mình sẽ đảo lộn vì sự xuất hiện của người đàn ông này, cô sợ người Hoắc gia đó rồi.
Sau khi có con gái, cô lo sợ rất nhiều, vì con gái là người cô muốn bảo vệ nhất.
Trong văn phòng phó tổng thống, tâm trạng của Hoắc Kỳ Ngang đang rất tốt, bởi vì cuối cùng anh cũng lấy lại được tự tin trước đây, anh không muốn lãng phí thời gian nữa, cũng không muốn mỗi ngày chỉ nhìn sau lưng cô.
Anh muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn cùng cô quay lại như trước kia, muốn ôm cô bắt cứ lúc nào, còn cả nụ cười rạng rỡ và quyền rũ của cô.
Kìm nén 5 năm, đương nhiên muốn có vẻ ngoài e thẹn và quyến rũ của cô.
Nhưng mà, anh hiện tại cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, trước tiên chỉ cần cô tha thứ. Sáng nay anh đã gửi hoa, không biết cô có vứt đi không, nhưng anh sẽ không từ bỏ.
Cho dù hôm nào cô cũng vứt hoa đi, nhưng có thể một ngày nào đó, cô sẽ không nỡ vứt bỏ.
Hoắc Kỳ Ngang lại đi công tác, lần này sẽ ở đó ba ngày, không thế đưa đón cháu trai, cũng không thể gặp cô.
Tuy nhiên,mỗi ngày đúng 8 giờ hoa lại được đưa tới trên bàn của Kỷ An Tâm, Hướng Nguyệt cũng đều ký nhận, Kỷ An Tâm luôn yêu cầu cô ấy gỡ hoa ra, hoặc là để phân phát cho cấp dưới của cô, hoặc cắm một vài bông hoa cho cô.
Màu sắc của hoa Baby thay đổi hàng ngày, khi là xanh lam, hồng, tím, xanh lục.
Kỷ An Tâm thích loài hoa này, không cần biết nó có màu gì, nhưng cô rất muốn người đã tặng hoa đừng tặng nữa.
Tiếc là mấy ngày nay cô tới trường của con đều không gặp anh, thỉnh thoảng lại gặp vệ sĩ của anh đi đón cháu trai.
Kỷ An Tâm tự nghĩ, hoa vẫn đưa đến hàng ngày, chắc người cũng không bị sao đâu.
Lời thề độc mà anh đã thề lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.
Trầm Duệ lại có thời gian để bên cạnh cô, anh nấu bữa tối cho cô hàng ngày, tận tâm nấu những món ăn mà cả cô và con gái yêu thích.
Trong lúc Trầm Duệ đang cắt rau, Kỷ An Tâm lại đi vào bếp, dựa vào cửa nhìn Trầm Duệ đang bận rộn, ánh mắt đầy áy náy.
“Trầm Duệ, anh nên lập kế hoạch cho bản thân, anh không còn trẻ nữa.” Kỷ An Tâm nói với anh.
Trầm Duệ ngừng cắt rau, ngẳng đầu, mím môi cười: “Em lại lo lắng cho anh sao?”
“Thật sự, anh không thể tiếp tục như thế này nữa, gia đình anh cũng lo lắng lắm.” Kỷ An Tâm thực sự cảm thấy thương và lo lắng cho anh.
“Không sao đâu, anh vẫn còn trẻ, có thể đợi thêm vài năm nữa.” Trầm Duệ không nghĩ gì nói xong liền cười: “Em nỡ lòng để cho anh đợi thêm mấy năm nữa sao?”
“Trầm Duệ, anh đừng như vậy, em nghiêm túc đấy.” Kỷ An Tâm thở dài.
“Anh cũng rất nghiêm túc.” Đôi mắt Trầm Duệ ánh lên vẻ thâm tình: “Cứ thế này cũng tốt.”
Kỷ An Tâm dựa vào khung cửa, cảm thấy bắt lực.
“Anh ta vẫn đến công ty tìm em chứ?” Trầm Duệ đột nhiên hỏi.
Kỷ An Tâm sửng sốt, lắc đầu: “Không có.”
“Lúc nãy khi em ở trong phòng làm việc, Hiểu Hiểu nói rằng một chú đẹp trai đến tìm em, em đã mắng người đó, là anh ta sao?” Trầm Duệ nhìn sang với ánh mắt sâu thẳm.
Khuôn mặt Kỷ An Tâm hơi thay đổi, con gái cô thích kể với anh mọi chuyện, kể cả về chuyện đó.
“Ừm!” Kỷ An Tâm gật đầu.
“Anh ta có biết thân thế của Hiểu Hiểu không?”
