Chương 710: Hoặc Kỳ Ngang Bị Kích Động
Thượng Quan Nhiêu
24/08/2021
Hoắc Kỳ Ngang có chút khó chịu lắc đầu, một người đàn ông bên cạnh lập tức rất vinh hạnh đi tới chào hỏi.
“Xin chào ngài phó tổng thống.”
“Xin chào.” Hoắc Kỳ Ngang gật đầu đáp lại.
Những bậc phụ huynh khác khác đều nhìn anh bằng ánh mắt kính trọng, nhưng họ cũng không dám quấy rày, huống chỉ là chủ động trò chuyện, cho dù Hoắc Kỳ Ngang trông khá thân thiện, nhưng khí chất toát ra từ người anh lại khiến người khác không dám tùy tiện tới gần.
Các bé trong lớp lớn cũng bắt đầu xếp hàng đi về phía sân chơi, trước hoạt động ba mẹ và con hôm nay, các bạn nhỏ đã chuẩn bị Chương trình văn nghệ, có bạn thì biểu diễn bịt mắt tìm ba mẹ, bạn thì làm thủ công.
Hoắc Kỳ Ngang bước vào sân chơi, nhìn vào không gian được phân chia theo từng lớp, mắt anh tìm kiếm hình bóng anh muốn thấy nhất trong số rất nhiều phụ huynh.
Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy Kỷ An Tâm đang mặc một chiếc áo gió kaki mỏng, dáng người mảnh khảnh và mái tóc dài buông xõa, vẫn khí chất ngời ngời.
Cô đang vỗ tay, cười hò reo vào những người đang tham gia trò chơi bên trong. Hoắc Kỳ Ngang không khỏi nhíu mày, nhìn về phía người đang chơi, thấy cô nhóc Kỷ Hiểu Hiểu đang nắm tay một người đàn ông, vui vẻ giẫm lên đôi giày da của anh ta, hai người chơi rất vui.
Khuôn mặt tuần tú của Hoắc Kỳ Ngang hơi thay đổi, nhìn từ phía sau đã biết đó là ai, là của Tràm Duệ, hóa ra Trầm Duệ đã cùng tham gia Chương trình ba mẹ và con.
Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang cảm xúc lẫn lộn, cảm giác ghen ty trào lên mạnh mẽ. Anh bước đến chiếc ghé đặt bên cạnh cháu trai, tìm bừa một chiếc ghế để ngồi xuống.
Vì đúng là trùng hợp ngẫu nhiên, hai lớp ở cạnh nhau, rất gần.
Kỳ An Tâm đang vui vẻ nhìn con gái mình chơi với Trầm Duệ, cô vô tình quay ra sau tìm ghế, chợt cảm thấy có một ánh mắt vừa lướt qua.
Ánh mắt này mãnh liệt tới mức khiến cô phải chú ý, cô ngước mắt nhìn sang. Ánh mắt va phải vào một đôi mắt sâu như giếng, nhịp tim của Kỷ An Tâm lập tức đập rộn lên.
Tại sao anh lại tới đây? Không phải là chị gái anh đến tham gia sao?
Hoắc Kỳ Ngang và Kỷ An Tâm nhìn nhau chằm chằm, một tia sáng lóe lên trong mắt anh, khiến người khác khó mà đoán ra tâm tư của anh.
Kỷ An Tâm ngoảnh mặt quay lại với con gái, nhưng lòng cô không còn bình yên nữa.
Trầm Duệ lại không để ý thấy Hoắc Kỳ Ngang, anh tập trung vào chơi với Kỷ Hiểu Hiểu, hơn nữa anh đã chơi rất tốt, giành được quán quân, điều này khiến bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu rất vui, trên cổ còn được đeo lên một chiếc huy Chương nhỏ.
Bên cạnh còn có một cây bóng rổ, tiếp theo, các ba cùng các con hoàn thành năm lượt bóng vào rỏ.
