Chương 776: Một Bộ Phim
Thượng Quan Nhiêu
24/08/2021
Trong mắt người khác, anh vẫn luôn là người đàn ông vô cùng có khí chất, mặc dù che kín mũi miệng, nhưng với vóc người và bóng lưng cùng những đường nét tỉnh anh trên gương mặt, vẫn có thể nhận ra anh là một soái ca kiệt suất.
Giờ phút này, Hoắc Kỳ Ngang đang chọn thức ăn, có hai cô gái vẫn luôn đi theo anh, len lén nhìn, bởi trên người anh tỏa ra một loại mị lực thần bí, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta mê mẩn.
Đối với ánh mắt của phụ nữ đang dõi theo xung quanh mình, Hoắc Kỳ Ngang hoặc là coi nhẹ, hoặc là chỉ lễ phép mỉm cười.
Sau khi mua xong thức ăn, Hoắc Kỳ Ngang nhìn đồng hồ, mới chừng 10h. Anh lại tới tiệm hoa đặt một bó hoa, gửi đến phòng làm việc của Kỷ An Tâm.
Lúc này, Kỷ An Tâm đang mở một cuộc họp nhỏ trong phòng làm viêc, vừa đi vào, cô đã thấy một bó hoa đặt trên bàn, Kỷ An Tâm vô cùng kinh ngạc.
Hướng Nguyệt cười nói với cô: “Kỷ tổng, người chị yêu nhất tặng đấy.”
Kỷ An Tâm chẳng cần nghĩ cũng đoán được là ai, cô cười đóng của lại, ôm hoa trên bàn lên thưởng thức, sáng nay vì công việc nên tâm trạng cũng có chút không tốt, giờ phút này nhìn thấy đóa hoa, cảm xúc liền ổn lên rất nhiều.
Hoắc Kỳ Ngang gọi điện cho chị gái, mời chị tới nhà mình ăn cơm tối, những ngày qua Hoắc Viện bận rộn, cũng đang muốn 14K nghỉ ngơi tụ tập, nghe vậy, cô liên đồng ý.
Buỏi chiều, Hoắc Kỳ Ngang đón cả con gái và cháu trai về nhà, Hoáắc Viện cũng vừa tan ca.
Kỷ An Tâm đang trên đường về, Hoắc Viện vừa tới, đã nhìn thấy em trai mình bận rộn trong nhà bếp, âu phục được cởi xuống, thắt một chiếc tạp dề, sự tương phản vô cùng lớn.
Quả nhiên năng lực của tình yêu có thể thay đổi tất cả.
Hoắc Viện nhìn em trai nấu nướng thuần thục, cô khoanh tay cười nói: “Kỳ Ngang, An Tâm thật là có phúc, đến chị cũng hâm mộ các em.”
Hoắc Kỳ Ngang không quay đầu lại, cười đáp: “Là em có phúc.”
Hoắc Viện cũng đồng ý: “Cũng đúng, nói ra thì, cả hai đều rất ưu tú, lại trở thành một gia đình, đúng là vô cùng hạnh phúc.”
“Vậy chị cũng nên suy tính cho mình một chút đi! Em nghe nói trong viện có một bác sĩ có ý với chị, có phải chị cũng nên thử cho người ta một cơ hội không?”
Hoắc Viện lắc đầu nói: “Chị không có hứng thú với hôn nhân, cứ thế này cũng được! Với công việc của chị, không ai muốn có người vợ như thế này đâu.”
Hoáắc Viện nhìn thấu chuyện này, cũng đã đủ hiểu.
Kỷ An Tâm rất nhanh đã trở về, mắc dù không thể đi giày cao gót, cô vẫn có khí chất vô cùng mê người, mê người đến mãnh liệt.
Bộ tây trang khiến cô vừa già dặn lại vừa tiêu sái.
“Chị tới rồi ạ?” Kỷ An Tâm tươi cười chào hỏi.
“Ừ, vừa đến không lâu, hai đứa trẻ đang chơi trong phòng đó!”
