Chương 534: Một Nhà Hình Gia.
Thượng Quan Nhiêu
21/04/2021
Máy bay của Tô Thắm là xuất phát từ sáng sớm, cô mang theo một kiện vali hành lý, lúc ngồi đợi máy bay, cô gọi về thông báo cho ba mẹ, nói cho bọn họ chuyện cô cần ra nước ngoài một chuyền.
Vợ chồng Tô Bách Ngôn còn tưởng cô đi công tác, nên cũng không hỏi nhiều, bảo cô nhớ chú ý an toàn.
Tô Thắm chọn một thành phố ấm áp nhát để đi, cô muốn chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
Trong văn phòng tổng thống, Lý Sâm gõ cửa phòng, đã 10 giờ rồi, Hiên Viên Thần còn chưa đến, ông có chút lo lắng, không khỏi thở dài một tiếng.
Lý Sâm chỉ còn cách đến phòng bếp tìm Diệp Đông, Diệp Đông nói anh vẫn chưa rời giường.
“Tổng thống vì sao còn chưa tỉnh dậy?” Lý Sâm cảm thấy rất kỳ lạ, ông tự mình lên lầu, gõ cửa phòng ngủ Hiên Viên Thần.
Một lát sau, bên trong mở cửa ra, Hiên Viên Thần còn mặc đồ ngủ, còn hơi rối loạn, Lý Sâm ngửi được phía trong căn phòng toàn mùi rượu, ông âm thầm giật mình, tối hôm qua tổng thống uống rượu?
“Đợi tôi một chút, tôi lập tức xuống lầu.” Hiên Viên Thần nói, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Tổng thống, ngài có cần nghỉ ngơi một lát?” Lý Sâm đau lòng cho anh.
“Không cần.” Hiên Viên Thần trả lời, rồi đóng cửa lại.
Lý Sâm thở dài, ông nghĩ, nhất định là có liên quan tới Tô Thám!
Hiên Viên Thần bắt đầu làm việc, đối với anh mà nói, cho dủ tâm trạng không tốt, anh cũng không thể vứt bỏ công việc.
Nước.
Trong một trang viên xa hoa, ba bóng dáng mặc áo lông xù đang chơi đánh trận tuyết, trong đó đứa bé nhỏ nhất cũng tầm 5,6 tuổi, cậu đang đối mặt với đòn tấn công bằng quả cầu tuyết của một thiếu nữ, ôm đầu chạy loạn, vừa chạy vừa hô: “Chú ơi, cô đánh con! Chú nhanh cứu conl”
Cậu bé nhanh chóng chạy đến bên người chú của cậu, Hình Nhất Phàm tay cầm quả cầu tuyết, hướng Hình Nhất Nặc ném qua.
Hình Nhất Nặc dẫm chân, chạy trốn, khanh khách cười: “Không công bằng, hai người lại đi ức hiếp một mình em, em muốn đi tố cáo.”
Nói xong nằm xuống mặt tuyết, mặt tuyết in lên hình chữ đại lớn, cô giãy dụa: “Anh hai, cứu em…”
“Cô cô, con tới đây!” Cậu nhóc lập tức hướng chỗ cô chạy tới, sau đó dùng sức kéo Hình Nhất Nặc đang nằm trong tuyết, kéo đứng dậy.
Hình Nhất Nặc ngồi dậy, khắp mặt toàn là tuyết, cậu nhóc Hình Dĩ Hi không để bụng, tay nhỏ ấm áp giúp cô phủi tuyết.
“Cháu của cô là tốt nhát.” Hình Nhất Nặc nói xong liền ôm lấy thân hình nho nhỏ của cậu nhóc, lộ ra nụ cười cưng chiều.
“Được rồi, nên về nhà thôi.” Hình Nhất Phàm nhìn bọn họ nói, đi qua, dắt tên nhóc đang ngốc nghéch đứng đó, đi về phía cổng biệt thự.
Hình Nhất Nặc đi theo sau, thời gian qua thật nhanh, chớp mắt cô đã ở đây nửa năm rồi, đối với bọn họ mà nói, nơi có gia đình, thì chính là nơi ấm áp nhất.
Hình gia một nhà ở đây, cuộc sống rất hạnh phúc, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ở công ty xử lý việc, cậu nhóc đi học, Hình Nhát Phàm cùng Hình Nhất Nặc cũng đã hoàn thành việc học của bản thân.
Hình Nhất Phàm xách cậu nhóc lên tầng hai, đi chơi game, đây là nơi hai chú cháu này giết thời gian.
Hình Nhất Nặc là con gái, cô không thích cách nhàm chán như vậy, cô về phòng, mở máy tính, đọc qua Email cùng một ít tin tức, cô chống cằm, không khỏi thở dài một hơi, mỗi lần xem tin tức xong, cô đều có một loại cảm giác.