Có Trầm Duệ ở đây, Kỷ An Tâm rất nhàn rỗi, cô chỉ là người xem, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy năng lượng của con gái, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười thỏa mãn.
Ở bên cạnh, Hoắc Kỳ Ngang không khỏi nhìn sang, thấy Trầm Duệ và Kỷ Hiểu Hiểu đang chơi với nhau, thân thiết như ba con, Trầm Duệ bé cô bé lên xoay một vòng, lại hôn lên trán cô bé rồi lại để xuống.
Kỷ An Tâm nhìn thấy cảnh này, sau đó nghĩ đến người đàn ông sau lưng, trái tim cô không nhói một cái.
Đây sẽ là hình phạt lớn nhất dành cho Hoắc Kỳ Ngang! Nếu anh biết Hiểu Hiểu là con gái của mình, nhưng lúc này, anh chỉ có thể nhìn Hiểu Hiểu chơi đùa với Trầm Duệ, anh sẽ đau lòng đến mức nào?
Kỷ An Tâm đột nhiên bớt đi vài phần căm hận đối với anh, bởi vì vô tình, ông trời đã trừng phạt anh rồi.
“Đó là ba của con cô đấy hả!” Một bà mẹ tò mò đi tới trò chuyện với Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm lúc này không khỏi cảm thấy xấu hỗ, đây là Chương trình ba mẹ và con, nhất định sẽ khiến mọi người hiểu lầm đó là ba của con bé.
Cô cười cười không giải thích gì, vị phụ huynh đó thực sự nghĩ Chương 711: Hoäc Kỳ Ngang Bị Kích Động rằng Trầm Duệ là ba của Kỷ Hiểu Hiểu.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn bọn trẻ lớp lớn đang xếp đội hình, lúc này chúng đang chuẩn bị chơi kéo co.
Vì là trẻ lớp lớn nên không bồ trí nhiều trò chơi phối hợp giữa con và phụ huynh, chỉ để phụ huynh đến xem các bé biểu diễn.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn cháu trai Tiểu Huy của mình, cậu bé đang nóng lòng muốn thử sức, mấy lần kéo dây thừng đến bên cạnh mình, Hoắc Kỳ Ngang chỉ có thể nhìn đứa cháu trai nghịch ngợm này, không nói được gì.
Về phía Kỷ An Tâm, các em nhỏ và ba mẹ đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ, với sự giúp đỡ của Trầm Duệ, cũng đã ném vào được hai quả, khiến cô bé nhảy cẵng lên vì phấn khích, giống như một chú thỏ trắng nhỏ.
“Chú Trầm, chú thật tuyệt vời!”
“Vậy sao? Vậy cháu có thích chú Trầm không? “
“Thích!” Đứa bé nói rất to.
Cách đó không xa, Hoắc Kỳ Ngang cũng nghe được, nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị, không hiểu sao, cũng muốn tới gần đứa nhỏ.
Chỉ tiếc là, lần trước Kỷ An Tâm đã cảnh báo anh không được lại gần con cô.
Anh hơi khó hiểu, cô làm vậy có phải vì hận anh? Liệu anh có thể làm tổn thương con cô sao? Không, nếu có cơ hội, anh sẵn sàng bỏ ra mọi thứ để chăm sóc con của cô.
Trầm Duệ không biết Hoắc Kỳ Ngang đang ở đó nên không có một chút áp lực nào, néu biết được thì quả thực rất áp lực, dù gì ba ruột của Hiểu Hiểu cũng là anh ta. Kỷ An Tâm mới là người khó xử nhát, cô không có cảm xúc nào khác ngoài hận Hoắc Kỳ Ngang.
Lúc này, cô thực sự thông cảm với anh một chút, nhưng chỉ là Vào lúc này.
“Bây giờ, chúng ta có thể mời một số phụ huynh chơi trò chơi cùng nhau được không? Vì trò chơi này, chúng tôi phải mời phụ huynh cả ba lẫn mẹ cùng tham gia và hoàn thành trò chơi này.”