Hoáắc Viện cười nói.
Kỷ An Tâm đi tới, nhìn người đàn ông đang bận bịu trong bếp, cô lập tức hỏi: “Có cần em giúp không?”
“Không cần, em ngồi nói chuyện với chị đi! Để anh.” Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu cười.
Kỷ An Tâm không thể làm gì khác, cô ngồi nói chuyện với Hoắc Viện, hai người có nhiều chủ đề, nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Bữa ăn tối cũng thoải mái, có thêm hai bạn nhỏ, không khí náo nhiệt hẳn lên.
Sau bữa ăn này, công việc của Kỷ An Tâm cũng có khởi sắc, danh tiếng công ty lên không ít, cùng với những mối khách hàng làm ăn lâu dài kéo dài hợp đồng, phương diện làm việc của cô có tiến triển.
Cửa ải cuối năm đã qua, năm này cũng là năm vui vẻ nhất trong 5 năm qua của Kỷ An Tâm, cô đón được ba mẹ về bên mình, cùng con lớn thêm một tuổi, Hoắc Kỳ Ngang cũng ở đây, bên Hoắc Minh cũng truyền tới tin tức, ông đang tích cực sửa lại sai lầm, biểu hiện rất tót.
Đối với chuyện của ba mình, Hoắc Kỳ Ngang không có ý định j vượt quyền, anh chỉ theo đúng giờ đúng ngày tới thăm, Hoắc Minh cũng nguyện ý chịu hình phạt.
Sang năm mới, Kỷ An Tâm dẫn con gái về nhà ba mẹ, cô và Hoắc Kỳ Ngang cuối cùng cũng có không gian riêng với nhau.
“Tối nay chúng ta đi xem phim đi! Em đặt vé.” Kỷ An Tâm nói với người đàn ông.
“Được! Phim gì thế?”
“Một bộ phim huyền thoại được khen dữ dội lắm.” Kỷ An Tâm cười nói.
Hoắc Kỳ Ngang thích nhát là được ở bên cô, anh gật đầu nói: “Được chứ, mấy giờ?”
“Bảy giờ tối bắt đầu chiếu, chúng ta ăn tối xong thì đi, chỉ là em có chút lo lắng về thân phận của anh.” Kỷ An Tâm cảm thấy, thân phận của anh luôn cô phập phòng lo lắng, mỗi lần ra ngoài đều phải cẩn thận.
Hoắc Kỳ Ngang an ủi: “Đừng lo, tối nay anh mặc kín một chút, sẽ không ai nhận ra được đâu.”
“Được! Vậy em chờ anh!” Kỷ An Tâm ở dưới lầu chờ anh, giờ phút này, đã sang năm thứ hai, đảo mắt, vậy là một năm lại qua.
Cách đó không xa, trời chưa tắt nắng, nhưng đèn điện đã rực rỡ, đúng là một năm mới náo nhiệt.
Hoác Kỳ Ngang xuống lầu, Kỷ An Tâm không khỏi cảm thán, Ẵ người đàn ông này bất kể là mặc tây trang, hay chỉ mặc đồ ở nhà đều có dáng vẻ vô cùng mê người.
Hoắc Kỳ Ngang thấy cô nhìn mình không chớp mắt, không khỏi có chút khẩn trương: “Không đẹp sao?”
“Sao có thể? Đây là áo lông em mua cho anh, mắt em nhìn có thể không đẹp sao?” Kỷ An Tâm nói xong, tiến lên thay anh sửa lại khăn quàng.
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi cười cười: “Em đang khen anh, hay khen quần áo đẹp?”
“Quần áo đẹp, cũng phải để người đẹp mặc mới đúng, không phải sao?” Kỷ An Tâm khen anh.
Hoắc Kỳ Ngang nghe xong, tâm trạng thoải mái hẳn, đưa tay cầm lấy tay cô: “Có thể ra ngoài rồi.”
