Chương 655: Hoàn Toàn Tin Tưởng
Thượng Quan Nhiêu
23/08/2021
“Tặng chiếc khóa trường mệnh này cho cháu gái nhỏ của em, được không?” Hình Nhất Nặc tra xong, ngắng đầu nhìn người đàn ông trên ghế sô pha hỏi ý kiến.
Ôn Lương Diệu nghĩ một lúc, gật đầu: “Cũng được.”
“Vậy… vậy lát nữa anh cùng em đi chọn, em muốn sau khi về nhà sẽ tặng.” Hình Nhất Nặc kích động nói.
“Nhất Nặc, em rất thích trẻ con à?” Ôn Lương Diệu cười hỏi.
“Thích chứ! Trẻ con đáng yêu biết bao, mập mập, trắng trẻo mũm mĩm, cháu gái em nhất định sẽ rất xinh đẹp.” Hình Nhất Nặc tự hào nói.
Ôn Lương Diệu nhìn cô với ánh mắt sủng ái, sau đó nói với giọng khàn khàn: “Vậy em từng nghĩ đến có một đứa con của mình chưa?”
Hình Nhất Nặc đang rất tự hào, chợt nghe thấy những lời này làm cô hoảng sợ: “Hả? Con của em?”
Ôn Lương Diệu thấy phản ứng của cô, biết cô đã bị dọa rồi, quả nhiên, nhắc đến chuyện cùng cô sinh một đứa con vẫn hơi sớm.
Hình Nhất Nặc căng thẳng nuốt nước miếng, chớp mắt to nhìn anh: “Anh… anh muốn có con rồi?”
Ôn Lương Diệu lắc đầu cười: “Không, chỉ hỏi một chút thôi!”
Hình Nhất Nặc lập tức thở phào một hơi, dường như nhẹ nhõm hơn chút, cô đan ngón tay vào nhau nói: “Em… em chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Ôn Lương Diệu an ủi nói: “Được, không vội, em vẫn còn nhỏ, anh không ép em.”
Hình Nhất Nặc chớp chớp mắt, lập tức thả lỏng, có chút xáu hỗ hỏi: “Thật sao? Anh không ép em sinh con?”
Ôn Lương Diệu nhìn bộ dạng này của cô, thân thể đột nhiên nóng lên, lúc này anh thật sự muốn sinh một đứa con với cô.
Giọng nói anh lộ ra phần khắc chế: “Ừm, không ép.”
Hình Nhất Nặc đứng lên, muốn ngồi bên cạnh anh, tới gần anh để nói chuyện, hô hấp của Ôn Lương Diệu lập tức nặng nề thêm vài phần, anh có chút chật vật đứng lên, nói: “Nhất Nặc, em sắp xếp xong nghỉ ngơi sớm đi, anh về phòng đây.”
Nói xong, Ôn Lương Diệu bước dài về phía cửa, anh phát hiện, ở chung với cô khả năng tự chủ của anh ngày càng kém.
Hình Nhất Nặc nhìn dáng vẻ vội vàng của anh liền có chút kinh ngạc, anh có chuyện gì gấp sao?
Sáng sớm, xe của Hình Nhất Nặc đã đợi cô ở cửa khách sạn, Ôn Lương Diệu cùng cô đi ra ngoài.
Đặt chuyến máy bay khoang hạng nhát, Hình Nhất Nặc ngồi xuống, tối qua vì hào hứng quá nên có chút mắt ngủ, vì vậy sáng sớm dậy có chút buồn ngủ.
Cô ngồi ở vị trí gần cửa số, Ôn Lương Diệu ngồi bên cạnh cô, anh nhờ tiếp viên hàng không lấy cho một chiếc chăn đắp lên người cô, Hình Nhất Nặc nhíu mắt cười, dựa vào vai anh.
Hình Nhất Nặc mơ mơ màng màng ngủ, mà chỗ bên cạnh có một cô gái trẻ tuổi lại vô cùng gợi cảm đang ngồi, cô là một người mẫu.
Ánh mắt của cô ta từ lúc lên máy bay chỉ chú ý đến Ôn Lương Diệu.
Sau khi máy bay cất cánh ổn định, cô gái này làm một vài động tác mờ ám muốn khiêu khích sự chú ý của Ôn Lương Diệu.
Ánh mắt của Ôn Lương Diệu chỉ chú ý đến tạp chí trên tay anh, Hình Nhất Nặc đã chìm vào giấc ngủ, đầu nhỏ dựa vào vai anh, ngủ khá sâu.
Cô người mẫu kia đương nhiên biết Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc là một đôi tình nhân, giờ đây cô ta thấy Hình Nhất Nặc đã ngủ rồi.
Cô ta liền tìm cô hội tiếp cận, Ôn Lương Diệu xem xong tạp chí liền để lên chiếc bàn nhỏ.