Cô giáo gọi phụ huynh của một vài đứa trẻ, và cuối cùng, cô nhìn thấy Kỷ An Tâm, người có tính khí xuất chúng: “Mời mẹ của bạn Hiểu Hiểu cùng bước lên tham gia trò chơi được không?”
Kỷ An Tâm giật mình, cô ấy cũng có phần sao?
“Mami mami.” Cô bé đã vui mừng vỗ tay chờ đợi.
Kỷ An Tâm không nỡ làm con gái thất vọng nên đứng dậy đi tới, thì ra là cô giáo bịt mắt của ba, sau đó, dưới sự hướng dẫn của con, ba sẽ tìm tới mẹ đang đứng ở phía đối diện, cho đến khi tìm thấy mới thôi.
Đây cũng là một trò chơi rất vui và được mọi người hưởng ứng.
Trầm Duệ bị bịt mắt, trong khi Kỷ An Tâm và một số bà mẹ đứng cách họ mười mét.
: Do không gian có hạn, Kỷ An Tâm đang đứng cách Hoặc Kỳ Ngang chỉ vài bước chân.
Cô cảm thấy ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang lại nhìn qua, cô sắp xếp lại biểu cảm của mình, không nhìn anh.
Ở phía đối diện, sau tiếng hô bắt đầu của cô giáo, cô bé đã hướng dẫn Trầm Duệ một cách rất cần thận và kiên nhẫn: “Chú Trầm, đi về phía trước, đi về phía trước, nhanh lên, mami đang ở phía đối diện.”
Khóe miệng Trầm Duệ nở nụ cười, anh vươn tay lần mò về phía trước, theo tiếng hét của cô bé, từng bước một tiến về phía trước.
Dù bị bịt mắt, nhưng từ tận đáy lòng, anh vẫn mong chờ điều gì đó.
Đứa nhỏ rất thông minh, chỉ đứng trước anh mấy bước, vừa nhảy vừa gào la để anh đi theo tiếng hô của nó.
Cuối cùng, sau vài phút, Trầm Duệ là người đầu tiên tới trước mặt Kỷ An Tâm.
Trong không khí ngửi thấy mùi thơm nhẹ quyến rũ của Kỷ An Tâm, anh đột nhiên đưa tay ra, ôm chặt Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm không ngờ rằng Trầm Duệ sẽ nhân cơ hội này để cho cô một cái ôm nồng nhiệt như vậy, người cô sững lại một chút.
Trầm Duệ không có tháo bỏ khăn bịt mắt, liền lợi dụng cơ hội này ôm chặt lầy eo của Kỷ An Tâm, nhẹ nhàng tựa lên vai cô cười: “Anh đã tìm được em.”
Cô bé nghiêng đầu sang một bên, cũng rất vui.
Nhưng người đàn ông bên cạnh không thể ngồi yên, Hoắc Kỳ Ngang trong lòng vô cùng không vui, thậm chí anh còn muốn đứng dậy tách đôi cặp đôi đang ôm nhau. Kỷ An Tâm cứ để Trầm Duệ ôm cô, ánh mắt của cô tình cờ chạm vào ánh mắt cáu kỉnh và khó chịu, cũng như bàn tay anh nắm chặt thành nắm đắm.
Cô cong môi cười, như thể đang khẳng định với anh về mối quan hệ của cô và Trầm Duệ.
Khi Trầm Duệ kéo khăn bịt mắt ra, Kỷ An Tâm không muốn anh nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang, cô đưa tay ra dắt anh lại chỗ ngôi, chỗ ngồi của họ vừa hay quay lưng lại với Hoắc Kỳ Ngang.
Hoắc Kỳ Ngang nghiền răng nghiền lợi, nhìn bóng lưng của cặp đôi kia, lòng như bị dao cắt, sự ghen tị bao trùm toàn thân.
Tiêu Huy cạnh đó đang trong cuộc thi kéo co, vừa nghĩ đến sự động viên của cậu mình, nào ngờ cậu lại không nhìn mình, rất thất vọng.