Tối nay, trong một rạp lớn, bộ phim này vô cùng nổi, may mà Kỷ An Tâm đặt vé sớm, vào được hẳn vị trí trung tâm.
Đã rất lâu Kỷ An Tâm không được thảnh thơi như lúc này, cô kéo tay người đàn ông, tay xách một ly café đi vào sân.
Trong bãi đỗ xe của rạp chiếu phim, một chiếc xe thể thao xám dừng lại, bên cạnh còn có fan của bộ phim đang vội vang chạy tới, vài nữ sinh kích động nói: “Nhanh lên nhanh lên nào, em phải vào xem, không thể bỏ qua một giây một phút nào của Nặc Bảo nhà em được.”
Trong xe thể thao, một cô gái đội mũ, bịt kín gương mặt đang mở cửa xuống xe, cô lộ ra đôi mắt mê người, còn đeo cả một chiếc kính râm bản to.
Cô nhìn bóng những người hâm mộ nọ cười cười, mà lúc này, người bên cạnh cô đưa tay tới, trầm thấp cười nói: “Đang suy nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ, có thật em được mọi người yêu thích như vậy không?” Cô gái nghiêng đầu hỏi.
Người đàn ông nắm tay cô: “Đừng lo nghĩ những chuyện này, người thích em, tất nhiên sẽ thích em rồi.”
Đôi vợ chồng ân ái này, không ai khác chính là Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc.
Bọn họ cũng tới xem bộ phim này, Hình Nhất Nặc muốn cảm giác hiệu quả trong rạp phim, Ôn Lương Diệu liền phát định vị cho cô, cả hai người cùng tới.
Đây không chỉ là bộ phim thần thoại của Hình Nhất Nặc, mà còn là một bộ phim của Ôn Lương Diệu, cả bộ phim chế tạo lên một kỳ quan, đã không làm thì thôi, làm thì phải khiến người hâm mộ điên cuồng.
Hôm nay mới là ngày chiếu thứ hai, doanh thu đã đứng top 1 phòng vé, hơn nữa lúc nào cũng kín rạp, nỗi trên toàn quốc.
Danh tiếng của Hình Nhất Nặc cũng vụt sáng.
Ở cửa rạp, Ôn Lương diệu mua một cốc coca, còn mua cả bỏng ngô, bên cạnh còn có Hình Nhất Nặc, thỉnh thoảng lại nghe người hâm mộ đứng bên cạnh sôi nổi thảo luận, cô trong lòng người hâm mộ có một cái tên thân thiết, gọi là Nặc Bảo.
: Bởi vì vẻ ngoài của Hình Nhất Nặc không phải quá xinh đẹp, nhưng lại nhìn đáng yêu như bảo bối nhà bên vậy, ai nhìn cũng thích.
Hình Nhất Nặc cũng thích cách xưng hô này, khi cô đồng ý với cách gọi này, toàn bộ fan của cô cũng thống nhát gọi như vậy.
Vóc người Ôn Lương Diệu vô cùng nồi bật giữa đám đông, anh mặc chiếc quần tây, tỏa ra khí thế ôn nhuận như ngọc, Hình Nhát Nặc cong mắt cười, trong mắt chỉ toàn bóng hình anh.
Hình Nhất Nặc nhận lấy bỏng ngô, Ôn Lương Diệu kéo tay cô: *Đi với anh, bên trong hơi tối.”
“Ừm!” Hình Nhất Nặc muốn chờ tắt đèn mới đi vào, bởi cô lo bị mọi người nhận ra, như vậy sẽ ảnh hưởng tới người khác tới xem phim.
Giờ phút này, ở trung tâm rạp, Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang đã ngồi sẵn, sau khi tắt đèn, tay ghế của cô bị người ta kéo lên, thắt lưng cô cũng được nhắc lên, người đàn ông kéo cô ngồi trong lòng anh.
Kỷ An Tâm cũng dịu dàng ngồi bên anh, hưởng thụ khoảnh khắc tình yêu này.