Thát lạc, thất lạc, lại là thất lạc.
Không phải bởi vì không có ai gửi tin trò chuyện cho cô, mà là người đàn ông cô mong chờ, trong nửa năm này, chỉ gửi đúng hai Email ngắn, mà còn chỉ hỏi việc học của cô.
Cô đã viết rất nhiều Email gửi cho anh, như nó giống như ném vào biển lớn, cô cũng không biết, ở Bắc Cực xa xôi, anh có nhận được hay không, hoặc là ở đó tín hiệu không tốt, cho nên tất cả Email cô gửi đều không đến được tay anh.
Hình Nhất Nặc đã qua sinh nhật lần thứ 18, cô cũng sắp 19 tuổi rồi, tâm trí của cô ngày càng trưởng thành hơn rồi. Cô không thích bay nhảy nữa, cô hiện tại dốc lòng học tập, bởi vì có một ý niệm đang khích lệ lấy cô.
Cô nghĩ, chờ có một ngày cô sẽ được gặp mặt Ôn Lương Diệu, cô nhất định sẽ thay đổi, cô muốn biến bản thân trở nên hoàn mỹ nhất khi gặp anh ấy.
Có động lực này, việc học của cô càng ngày càng tiến bộ, mà cô ở đại học, còn chọn học ở khoa diễn xuất, cô đam mê diễn xuất, và chưa bao giờ từ bỏ ước mơ làm diễn viên.
Lúc mới bắt đầu, ba mẹ ra sức phản đối, nhưng ba mẹ đã có cái nhìn thay đổi về cô nhờ sự kiên trì, cuối cùng cũng đã đồng ý, dù sao, tương lai cũng là của cô, cô muốn trải qua như thế nào, ba mẹ cũng không can thiệp được.
“Anh đang ơ đâu? Anh vì sao không trả lời em? Anh có biết em nhớ anh lắm không?” Hình Nhất Nặc nhìn máy tính, ảo não nói.
Cô nhớ đến ước hẹn 3 năm với Ôn Lương Diệu, thật sự phải đợi ba năm sao? Anh ấy mới có thể quay về?
Hình Nhất Nặc thở dài 1 hơi, trong ánh mắt đều là sự nhớ thương.
Tập đoàn Hình thị, thành lập tập đoàn lớn ở thành phố này, Hình Liệt Hàn bình thường đều ở đây làm việc.
Đường Tư Vũ nữa năm này, luôn ở nhà giúp chồng dạy con, làm bạn với ba mẹ chồng, có thời gian liền dạy Hình Nhất Nặc chơi piano, đồng thời cũng giúp Hình Liệt Hàn trong công việc kinh doanh.
Cô hy vọng, bản thân có thể sống đến già, học tập đến già, làm kiến thức bản thân trở nên phong phú, đồng thời, vợ chồng cô cũng đã tính đến chuyện có đứa bé thứ hai.
Trong văn phòng cao cấp của tòa nhà nguy nga nhất thành phố, Hình Liệt Hàn như thường lệ kết thúc cuộc họp, thân hình thành thục mê người hướng phòng làm việc đi tới.
Thời gian đã mài dũa người đàn ông này, khiến anh trở nên góc cạnh hon, làm anh càng thêm xuất sắc.
“Phu nhân đâu?” Hình Liệt Hàn tiến vào văn phòng, không nhìn thấy vợ, liền hỏi.
“Phu nhân đến phòng pha trà.”
Hình Liệt Hàn câu môi cười, cất bước tới phòng trà, nơi đó, Đường Tư Vũ đang học pha trà, bên cạnh còn một cái lpad, bên trong đang phát video dạy trà đạo, trước mắt bày ra những chén trà tinh xảo.
Cô chăm chú học tập.
Cô nhìn người đàn ông ngoài cửa tiến vào, cô cong môi cười: “Vừa hay, em mới học cách pha trà mới, anh qua đây thử xem uống ngon hay không.”
Hình Liệt Hàn bước đến bên cạnh cô, ánh mắt chăm chú khóa trên người cô, nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, anh nghiêng người hôn cô một cái. “Đừng làm loạn, em đang rất bận!”
“Vợ, em đừng cực khổ như thé.” Hình Liệt Hàn nói.
Đường Tư Vũ đem chén tà đến trước mặt anh: “Nào, thử xem.”
Hình Liệt Hàn uống thử một ngụm, khen: “Không tồi.”
“Thật sao, em thử đã.” Đường Tư Vũ đưa lên miệng, uống thử, cảm thấy bình thường, cô không khỏi khổ não: “Khẳng định là vẫn chưa học đúng.”
Trong ánh mắt Hình Liệt Hàn bộc lộ yêu thương: “Chỉ cần là em pha, anh đều thích uống.”