Sao cậu không nhìn nó! Nó sắp thắng rồi kia mài
“Xin chào ngài phó tổng thống.”
“Xin chào.” Hoắc Kỳ Ngang gật đầu đáp lại.
Những bậc phụ huynh khác khác đều nhìn anh bằng ánh mắt kính trọng, nhưng họ cũng không dám quấy rày, huống chỉ là chủ động trò chuyện, cho dù Hoắc Kỳ Ngang trông khá thân thiện, nhưng khí chất toát ra từ người anh lại khiến người khác không dám tùy tiện tới gần.
Các bé trong lớp lớn cũng bắt đầu xếp hàng đi về phía sân chơi, trước hoạt động ba mẹ và con hôm nay, các bạn nhỏ đã chuẩn bị Chương trình văn nghệ, có bạn thì biểu diễn bịt mắt tìm ba mẹ, bạn thì làm thủ công.
Hoắc Kỳ Ngang bước vào sân chơi, nhìn vào không gian được phân chia theo từng lớp, mắt anh tìm kiếm hình bóng anh muốn thấy nhất trong số rất nhiều phụ huynh.
Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy Kỷ An Tâm đang mặc một chiếc áo gió kaki mỏng, dáng người mảnh khảnh và mái tóc dài buông xõa, vẫn khí chất ngời ngời.
Cô đang vỗ tay, cười hò reo vào những người đang tham gia trò chơi bên trong. Hoắc Kỳ Ngang không khỏi nhíu mày, nhìn về phía người đang chơi, thấy cô nhóc Kỷ Hiểu Hiểu đang nắm tay một người đàn ông, vui vẻ giẫm lên đôi giày da của anh ta, hai người chơi rất vui.
Khuôn mặt tuần tú của Hoắc Kỳ Ngang hơi thay đổi, nhìn từ phía sau đã biết đó là ai, là của Tràm Duệ, hóa ra Trầm Duệ đã cùng tham gia Chương trình ba mẹ và con.
Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang cảm xúc lẫn lộn, cảm giác ghen ty trào lên mạnh mẽ. Anh bước đến chiếc ghé đặt bên cạnh cháu trai, tìm bừa một chiếc ghế để ngồi xuống.
Vì đúng là trùng hợp ngẫu nhiên, hai lớp ở cạnh nhau, rất gần.
Kỳ An Tâm đang vui vẻ nhìn con gái mình chơi với Trầm Duệ, cô vô tình quay ra sau tìm ghế, chợt cảm thấy có một ánh mắt vừa lướt qua.
Ánh mắt này mãnh liệt tới mức khiến cô phải chú ý, cô ngước mắt nhìn sang. Ánh mắt va phải vào một đôi mắt sâu như giếng, nhịp tim của Kỷ An Tâm lập tức đập rộn lên.
Tại sao anh lại tới đây? Không phải là chị gái anh đến tham gia sao?
Hoắc Kỳ Ngang và Kỷ An Tâm nhìn nhau chằm chằm, một tia sáng lóe lên trong mắt anh, khiến người khác khó mà đoán ra tâm tư của anh.
Kỷ An Tâm ngoảnh mặt quay lại với con gái, nhưng lòng cô không còn bình yên nữa.
Trầm Duệ lại không để ý thấy Hoắc Kỳ Ngang, anh tập trung vào chơi với Kỷ Hiểu Hiểu, hơn nữa anh đã chơi rất tốt, giành được quán quân, điều này khiến bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu rất vui, trên cổ còn được đeo lên một chiếc huy Chương nhỏ.
Bên cạnh còn có một cây bóng rổ, tiếp theo, các ba cùng các con hoàn thành năm lượt bóng vào rỏ.
Có Trầm Duệ ở đây, Kỷ An Tâm rất nhàn rỗi, cô chỉ là người xem, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy năng lượng của con gái, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười thỏa mãn.