Phía sau, trong một hàng ghế ở khóc khuất, là hàng ghế cạnh lối đi nhất, Hình Nhất Nặc ngồi cạnh Ôn Lương Diệu, bắt đầu hưởng thụ bộ phim của cô.
Giờ phút này, Hoắc Kỳ Ngang đang chọn thức ăn, có hai cô gái vẫn luôn đi theo anh, len lén nhìn, bởi trên người anh tỏa ra một loại mị lực thần bí, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta mê mẩn.
Đối với ánh mắt của phụ nữ đang dõi theo xung quanh mình, Hoắc Kỳ Ngang hoặc là coi nhẹ, hoặc là chỉ lễ phép mỉm cười.
Sau khi mua xong thức ăn, Hoắc Kỳ Ngang nhìn đồng hồ, mới chừng 10h. Anh lại tới tiệm hoa đặt một bó hoa, gửi đến phòng làm việc của Kỷ An Tâm.
Lúc này, Kỷ An Tâm đang mở một cuộc họp nhỏ trong phòng làm viêc, vừa đi vào, cô đã thấy một bó hoa đặt trên bàn, Kỷ An Tâm vô cùng kinh ngạc.
Hướng Nguyệt cười nói với cô: “Kỷ tổng, người chị yêu nhất tặng đấy.”
Kỷ An Tâm chẳng cần nghĩ cũng đoán được là ai, cô cười đóng của lại, ôm hoa trên bàn lên thưởng thức, sáng nay vì công việc nên tâm trạng cũng có chút không tốt, giờ phút này nhìn thấy đóa hoa, cảm xúc liền ổn lên rất nhiều.
Hoắc Kỳ Ngang gọi điện cho chị gái, mời chị tới nhà mình ăn cơm tối, những ngày qua Hoắc Viện bận rộn, cũng đang muốn 14K nghỉ ngơi tụ tập, nghe vậy, cô liên đồng ý.
Buỏi chiều, Hoắc Kỳ Ngang đón cả con gái và cháu trai về nhà, Hoáắc Viện cũng vừa tan ca.
Kỷ An Tâm đang trên đường về, Hoắc Viện vừa tới, đã nhìn thấy em trai mình bận rộn trong nhà bếp, âu phục được cởi xuống, thắt một chiếc tạp dề, sự tương phản vô cùng lớn.
Quả nhiên năng lực của tình yêu có thể thay đổi tất cả.
Hoắc Viện nhìn em trai nấu nướng thuần thục, cô khoanh tay cười nói: “Kỳ Ngang, An Tâm thật là có phúc, đến chị cũng hâm mộ các em.”
Hoắc Kỳ Ngang không quay đầu lại, cười đáp: “Là em có phúc.”
Hoắc Viện cũng đồng ý: “Cũng đúng, nói ra thì, cả hai đều rất ưu tú, lại trở thành một gia đình, đúng là vô cùng hạnh phúc.”
“Vậy chị cũng nên suy tính cho mình một chút đi! Em nghe nói trong viện có một bác sĩ có ý với chị, có phải chị cũng nên thử cho người ta một cơ hội không?”
Hoắc Viện lắc đầu nói: “Chị không có hứng thú với hôn nhân, cứ thế này cũng được! Với công việc của chị, không ai muốn có người vợ như thế này đâu.”
Hoáắc Viện nhìn thấu chuyện này, cũng đã đủ hiểu.
Kỷ An Tâm rất nhanh đã trở về, mắc dù không thể đi giày cao gót, cô vẫn có khí chất vô cùng mê người, mê người đến mãnh liệt.
Bộ tây trang khiến cô vừa già dặn lại vừa tiêu sái.
“Chị tới rồi ạ?” Kỷ An Tâm tươi cười chào hỏi.
“Ừ, vừa đến không lâu, hai đứa trẻ đang chơi trong phòng đó!”
Hoáắc Viện cười nói.
Kỷ An Tâm đi tới, nhìn người đàn ông đang bận bịu trong bếp, cô lập tức hỏi: “Có cần em giúp không?”