Cô gái kia liền nhìn anh nở một nụ cười kiều diễm nói: “Tiên sinh, có thể cho tôi mượn tạp chí của anh xem một chút không?”
Đây là cuốn tạp chí trợ lý Ôn Lương Diệu mang lên máy bay cho anh, anh thuận tay đưa cho cô gái bên cạnh.
Cô người mẫu nhận lấy, cười tươi nói: “Cảm ơn anh, chút nữa tôi sẽ trả lại.”
Nói xong cô người mẫu lật tương đối nhanh, sau đó cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc bút, cô ta viết bên trong trang bìa: “Tiên sinh, tôi rất muốn được làm quen với anh.” Đồng thời viết số điện thoại của cô ta lên: “Tôi rất có hứng thú với anh, có thể để lại thông tin liên lạc không?”
Viết xong, cô ta xé tờ giấy đã viết đưa cho Ôn Lương Diệu.
Ôn Lương Diệu nheo mắt, mở tờ giấy đó ra, nhìn những dòng chữ trên đó viết, ánh mắt vốn dĩ ôn hòa của anh bỗng dưng trầm xuống.
Đối mặt với cô gái người mẫu cắn môi đỏ mọng, bộ dạng quyến rũ mong đợi.
Thấy Ôn Lương Diệu rõ ràng đã thấy nội dung cô viết nhưng vẫn điềm đạm như không, không nói gì cũng không cho cô ta thông tin như cô ta mong đợi.
“Tiên sinh, không tiện sao?” Cô gái kia không cam tâm hỏi.
“Không tiện.” Giọng nói của Ôn Lương Diệu không chút chút tâm tình nào.
Lúc này có tiếp viên hàng không đi qua, Ôn Lương Diệu đưa tạp chí trong tay cho cô ấy nói: “Phiền cô vứt vào thùng rác giúp tôi.”
Tiếp viên lập tức nhận lấy mang đi, cô gái bên cạnh kia đỏ mặt, vô cùng quẫn bách, cô ta không ngờ mình lại bị từ chối một cách vô tình như thế.
Cô ta cắn môi, đột nhiên có ý tưởng mới, có những người phụ nữ chính là oán hận vô cớ như thế này đây.
Đáy mắt cô ta lộ ra tia oán hận, mà lúc này cô ta thấy Hình Nhát Nặc dường như sắp tỉnh.
Hình Nhất Nặc ngủ không được thoải mái cho lắm, cô đột nhiên không muốn ngủ nữa, cô mở mắt, Ôn Lương Diệu lập tức lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Ưm, không ngủ nữa.” Hình Nhất Nặc bóp bóp cổ, lúc này, rất nhanh liền có một bàn tay tay ấm áp bóp cho cô, Hình Nhất Nặc thoải mái hưởng thụ một lúc rồi nắm lấy tay anh: “Được À¡m rÖI.
Cô gái người mẫu thấy Ôn Lương Diệu ban nãy từ chối cô ta thì lạnh nhạt vô tình, giờ đây trước mặt Hình Nhất Nặc lại trở thành người đàn ông ấm áp nhẹ nhàng, cô ta thật sự có chút đồ kị.
Suốt chặng đường, tuy là cô ta cũng có lúc lơ đãng nhìn Ôn Lương Diệu đờ người ra, thấy Ôn Lương Diệu chăm sóc Hình Nhất Nặc cả chuyến đi, trong lòng cô ta lại thấy khó chịu. Nhìn thấy hai người họ ngọt ngào như vậy, cô ta liền rất muốn chia cắt họ.
Máy bay hạ cánh, sau khi ổn định, cô gái người mẫu đứng dậy cầm chiếc túi, cúi người nhìn Ôn Lương Diệu nháy mắt một cái, nở nụ cười cực kỳ ám muội.
“Tiên sinh, đừng quên liên lạc nha! Anh có số của em rồi, có thể gọi bất cứ lúc nào.”
Ôn Lương Diệu lạnh lùng lườm cô ta, cô gái người mẫu kia vẫn không quên khiêu khích Hình Nhất Nặc, cố ý va vào ngực cô, đắc ý rời đi. Hình Nhất Nặc nhìn cô gái kia, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ôn Lương Diệu có chút lo lắng nhìn cô: “Hình Nhất Nặc, em đừng hiểu lầm, anh căn bản không muốn có số của cô ta.”
Hình Nhất Nặc gật đầu: “Em tin anh, ban nãy cô gái đó chắc bị bệnh gì rồi.”
Ôn Lương Diệu được thả lỏng, có thể nghe cô toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, anh rất cảm động.
Lúc này có một người phụ nữ trung niên đã chứng kiến tất cả, cô ấy cười nói: “Tiểu thư, cô tin tưởng bạn trai mình là đúng, vừa nãy cô gái kia chủ động cho bạn trai cô số điện thoại, bị bạn trai cô từ chối rồi, cô ta oán hận nên có ý chia cắt tình cảm của hai người đấy!”