Đường Tư Vũ đặt chén trà xuống, cho dù pha trà chưa được thành công, nhưng tâm ý của ông xã, cô liền cảm thấy thỏa mãn rồi.
Vợ chồng Tô Bách Ngôn còn tưởng cô đi công tác, nên cũng không hỏi nhiều, bảo cô nhớ chú ý an toàn.
Tô Thắm chọn một thành phố ấm áp nhát để đi, cô muốn chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
Trong văn phòng tổng thống, Lý Sâm gõ cửa phòng, đã 10 giờ rồi, Hiên Viên Thần còn chưa đến, ông có chút lo lắng, không khỏi thở dài một tiếng.
Lý Sâm chỉ còn cách đến phòng bếp tìm Diệp Đông, Diệp Đông nói anh vẫn chưa rời giường.
“Tổng thống vì sao còn chưa tỉnh dậy?” Lý Sâm cảm thấy rất kỳ lạ, ông tự mình lên lầu, gõ cửa phòng ngủ Hiên Viên Thần.
Một lát sau, bên trong mở cửa ra, Hiên Viên Thần còn mặc đồ ngủ, còn hơi rối loạn, Lý Sâm ngửi được phía trong căn phòng toàn mùi rượu, ông âm thầm giật mình, tối hôm qua tổng thống uống rượu?
“Đợi tôi một chút, tôi lập tức xuống lầu.” Hiên Viên Thần nói, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Tổng thống, ngài có cần nghỉ ngơi một lát?” Lý Sâm đau lòng cho anh.
“Không cần.” Hiên Viên Thần trả lời, rồi đóng cửa lại.
Lý Sâm thở dài, ông nghĩ, nhất định là có liên quan tới Tô Thám!
Hiên Viên Thần bắt đầu làm việc, đối với anh mà nói, cho dủ tâm trạng không tốt, anh cũng không thể vứt bỏ công việc.
Nước.
Trong một trang viên xa hoa, ba bóng dáng mặc áo lông xù đang chơi đánh trận tuyết, trong đó đứa bé nhỏ nhất cũng tầm 5,6 tuổi, cậu đang đối mặt với đòn tấn công bằng quả cầu tuyết của một thiếu nữ, ôm đầu chạy loạn, vừa chạy vừa hô: “Chú ơi, cô đánh con! Chú nhanh cứu conl”
Cậu bé nhanh chóng chạy đến bên người chú của cậu, Hình Nhất Phàm tay cầm quả cầu tuyết, hướng Hình Nhất Nặc ném qua.
Hình Nhất Nặc dẫm chân, chạy trốn, khanh khách cười: “Không công bằng, hai người lại đi ức hiếp một mình em, em muốn đi tố cáo.”
Nói xong nằm xuống mặt tuyết, mặt tuyết in lên hình chữ đại lớn, cô giãy dụa: “Anh hai, cứu em…”
“Cô cô, con tới đây!” Cậu nhóc lập tức hướng chỗ cô chạy tới, sau đó dùng sức kéo Hình Nhất Nặc đang nằm trong tuyết, kéo đứng dậy.
Hình Nhất Nặc ngồi dậy, khắp mặt toàn là tuyết, cậu nhóc Hình Dĩ Hi không để bụng, tay nhỏ ấm áp giúp cô phủi tuyết.
“Cháu của cô là tốt nhát.” Hình Nhất Nặc nói xong liền ôm lấy thân hình nho nhỏ của cậu nhóc, lộ ra nụ cười cưng chiều.
“Được rồi, nên về nhà thôi.” Hình Nhất Phàm nhìn bọn họ nói, đi qua, dắt tên nhóc đang ngốc nghéch đứng đó, đi về phía cổng biệt thự.
Hình Nhất Nặc đi theo sau, thời gian qua thật nhanh, chớp mắt cô đã ở đây nửa năm rồi, đối với bọn họ mà nói, nơi có gia đình, thì chính là nơi ấm áp nhất.
Hình gia một nhà ở đây, cuộc sống rất hạnh phúc, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ở công ty xử lý việc, cậu nhóc đi học, Hình Nhát Phàm cùng Hình Nhất Nặc cũng đã hoàn thành việc học của bản thân.
Hình Nhất Phàm xách cậu nhóc lên tầng hai, đi chơi game, đây là nơi hai chú cháu này giết thời gian.
Hình Nhất Nặc là con gái, cô không thích cách nhàm chán như vậy, cô về phòng, mở máy tính, đọc qua Email cùng một ít tin tức, cô chống cằm, không khỏi thở dài một hơi, mỗi lần xem tin tức xong, cô đều có một loại cảm giác.
Thát lạc, thất lạc, lại là thất lạc.