Ở bên cạnh, Hoắc Kỳ Ngang không khỏi nhìn sang, thấy Trầm Duệ và Kỷ Hiểu Hiểu đang chơi với nhau, thân thiết như ba con, Trầm Duệ bé cô bé lên xoay một vòng, lại hôn lên trán cô bé rồi lại để xuống.
Kỷ An Tâm nhìn thấy cảnh này, sau đó nghĩ đến người đàn ông sau lưng, trái tim cô không nhói một cái.
Đây sẽ là hình phạt lớn nhất dành cho Hoắc Kỳ Ngang! Nếu anh biết Hiểu Hiểu là con gái của mình, nhưng lúc này, anh chỉ có thể nhìn Hiểu Hiểu chơi đùa với Trầm Duệ, anh sẽ đau lòng đến mức nào?
Kỷ An Tâm đột nhiên bớt đi vài phần căm hận đối với anh, bởi vì vô tình, ông trời đã trừng phạt anh rồi.
“Đó là ba của con cô đấy hả!” Một bà mẹ tò mò đi tới trò chuyện với Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm lúc này không khỏi cảm thấy xấu hỗ, đây là Chương trình ba mẹ và con, nhất định sẽ khiến mọi người hiểu lầm đó là ba của con bé.
Cô cười cười không giải thích gì, vị phụ huynh đó thực sự nghĩ Chương 711: Hoäc Kỳ Ngang Bị Kích Động rằng Trầm Duệ là ba của Kỷ Hiểu Hiểu.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn bọn trẻ lớp lớn đang xếp đội hình, lúc này chúng đang chuẩn bị chơi kéo co.
Vì là trẻ lớp lớn nên không bồ trí nhiều trò chơi phối hợp giữa con và phụ huynh, chỉ để phụ huynh đến xem các bé biểu diễn.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn cháu trai Tiểu Huy của mình, cậu bé đang nóng lòng muốn thử sức, mấy lần kéo dây thừng đến bên cạnh mình, Hoắc Kỳ Ngang chỉ có thể nhìn đứa cháu trai nghịch ngợm này, không nói được gì.
Về phía Kỷ An Tâm, các em nhỏ và ba mẹ đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ, với sự giúp đỡ của Trầm Duệ, cũng đã ném vào được hai quả, khiến cô bé nhảy cẵng lên vì phấn khích, giống như một chú thỏ trắng nhỏ.
“Chú Trầm, chú thật tuyệt vời!”
“Vậy sao? Vậy cháu có thích chú Trầm không? “
“Thích!” Đứa bé nói rất to.
Cách đó không xa, Hoắc Kỳ Ngang cũng nghe được, nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị, không hiểu sao, cũng muốn tới gần đứa nhỏ.
Chỉ tiếc là, lần trước Kỷ An Tâm đã cảnh báo anh không được lại gần con cô.
Anh hơi khó hiểu, cô làm vậy có phải vì hận anh? Liệu anh có thể làm tổn thương con cô sao? Không, nếu có cơ hội, anh sẵn sàng bỏ ra mọi thứ để chăm sóc con của cô.
Trầm Duệ không biết Hoắc Kỳ Ngang đang ở đó nên không có một chút áp lực nào, néu biết được thì quả thực rất áp lực, dù gì ba ruột của Hiểu Hiểu cũng là anh ta. Kỷ An Tâm mới là người khó xử nhát, cô không có cảm xúc nào khác ngoài hận Hoắc Kỳ Ngang.
Lúc này, cô thực sự thông cảm với anh một chút, nhưng chỉ là Vào lúc này.
“Bây giờ, chúng ta có thể mời một số phụ huynh chơi trò chơi cùng nhau được không? Vì trò chơi này, chúng tôi phải mời phụ huynh cả ba lẫn mẹ cùng tham gia và hoàn thành trò chơi này.”
Cô giáo gọi phụ huynh của một vài đứa trẻ, và cuối cùng, cô nhìn thấy Kỷ An Tâm, người có tính khí xuất chúng: “Mời mẹ của bạn Hiểu Hiểu cùng bước lên tham gia trò chơi được không?”