“Không biết, anh ta chỉ đến… để nói chuyện với em.” Kỷ An Tâm không hiểu sao cảm thấy áy náy, nói về Hoắc Kỳ Ngang trước mặt Trầm Duệ có vẻ không công bằng với anh.
“Vây anh ta nói về cái gì? Có nói về quá khứ không?” Trầm Duệ không nhịn được hỏi lại.
“Nói vài câu.” Kỷ An Tâm bình tĩnh nói.
“An Tâm, em có muốn quay lại với anh ta lần nữa không?”
Trầm Duệ thở dài, nghiêm túc hỏi.
Trong mắt Kỷ An Tâm có chút đấu tranh, cuối cùng biến thành kiên định, cô trực tiếp nói: “Em không muốn.”
Trầm Duệ nghe thấy những lời này, không hỏi thêm nữa, nói với cô: “Ra phòng khách đợi đi! Lát nữa có thể dùng bữa tối rồi.”
: Kỷ An Tâm quay trở lại phòng khách, Hiểu Hiểu đang sắp xếp các con búp bê của cô bé thành một hàng, cầm một ống tiêm giả, giả vờ tiêm cho chúng và lẫm bẩm điều gì đó.
Kỷ An Tâm mỉm cười và ngồi xuống: “Hiểu Hiểu, búp bê của con bị sao vậy?”
“Mami chúng nó ốm hết rồi, con đang tiêm và cho chúng uống thuốc!”
Kỷ An Tâm nhìn vẻ nghiêm túc của con gái, lại nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Kỳ Ngang, con gái cô thật sự càng ngày càng giống anh.
Tối nay, Trầm Duệ ở lại đến hơn chín giờ mới rời đi, khi Kỷ An Tâm tiễn anh ra ngoài, anh nắm tay cô ở cửa. Kỷ An Tâm nhìn anh với ánh mắt biết ơn, nhưng không phải thứ tình cảm anh muốn, tình yêu.
Trầm Duệ hơi thất vọng rời đi.
Buổi sáng.
Kỷ An Tâm mặc quần áo cho con gái rồi dẫn cô bé xuống nhà, cô nhóc vẫn còn hơi buồn ngủ, vẻ mặt thất thần bước lên xe, cô bé bị Kỷ An Tâm đánh thức lần nữa thì đã tới trường.
Cô bé có vẻ chưa tỉnh ngủ, tới cửa lớp học vẫn không chịu tạm biệt cô.
Khi cô giáo tiến tới ôm lấy, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé lập tức bẹp xuống, hai mắt đỏ hoe đáng thương.
Kỷ An Tâm vẫn để cô giáo bề vào, cô xoay người rời đi.
Đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở cổng trường, anh đứng đó, như thể đang đợi cô.
Kỷ An Tâm hơi giật mình, cô giả vờ như không nhìn thấy anh, mắt nhắm mắt mở đi về phía cổng.
“An Tâm.” Khi cô đi ngang qua, cô nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của anh.
Kỷ An Tâm không để ý tới anh.
Đột nhiên anh bước tới, vươn tay nắm chặt cổ tay cô, Kỷ An Tâm rất muốn rút tay lại, quay mặt về phía anh.
“Có chuyện gì không?” Cô nhướng mày hỏi.
“Không có gì, anh chỉ muốn nói với em vài câu.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.
“Hoa trong văn phòng tôi là anh gửi đúng không?” Kỷ An Tâm hỏi.
Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt của Hoắc Kỳ Ngang: “Là anh tặng, em có thích không?”
Kỷ An Tâm cau mày nói: “Sau này đừng gửi nữa, tôi không thích.”
“Anh đã đặt hàng cả năm và thanh toán rồi. Hàng ngày sẽ giao cho em.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.
Kỷ An Tâm nhìn anh chằm chằm: “Vậy anh hãy giao cho người khác, đừng gửi đến văn phòng của tôi nữa.”
“Anh chỉ muốn tặng nó cho em.” Hoắc Kỳ Ngang kiên trì nói.
Kỷ An Tâm biết thuyết phục không có hiệu quả nên quay đầu muốn rời đi.
“Anh muốn mời em đi ăn tối.”
“Không có thời gian.” Kỷ An Tâm không nhìn lại.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn theo bóng lưng cô, khóe miệng vẫn khẽ cười, anh cảm giác được thái độ của cô đối với anh bắt đầu có chút thay đổi.
Kỷ An Tâm lên xe nhìn anh vẫn ở đó đứng nhìn, cô cắn môi, lái xe đi một cách duyên dáng.