“Không cần, em ngồi nói chuyện với chị đi! Để anh.” Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu cười.
Kỷ An Tâm không thể làm gì khác, cô ngồi nói chuyện với Hoắc Viện, hai người có nhiều chủ đề, nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Bữa ăn tối cũng thoải mái, có thêm hai bạn nhỏ, không khí náo nhiệt hẳn lên.
Sau bữa ăn này, công việc của Kỷ An Tâm cũng có khởi sắc, danh tiếng công ty lên không ít, cùng với những mối khách hàng làm ăn lâu dài kéo dài hợp đồng, phương diện làm việc của cô có tiến triển.
Cửa ải cuối năm đã qua, năm này cũng là năm vui vẻ nhất trong 5 năm qua của Kỷ An Tâm, cô đón được ba mẹ về bên mình, cùng con lớn thêm một tuổi, Hoắc Kỳ Ngang cũng ở đây, bên Hoắc Minh cũng truyền tới tin tức, ông đang tích cực sửa lại sai lầm, biểu hiện rất tót.
Đối với chuyện của ba mình, Hoắc Kỳ Ngang không có ý định j vượt quyền, anh chỉ theo đúng giờ đúng ngày tới thăm, Hoắc Minh cũng nguyện ý chịu hình phạt.
Sang năm mới, Kỷ An Tâm dẫn con gái về nhà ba mẹ, cô và Hoắc Kỳ Ngang cuối cùng cũng có không gian riêng với nhau.
“Tối nay chúng ta đi xem phim đi! Em đặt vé.” Kỷ An Tâm nói với người đàn ông.
“Được! Phim gì thế?”
“Một bộ phim huyền thoại được khen dữ dội lắm.” Kỷ An Tâm cười nói.
Hoắc Kỳ Ngang thích nhát là được ở bên cô, anh gật đầu nói: “Được chứ, mấy giờ?”
“Bảy giờ tối bắt đầu chiếu, chúng ta ăn tối xong thì đi, chỉ là em có chút lo lắng về thân phận của anh.” Kỷ An Tâm cảm thấy, thân phận của anh luôn cô phập phòng lo lắng, mỗi lần ra ngoài đều phải cẩn thận.
Hoắc Kỳ Ngang an ủi: “Đừng lo, tối nay anh mặc kín một chút, sẽ không ai nhận ra được đâu.”
“Được! Vậy em chờ anh!” Kỷ An Tâm ở dưới lầu chờ anh, giờ phút này, đã sang năm thứ hai, đảo mắt, vậy là một năm lại qua.
Cách đó không xa, trời chưa tắt nắng, nhưng đèn điện đã rực rỡ, đúng là một năm mới náo nhiệt.
Hoác Kỳ Ngang xuống lầu, Kỷ An Tâm không khỏi cảm thán, Ẵ người đàn ông này bất kể là mặc tây trang, hay chỉ mặc đồ ở nhà đều có dáng vẻ vô cùng mê người.
Hoắc Kỳ Ngang thấy cô nhìn mình không chớp mắt, không khỏi có chút khẩn trương: “Không đẹp sao?”
“Sao có thể? Đây là áo lông em mua cho anh, mắt em nhìn có thể không đẹp sao?” Kỷ An Tâm nói xong, tiến lên thay anh sửa lại khăn quàng.
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi cười cười: “Em đang khen anh, hay khen quần áo đẹp?”
“Quần áo đẹp, cũng phải để người đẹp mặc mới đúng, không phải sao?” Kỷ An Tâm khen anh.
Hoắc Kỳ Ngang nghe xong, tâm trạng thoải mái hẳn, đưa tay cầm lấy tay cô: “Có thể ra ngoài rồi.”
Tối nay, trong một rạp lớn, bộ phim này vô cùng nổi, may mà Kỷ An Tâm đặt vé sớm, vào được hẳn vị trí trung tâm.