Kỷ An Tâm giật mình, cô ấy cũng có phần sao?
“Mami mami.” Cô bé đã vui mừng vỗ tay chờ đợi.
Kỷ An Tâm không nỡ làm con gái thất vọng nên đứng dậy đi tới, thì ra là cô giáo bịt mắt của ba, sau đó, dưới sự hướng dẫn của con, ba sẽ tìm tới mẹ đang đứng ở phía đối diện, cho đến khi tìm thấy mới thôi.
Đây cũng là một trò chơi rất vui và được mọi người hưởng ứng.
Trầm Duệ bị bịt mắt, trong khi Kỷ An Tâm và một số bà mẹ đứng cách họ mười mét.
: Do không gian có hạn, Kỷ An Tâm đang đứng cách Hoặc Kỳ Ngang chỉ vài bước chân.
Cô cảm thấy ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang lại nhìn qua, cô sắp xếp lại biểu cảm của mình, không nhìn anh.
Ở phía đối diện, sau tiếng hô bắt đầu của cô giáo, cô bé đã hướng dẫn Trầm Duệ một cách rất cần thận và kiên nhẫn: “Chú Trầm, đi về phía trước, đi về phía trước, nhanh lên, mami đang ở phía đối diện.”
Khóe miệng Trầm Duệ nở nụ cười, anh vươn tay lần mò về phía trước, theo tiếng hét của cô bé, từng bước một tiến về phía trước.
Dù bị bịt mắt, nhưng từ tận đáy lòng, anh vẫn mong chờ điều gì đó.
Đứa nhỏ rất thông minh, chỉ đứng trước anh mấy bước, vừa nhảy vừa gào la để anh đi theo tiếng hô của nó.
Cuối cùng, sau vài phút, Trầm Duệ là người đầu tiên tới trước mặt Kỷ An Tâm.
Trong không khí ngửi thấy mùi thơm nhẹ quyến rũ của Kỷ An Tâm, anh đột nhiên đưa tay ra, ôm chặt Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm không ngờ rằng Trầm Duệ sẽ nhân cơ hội này để cho cô một cái ôm nồng nhiệt như vậy, người cô sững lại một chút.
Trầm Duệ không có tháo bỏ khăn bịt mắt, liền lợi dụng cơ hội này ôm chặt lầy eo của Kỷ An Tâm, nhẹ nhàng tựa lên vai cô cười: “Anh đã tìm được em.”
Cô bé nghiêng đầu sang một bên, cũng rất vui.
Nhưng người đàn ông bên cạnh không thể ngồi yên, Hoắc Kỳ Ngang trong lòng vô cùng không vui, thậm chí anh còn muốn đứng dậy tách đôi cặp đôi đang ôm nhau. Kỷ An Tâm cứ để Trầm Duệ ôm cô, ánh mắt của cô tình cờ chạm vào ánh mắt cáu kỉnh và khó chịu, cũng như bàn tay anh nắm chặt thành nắm đắm.
Cô cong môi cười, như thể đang khẳng định với anh về mối quan hệ của cô và Trầm Duệ.
Khi Trầm Duệ kéo khăn bịt mắt ra, Kỷ An Tâm không muốn anh nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang, cô đưa tay ra dắt anh lại chỗ ngôi, chỗ ngồi của họ vừa hay quay lưng lại với Hoắc Kỳ Ngang.
Hoắc Kỳ Ngang nghiền răng nghiền lợi, nhìn bóng lưng của cặp đôi kia, lòng như bị dao cắt, sự ghen tị bao trùm toàn thân.
Tiêu Huy cạnh đó đang trong cuộc thi kéo co, vừa nghĩ đến sự động viên của cậu mình, nào ngờ cậu lại không nhìn mình, rất thất vọng.
Sao cậu không nhìn nó! Nó sắp thắng rồi kia mài
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.