Hoắc Kỳ Ngang cũng trở lại xe, tới toà nhà tổng thống.
Kỷ An Tâm đến văn phòng, cũng không ngoại lệ, có một bó hoa gửi đến, đều là những bông hoa tươi nhất, khiến phòng làm việc của cô tràn ngập hương hoa. Kỷ An Tâm cảm thấy khó nghĩ, nếu nhận được những bông hoa này trong suốt cả năm, thật sự sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, không phải là hoa không đẹp, mà là cứ nghĩ tới là hoa anh tặng, cô luôn cảm thấy khó chịu.
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng cô nhìn những bông hoa này, trong đầu lại nghĩ đến anh, quay qua nói với Hướng Nguyệt: “Sau – này hoa này ký nhận ở quây lễ tân! Cô giải quyết.”
“Không cần cắm thêm vào bình cho chị nữa sao ạ?”
“Không, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa.”
“Vâng.” Sau khi Hướng Nguyệt nói xong, cô ấy không nhịn được, nhoẻn cười rồi hỏi: ” Kỷ tổng, hoa này chắc chắn là do người thầm thích chị tặng rồi, có vẻ như anh ấy thực sự rất thật lòng.”
“Người không thích, có thật lòng mấy cũng được gì chứ?” Kỷ An Tâm thở dài.
“Chị không thích! Lẽ nào là một ông già xấu xí hói đầu sao?”
Hướng Nguyệt đoán.
Kỷ An Tâm không khỏi bật cười: “Cô nói đúng ròi.”
“Không phải chứ! Thật vậy sao! Đừng lo, Kỷ tổng, sau em sẽ không gửi hoa của ông ta đến văn phòng của chị nữa.”
Kỷ An Tâm gật đầu để Hướng Nguyệt tin.
Công ty của Kỷ An Tâm gần đây có chút bận rộn, bởi vì cô có rất nhiều đơn đặt hàng, tất cả đều là do lần trước nói chuyện với Hoắc Kỳ Ngang trong bữa tiệc khiến cô đột nhiên nỗi tiếng.
Ý nghĩa của hoa Baby là khao khát tình yêu, ngụ ý người tặng hoa có ý gì khác…
Kỷ An Tâm rũ mắt xuống, như là cự tuyệt người đàn ông tặng hoa.
Những gì Hoắc Kỳ Ngang nói trước mặt cô đêm qua, anh thực sự muốn làm vậy sao?
Theo đuổi cô lần nữa? Kỷ An Tâm thực sự hơi sợ anh làm việc này, bởi vì hôm nay tâm trạng của cô thay đổi quá lớn.
Cô sợ cuộc sống hiện tại của mình sẽ đảo lộn vì sự xuất hiện của người đàn ông này, cô sợ người Hoắc gia đó rồi.
Sau khi có con gái, cô lo sợ rất nhiều, vì con gái là người cô muốn bảo vệ nhất.
Trong văn phòng phó tổng thống, tâm trạng của Hoắc Kỳ Ngang đang rất tốt, bởi vì cuối cùng anh cũng lấy lại được tự tin trước đây, anh không muốn lãng phí thời gian nữa, cũng không muốn mỗi ngày chỉ nhìn sau lưng cô.
Anh muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn cùng cô quay lại như trước kia, muốn ôm cô bắt cứ lúc nào, còn cả nụ cười rạng rỡ và quyền rũ của cô.
Kìm nén 5 năm, đương nhiên muốn có vẻ ngoài e thẹn và quyến rũ của cô.
Nhưng mà, anh hiện tại cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, trước tiên chỉ cần cô tha thứ. Sáng nay anh đã gửi hoa, không biết cô có vứt đi không, nhưng anh sẽ không từ bỏ.
Cho dù hôm nào cô cũng vứt hoa đi, nhưng có thể một ngày nào đó, cô sẽ không nỡ vứt bỏ.
Hoắc Kỳ Ngang lại đi công tác, lần này sẽ ở đó ba ngày, không thế đưa đón cháu trai, cũng không thể gặp cô.
Tuy nhiên,mỗi ngày đúng 8 giờ hoa lại được đưa tới trên bàn của Kỷ An Tâm, Hướng Nguyệt cũng đều ký nhận, Kỷ An Tâm luôn yêu cầu cô ấy gỡ hoa ra, hoặc là để phân phát cho cấp dưới của cô, hoặc cắm một vài bông hoa cho cô.
Màu sắc của hoa Baby thay đổi hàng ngày, khi là xanh lam, hồng, tím, xanh lục.
Kỷ An Tâm thích loài hoa này, không cần biết nó có màu gì, nhưng cô rất muốn người đã tặng hoa đừng tặng nữa.