Không phải bởi vì không có ai gửi tin trò chuyện cho cô, mà là người đàn ông cô mong chờ, trong nửa năm này, chỉ gửi đúng hai Email ngắn, mà còn chỉ hỏi việc học của cô.
Cô đã viết rất nhiều Email gửi cho anh, như nó giống như ném vào biển lớn, cô cũng không biết, ở Bắc Cực xa xôi, anh có nhận được hay không, hoặc là ở đó tín hiệu không tốt, cho nên tất cả Email cô gửi đều không đến được tay anh.
Hình Nhất Nặc đã qua sinh nhật lần thứ 18, cô cũng sắp 19 tuổi rồi, tâm trí của cô ngày càng trưởng thành hơn rồi. Cô không thích bay nhảy nữa, cô hiện tại dốc lòng học tập, bởi vì có một ý niệm đang khích lệ lấy cô.
Cô nghĩ, chờ có một ngày cô sẽ được gặp mặt Ôn Lương Diệu, cô nhất định sẽ thay đổi, cô muốn biến bản thân trở nên hoàn mỹ nhất khi gặp anh ấy.
Có động lực này, việc học của cô càng ngày càng tiến bộ, mà cô ở đại học, còn chọn học ở khoa diễn xuất, cô đam mê diễn xuất, và chưa bao giờ từ bỏ ước mơ làm diễn viên.
Lúc mới bắt đầu, ba mẹ ra sức phản đối, nhưng ba mẹ đã có cái nhìn thay đổi về cô nhờ sự kiên trì, cuối cùng cũng đã đồng ý, dù sao, tương lai cũng là của cô, cô muốn trải qua như thế nào, ba mẹ cũng không can thiệp được.
“Anh đang ơ đâu? Anh vì sao không trả lời em? Anh có biết em nhớ anh lắm không?” Hình Nhất Nặc nhìn máy tính, ảo não nói.
Cô nhớ đến ước hẹn 3 năm với Ôn Lương Diệu, thật sự phải đợi ba năm sao? Anh ấy mới có thể quay về?
Hình Nhất Nặc thở dài 1 hơi, trong ánh mắt đều là sự nhớ thương.
Tập đoàn Hình thị, thành lập tập đoàn lớn ở thành phố này, Hình Liệt Hàn bình thường đều ở đây làm việc.
Đường Tư Vũ nữa năm này, luôn ở nhà giúp chồng dạy con, làm bạn với ba mẹ chồng, có thời gian liền dạy Hình Nhất Nặc chơi piano, đồng thời cũng giúp Hình Liệt Hàn trong công việc kinh doanh.
Cô hy vọng, bản thân có thể sống đến già, học tập đến già, làm kiến thức bản thân trở nên phong phú, đồng thời, vợ chồng cô cũng đã tính đến chuyện có đứa bé thứ hai.
Trong văn phòng cao cấp của tòa nhà nguy nga nhất thành phố, Hình Liệt Hàn như thường lệ kết thúc cuộc họp, thân hình thành thục mê người hướng phòng làm việc đi tới.
Thời gian đã mài dũa người đàn ông này, khiến anh trở nên góc cạnh hon, làm anh càng thêm xuất sắc.
“Phu nhân đâu?” Hình Liệt Hàn tiến vào văn phòng, không nhìn thấy vợ, liền hỏi.
“Phu nhân đến phòng pha trà.”
Hình Liệt Hàn câu môi cười, cất bước tới phòng trà, nơi đó, Đường Tư Vũ đang học pha trà, bên cạnh còn một cái lpad, bên trong đang phát video dạy trà đạo, trước mắt bày ra những chén trà tinh xảo.
Cô chăm chú học tập.
Cô nhìn người đàn ông ngoài cửa tiến vào, cô cong môi cười: “Vừa hay, em mới học cách pha trà mới, anh qua đây thử xem uống ngon hay không.”
Hình Liệt Hàn bước đến bên cạnh cô, ánh mắt chăm chú khóa trên người cô, nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, anh nghiêng người hôn cô một cái. “Đừng làm loạn, em đang rất bận!”
“Vợ, em đừng cực khổ như thé.” Hình Liệt Hàn nói.
Đường Tư Vũ đem chén tà đến trước mặt anh: “Nào, thử xem.”
Hình Liệt Hàn uống thử một ngụm, khen: “Không tồi.”
“Thật sao, em thử đã.” Đường Tư Vũ đưa lên miệng, uống thử, cảm thấy bình thường, cô không khỏi khổ não: “Khẳng định là vẫn chưa học đúng.”
Trong ánh mắt Hình Liệt Hàn bộc lộ yêu thương: “Chỉ cần là em pha, anh đều thích uống.”
Đường Tư Vũ đặt chén trà xuống, cho dù pha trà chưa được thành công, nhưng tâm ý của ông xã, cô liền cảm thấy thỏa mãn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.