Ôn Lương Diệu nghĩ một lúc, gật đầu: “Cũng được.”
“Vậy… vậy lát nữa anh cùng em đi chọn, em muốn sau khi về nhà sẽ tặng.” Hình Nhất Nặc kích động nói.
“Nhất Nặc, em rất thích trẻ con à?” Ôn Lương Diệu cười hỏi.
“Thích chứ! Trẻ con đáng yêu biết bao, mập mập, trắng trẻo mũm mĩm, cháu gái em nhất định sẽ rất xinh đẹp.” Hình Nhất Nặc tự hào nói.
Ôn Lương Diệu nhìn cô với ánh mắt sủng ái, sau đó nói với giọng khàn khàn: “Vậy em từng nghĩ đến có một đứa con của mình chưa?”
Hình Nhất Nặc đang rất tự hào, chợt nghe thấy những lời này làm cô hoảng sợ: “Hả? Con của em?”
Ôn Lương Diệu thấy phản ứng của cô, biết cô đã bị dọa rồi, quả nhiên, nhắc đến chuyện cùng cô sinh một đứa con vẫn hơi sớm.
Hình Nhất Nặc căng thẳng nuốt nước miếng, chớp mắt to nhìn anh: “Anh… anh muốn có con rồi?”
Ôn Lương Diệu lắc đầu cười: “Không, chỉ hỏi một chút thôi!”
Hình Nhất Nặc lập tức thở phào một hơi, dường như nhẹ nhõm hơn chút, cô đan ngón tay vào nhau nói: “Em… em chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Ôn Lương Diệu an ủi nói: “Được, không vội, em vẫn còn nhỏ, anh không ép em.”
Hình Nhất Nặc chớp chớp mắt, lập tức thả lỏng, có chút xáu hỗ hỏi: “Thật sao? Anh không ép em sinh con?”
Ôn Lương Diệu nhìn bộ dạng này của cô, thân thể đột nhiên nóng lên, lúc này anh thật sự muốn sinh một đứa con với cô.
Giọng nói anh lộ ra phần khắc chế: “Ừm, không ép.”
Hình Nhất Nặc đứng lên, muốn ngồi bên cạnh anh, tới gần anh để nói chuyện, hô hấp của Ôn Lương Diệu lập tức nặng nề thêm vài phần, anh có chút chật vật đứng lên, nói: “Nhất Nặc, em sắp xếp xong nghỉ ngơi sớm đi, anh về phòng đây.”
Nói xong, Ôn Lương Diệu bước dài về phía cửa, anh phát hiện, ở chung với cô khả năng tự chủ của anh ngày càng kém.
Hình Nhất Nặc nhìn dáng vẻ vội vàng của anh liền có chút kinh ngạc, anh có chuyện gì gấp sao?
Sáng sớm, xe của Hình Nhất Nặc đã đợi cô ở cửa khách sạn, Ôn Lương Diệu cùng cô đi ra ngoài.
Đặt chuyến máy bay khoang hạng nhát, Hình Nhất Nặc ngồi xuống, tối qua vì hào hứng quá nên có chút mắt ngủ, vì vậy sáng sớm dậy có chút buồn ngủ.
Cô ngồi ở vị trí gần cửa số, Ôn Lương Diệu ngồi bên cạnh cô, anh nhờ tiếp viên hàng không lấy cho một chiếc chăn đắp lên người cô, Hình Nhất Nặc nhíu mắt cười, dựa vào vai anh.
Hình Nhất Nặc mơ mơ màng màng ngủ, mà chỗ bên cạnh có một cô gái trẻ tuổi lại vô cùng gợi cảm đang ngồi, cô là một người mẫu.
Ánh mắt của cô ta từ lúc lên máy bay chỉ chú ý đến Ôn Lương Diệu.
Sau khi máy bay cất cánh ổn định, cô gái này làm một vài động tác mờ ám muốn khiêu khích sự chú ý của Ôn Lương Diệu.
Ánh mắt của Ôn Lương Diệu chỉ chú ý đến tạp chí trên tay anh, Hình Nhất Nặc đã chìm vào giấc ngủ, đầu nhỏ dựa vào vai anh, ngủ khá sâu.
Cô người mẫu kia đương nhiên biết Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc là một đôi tình nhân, giờ đây cô ta thấy Hình Nhất Nặc đã ngủ rồi.
Cô ta liền tìm cô hội tiếp cận, Ôn Lương Diệu xem xong tạp chí liền để lên chiếc bàn nhỏ.
Cô gái kia liền nhìn anh nở một nụ cười kiều diễm nói: “Tiên sinh, có thể cho tôi mượn tạp chí của anh xem một chút không?”