Tiếc là mấy ngày nay cô tới trường của con đều không gặp anh, thỉnh thoảng lại gặp vệ sĩ của anh đi đón cháu trai.
Kỷ An Tâm tự nghĩ, hoa vẫn đưa đến hàng ngày, chắc người cũng không bị sao đâu.
Lời thề độc mà anh đã thề lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.
Trầm Duệ lại có thời gian để bên cạnh cô, anh nấu bữa tối cho cô hàng ngày, tận tâm nấu những món ăn mà cả cô và con gái yêu thích.
Trong lúc Trầm Duệ đang cắt rau, Kỷ An Tâm lại đi vào bếp, dựa vào cửa nhìn Trầm Duệ đang bận rộn, ánh mắt đầy áy náy.
“Trầm Duệ, anh nên lập kế hoạch cho bản thân, anh không còn trẻ nữa.” Kỷ An Tâm nói với anh.
Trầm Duệ ngừng cắt rau, ngẳng đầu, mím môi cười: “Em lại lo lắng cho anh sao?”
“Thật sự, anh không thể tiếp tục như thế này nữa, gia đình anh cũng lo lắng lắm.” Kỷ An Tâm thực sự cảm thấy thương và lo lắng cho anh.
“Không sao đâu, anh vẫn còn trẻ, có thể đợi thêm vài năm nữa.” Trầm Duệ không nghĩ gì nói xong liền cười: “Em nỡ lòng để cho anh đợi thêm mấy năm nữa sao?”
“Trầm Duệ, anh đừng như vậy, em nghiêm túc đấy.” Kỷ An Tâm thở dài.
“Anh cũng rất nghiêm túc.” Đôi mắt Trầm Duệ ánh lên vẻ thâm tình: “Cứ thế này cũng tốt.”
Kỷ An Tâm dựa vào khung cửa, cảm thấy bắt lực.
“Anh ta vẫn đến công ty tìm em chứ?” Trầm Duệ đột nhiên hỏi.
Kỷ An Tâm sửng sốt, lắc đầu: “Không có.”
“Lúc nãy khi em ở trong phòng làm việc, Hiểu Hiểu nói rằng một chú đẹp trai đến tìm em, em đã mắng người đó, là anh ta sao?” Trầm Duệ nhìn sang với ánh mắt sâu thẳm.
Khuôn mặt Kỷ An Tâm hơi thay đổi, con gái cô thích kể với anh mọi chuyện, kể cả về chuyện đó.
“Ừm!” Kỷ An Tâm gật đầu.
“Anh ta có biết thân thế của Hiểu Hiểu không?”
“Không biết, anh ta chỉ đến… để nói chuyện với em.” Kỷ An Tâm không hiểu sao cảm thấy áy náy, nói về Hoắc Kỳ Ngang trước mặt Trầm Duệ có vẻ không công bằng với anh.
“Vây anh ta nói về cái gì? Có nói về quá khứ không?” Trầm Duệ không nhịn được hỏi lại.
“Nói vài câu.” Kỷ An Tâm bình tĩnh nói.
“An Tâm, em có muốn quay lại với anh ta lần nữa không?”
Trầm Duệ thở dài, nghiêm túc hỏi.
Trong mắt Kỷ An Tâm có chút đấu tranh, cuối cùng biến thành kiên định, cô trực tiếp nói: “Em không muốn.”
Trầm Duệ nghe thấy những lời này, không hỏi thêm nữa, nói với cô: “Ra phòng khách đợi đi! Lát nữa có thể dùng bữa tối rồi.”
: Kỷ An Tâm quay trở lại phòng khách, Hiểu Hiểu đang sắp xếp các con búp bê của cô bé thành một hàng, cầm một ống tiêm giả, giả vờ tiêm cho chúng và lẫm bẩm điều gì đó.
Kỷ An Tâm mỉm cười và ngồi xuống: “Hiểu Hiểu, búp bê của con bị sao vậy?”
“Mami chúng nó ốm hết rồi, con đang tiêm và cho chúng uống thuốc!”
Kỷ An Tâm nhìn vẻ nghiêm túc của con gái, lại nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Kỳ Ngang, con gái cô thật sự càng ngày càng giống anh.
Tối nay, Trầm Duệ ở lại đến hơn chín giờ mới rời đi, khi Kỷ An Tâm tiễn anh ra ngoài, anh nắm tay cô ở cửa. Kỷ An Tâm nhìn anh với ánh mắt biết ơn, nhưng không phải thứ tình cảm anh muốn, tình yêu.
Trầm Duệ hơi thất vọng rời đi.