Đã rất lâu Kỷ An Tâm không được thảnh thơi như lúc này, cô kéo tay người đàn ông, tay xách một ly café đi vào sân.
Trong bãi đỗ xe của rạp chiếu phim, một chiếc xe thể thao xám dừng lại, bên cạnh còn có fan của bộ phim đang vội vang chạy tới, vài nữ sinh kích động nói: “Nhanh lên nhanh lên nào, em phải vào xem, không thể bỏ qua một giây một phút nào của Nặc Bảo nhà em được.”
Trong xe thể thao, một cô gái đội mũ, bịt kín gương mặt đang mở cửa xuống xe, cô lộ ra đôi mắt mê người, còn đeo cả một chiếc kính râm bản to.
Cô nhìn bóng những người hâm mộ nọ cười cười, mà lúc này, người bên cạnh cô đưa tay tới, trầm thấp cười nói: “Đang suy nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ, có thật em được mọi người yêu thích như vậy không?” Cô gái nghiêng đầu hỏi.
Người đàn ông nắm tay cô: “Đừng lo nghĩ những chuyện này, người thích em, tất nhiên sẽ thích em rồi.”
Đôi vợ chồng ân ái này, không ai khác chính là Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc.
Bọn họ cũng tới xem bộ phim này, Hình Nhất Nặc muốn cảm giác hiệu quả trong rạp phim, Ôn Lương Diệu liền phát định vị cho cô, cả hai người cùng tới.
Đây không chỉ là bộ phim thần thoại của Hình Nhất Nặc, mà còn là một bộ phim của Ôn Lương Diệu, cả bộ phim chế tạo lên một kỳ quan, đã không làm thì thôi, làm thì phải khiến người hâm mộ điên cuồng.
Hôm nay mới là ngày chiếu thứ hai, doanh thu đã đứng top 1 phòng vé, hơn nữa lúc nào cũng kín rạp, nỗi trên toàn quốc.
Danh tiếng của Hình Nhất Nặc cũng vụt sáng.
Ở cửa rạp, Ôn Lương diệu mua một cốc coca, còn mua cả bỏng ngô, bên cạnh còn có Hình Nhất Nặc, thỉnh thoảng lại nghe người hâm mộ đứng bên cạnh sôi nổi thảo luận, cô trong lòng người hâm mộ có một cái tên thân thiết, gọi là Nặc Bảo.
: Bởi vì vẻ ngoài của Hình Nhất Nặc không phải quá xinh đẹp, nhưng lại nhìn đáng yêu như bảo bối nhà bên vậy, ai nhìn cũng thích.
Hình Nhất Nặc cũng thích cách xưng hô này, khi cô đồng ý với cách gọi này, toàn bộ fan của cô cũng thống nhát gọi như vậy.
Vóc người Ôn Lương Diệu vô cùng nồi bật giữa đám đông, anh mặc chiếc quần tây, tỏa ra khí thế ôn nhuận như ngọc, Hình Nhát Nặc cong mắt cười, trong mắt chỉ toàn bóng hình anh.
Hình Nhất Nặc nhận lấy bỏng ngô, Ôn Lương Diệu kéo tay cô: *Đi với anh, bên trong hơi tối.”
“Ừm!” Hình Nhất Nặc muốn chờ tắt đèn mới đi vào, bởi cô lo bị mọi người nhận ra, như vậy sẽ ảnh hưởng tới người khác tới xem phim.
Giờ phút này, ở trung tâm rạp, Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang đã ngồi sẵn, sau khi tắt đèn, tay ghế của cô bị người ta kéo lên, thắt lưng cô cũng được nhắc lên, người đàn ông kéo cô ngồi trong lòng anh.
Kỷ An Tâm cũng dịu dàng ngồi bên anh, hưởng thụ khoảnh khắc tình yêu này.
Phía sau, trong một hàng ghế ở khóc khuất, là hàng ghế cạnh lối đi nhất, Hình Nhất Nặc ngồi cạnh Ôn Lương Diệu, bắt đầu hưởng thụ bộ phim của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.