Đây là cuốn tạp chí trợ lý Ôn Lương Diệu mang lên máy bay cho anh, anh thuận tay đưa cho cô gái bên cạnh.
Cô người mẫu nhận lấy, cười tươi nói: “Cảm ơn anh, chút nữa tôi sẽ trả lại.”
Nói xong cô người mẫu lật tương đối nhanh, sau đó cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc bút, cô ta viết bên trong trang bìa: “Tiên sinh, tôi rất muốn được làm quen với anh.” Đồng thời viết số điện thoại của cô ta lên: “Tôi rất có hứng thú với anh, có thể để lại thông tin liên lạc không?”
Viết xong, cô ta xé tờ giấy đã viết đưa cho Ôn Lương Diệu.
Ôn Lương Diệu nheo mắt, mở tờ giấy đó ra, nhìn những dòng chữ trên đó viết, ánh mắt vốn dĩ ôn hòa của anh bỗng dưng trầm xuống.
Đối mặt với cô gái người mẫu cắn môi đỏ mọng, bộ dạng quyến rũ mong đợi.
Thấy Ôn Lương Diệu rõ ràng đã thấy nội dung cô viết nhưng vẫn điềm đạm như không, không nói gì cũng không cho cô ta thông tin như cô ta mong đợi.
“Tiên sinh, không tiện sao?” Cô gái kia không cam tâm hỏi.
“Không tiện.” Giọng nói của Ôn Lương Diệu không chút chút tâm tình nào.
Lúc này có tiếp viên hàng không đi qua, Ôn Lương Diệu đưa tạp chí trong tay cho cô ấy nói: “Phiền cô vứt vào thùng rác giúp tôi.”
Tiếp viên lập tức nhận lấy mang đi, cô gái bên cạnh kia đỏ mặt, vô cùng quẫn bách, cô ta không ngờ mình lại bị từ chối một cách vô tình như thế.
Cô ta cắn môi, đột nhiên có ý tưởng mới, có những người phụ nữ chính là oán hận vô cớ như thế này đây.
Đáy mắt cô ta lộ ra tia oán hận, mà lúc này cô ta thấy Hình Nhát Nặc dường như sắp tỉnh.
Hình Nhất Nặc ngủ không được thoải mái cho lắm, cô đột nhiên không muốn ngủ nữa, cô mở mắt, Ôn Lương Diệu lập tức lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Ưm, không ngủ nữa.” Hình Nhất Nặc bóp bóp cổ, lúc này, rất nhanh liền có một bàn tay tay ấm áp bóp cho cô, Hình Nhất Nặc thoải mái hưởng thụ một lúc rồi nắm lấy tay anh: “Được À¡m rÖI.
Cô gái người mẫu thấy Ôn Lương Diệu ban nãy từ chối cô ta thì lạnh nhạt vô tình, giờ đây trước mặt Hình Nhất Nặc lại trở thành người đàn ông ấm áp nhẹ nhàng, cô ta thật sự có chút đồ kị.
Suốt chặng đường, tuy là cô ta cũng có lúc lơ đãng nhìn Ôn Lương Diệu đờ người ra, thấy Ôn Lương Diệu chăm sóc Hình Nhất Nặc cả chuyến đi, trong lòng cô ta lại thấy khó chịu. Nhìn thấy hai người họ ngọt ngào như vậy, cô ta liền rất muốn chia cắt họ.
Máy bay hạ cánh, sau khi ổn định, cô gái người mẫu đứng dậy cầm chiếc túi, cúi người nhìn Ôn Lương Diệu nháy mắt một cái, nở nụ cười cực kỳ ám muội.
“Tiên sinh, đừng quên liên lạc nha! Anh có số của em rồi, có thể gọi bất cứ lúc nào.”
Ôn Lương Diệu lạnh lùng lườm cô ta, cô gái người mẫu kia vẫn không quên khiêu khích Hình Nhất Nặc, cố ý va vào ngực cô, đắc ý rời đi. Hình Nhất Nặc nhìn cô gái kia, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ôn Lương Diệu có chút lo lắng nhìn cô: “Hình Nhất Nặc, em đừng hiểu lầm, anh căn bản không muốn có số của cô ta.”
Hình Nhất Nặc gật đầu: “Em tin anh, ban nãy cô gái đó chắc bị bệnh gì rồi.”
Ôn Lương Diệu được thả lỏng, có thể nghe cô toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, anh rất cảm động.
Lúc này có một người phụ nữ trung niên đã chứng kiến tất cả, cô ấy cười nói: “Tiểu thư, cô tin tưởng bạn trai mình là đúng, vừa nãy cô gái kia chủ động cho bạn trai cô số điện thoại, bị bạn trai cô từ chối rồi, cô ta oán hận nên có ý chia cắt tình cảm của hai người đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.