Buổi sáng.
Kỷ An Tâm mặc quần áo cho con gái rồi dẫn cô bé xuống nhà, cô nhóc vẫn còn hơi buồn ngủ, vẻ mặt thất thần bước lên xe, cô bé bị Kỷ An Tâm đánh thức lần nữa thì đã tới trường.
Cô bé có vẻ chưa tỉnh ngủ, tới cửa lớp học vẫn không chịu tạm biệt cô.
Khi cô giáo tiến tới ôm lấy, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé lập tức bẹp xuống, hai mắt đỏ hoe đáng thương.
Kỷ An Tâm vẫn để cô giáo bề vào, cô xoay người rời đi.
Đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở cổng trường, anh đứng đó, như thể đang đợi cô.
Kỷ An Tâm hơi giật mình, cô giả vờ như không nhìn thấy anh, mắt nhắm mắt mở đi về phía cổng.
“An Tâm.” Khi cô đi ngang qua, cô nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của anh.
Kỷ An Tâm không để ý tới anh.
Đột nhiên anh bước tới, vươn tay nắm chặt cổ tay cô, Kỷ An Tâm rất muốn rút tay lại, quay mặt về phía anh.
“Có chuyện gì không?” Cô nhướng mày hỏi.
“Không có gì, anh chỉ muốn nói với em vài câu.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.
“Hoa trong văn phòng tôi là anh gửi đúng không?” Kỷ An Tâm hỏi.
Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt của Hoắc Kỳ Ngang: “Là anh tặng, em có thích không?”
Kỷ An Tâm cau mày nói: “Sau này đừng gửi nữa, tôi không thích.”
“Anh đã đặt hàng cả năm và thanh toán rồi. Hàng ngày sẽ giao cho em.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.
Kỷ An Tâm nhìn anh chằm chằm: “Vậy anh hãy giao cho người khác, đừng gửi đến văn phòng của tôi nữa.”
“Anh chỉ muốn tặng nó cho em.” Hoắc Kỳ Ngang kiên trì nói.
Kỷ An Tâm biết thuyết phục không có hiệu quả nên quay đầu muốn rời đi.
“Anh muốn mời em đi ăn tối.”
“Không có thời gian.” Kỷ An Tâm không nhìn lại.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn theo bóng lưng cô, khóe miệng vẫn khẽ cười, anh cảm giác được thái độ của cô đối với anh bắt đầu có chút thay đổi.
Kỷ An Tâm lên xe nhìn anh vẫn ở đó đứng nhìn, cô cắn môi, lái xe đi một cách duyên dáng.
Hoắc Kỳ Ngang cũng trở lại xe, tới toà nhà tổng thống.
Kỷ An Tâm đến văn phòng, cũng không ngoại lệ, có một bó hoa gửi đến, đều là những bông hoa tươi nhất, khiến phòng làm việc của cô tràn ngập hương hoa. Kỷ An Tâm cảm thấy khó nghĩ, nếu nhận được những bông hoa này trong suốt cả năm, thật sự sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, không phải là hoa không đẹp, mà là cứ nghĩ tới là hoa anh tặng, cô luôn cảm thấy khó chịu.
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng cô nhìn những bông hoa này, trong đầu lại nghĩ đến anh, quay qua nói với Hướng Nguyệt: “Sau – này hoa này ký nhận ở quây lễ tân! Cô giải quyết.”
“Không cần cắm thêm vào bình cho chị nữa sao ạ?”
“Không, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa.”
“Vâng.” Sau khi Hướng Nguyệt nói xong, cô ấy không nhịn được, nhoẻn cười rồi hỏi: ” Kỷ tổng, hoa này chắc chắn là do người thầm thích chị tặng rồi, có vẻ như anh ấy thực sự rất thật lòng.”
“Người không thích, có thật lòng mấy cũng được gì chứ?” Kỷ An Tâm thở dài.
“Chị không thích! Lẽ nào là một ông già xấu xí hói đầu sao?”
Hướng Nguyệt đoán.
Kỷ An Tâm không khỏi bật cười: “Cô nói đúng ròi.”
“Không phải chứ! Thật vậy sao! Đừng lo, Kỷ tổng, sau em sẽ không gửi hoa của ông ta đến văn phòng của chị nữa.”
Kỷ An Tâm gật đầu để Hướng Nguyệt tin.
Công ty của Kỷ An Tâm gần đây có chút bận rộn, bởi vì cô có rất nhiều đơn đặt hàng, tất cả đều là do lần trước nói chuyện với Hoắc Kỳ Ngang trong bữa tiệc khiến cô đột nhiên nỗi tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.