Chương 752: Sắp Mềm Lòng Rồi
Thượng Quan Nhiêu
24/08/2021
Kỷ An Tâm nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Tưởng Y San đang ở trên máy bay bị tạm giữ để về nước, vụ án có thể sớm được xét xử.
Bây giờ, cấp dưới của Tưởng Y San từng người thẩm vấn, cảnh sát đã thu thập được đầy đủ bằng chứng, tất cả những hành vi này đều là tội riêng của Tưởng Y San, Kỷ An Tâm chỉ bị buộc tội cấp trên giám sát không tốt.
So với tội trạng của Tưởng Y San, cô chỉ là người bị liên can.
Muộn một chút, cô nhóc đã về, Kỷ An Tâm đã biến mắt vài ngày, cô hạnh phúc nhất khi thấy ba mẹ và con gái của mình không bị ảnh hưởng.
“Mami, mami đã ở đâu vậy?”Giọng nói non nót của cô bé hỏi.
“Mẹ đi công tác, mẹ xin lỗi vì đã không gọi cho Hiểu Hiểu.”
“Mẹ, con không trách mẹ đâu, bà ngoại nói mẹ vất vả rồi, mẹ đều là vì con.” Cô bé hiểu chuyện nói.
Hai mắt Kỷ An Tâm đỏ hoe ngay lập tức, cô ôm chặt lấy cô nhóc, hôn lên má vài cái: “Bé ngoan, mẹ thật hạnh phúc.”
Đến tối Kỷ An Tâm vẫn lo lắng không biết ba mẹ mình đã nghe được điều gì, may mắn thay, ba mẹ cô thường sống như những người bình thường, không để ý đến những thứ trên mạng, họ vẫn bình tĩnh nói những chuyện vụn vặt.
Kỷ An Tâm ôm con gái ngủ, kể xong câu chuyện thì cô bé ngủ, Ờ Kỷ An Tâm nghiêng người chống khuỷu tay xuống, dưới ánh đèn, cô nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của con gái, trong đầu toàn là hình bóng Hoắc Kỳ Ngang.
Hoáắc Viện đang giữ bí mật cho cô, không bao giờ nói với Hoắc gia về danh tính của con gái cô.
Bây giờ, cô cảm thấy lòng mình đang mềm đi từng chút một, không còn vững vàng như trước, có lẽ là do gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Trong thời gian này, điều cô cảm nhận sâu sắc nhất chính là tình cảm của người đàn ông dành cho cô, cô nghĩ rằng sau 5 năm mối quan hệ giữa hai người sẽ không còn mãnh liệt nữa.
Thế nhưng, cô cũng có thể cảm thấy rằng, cho dù cô có chống lại việc anh tiếp cận như thế nào, thì cũng đã có những dấu hiệu rạn nút.
Trong lòng Kỷ An Tâm hỗn loạn và phức tạp, cô không biết tương lai phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, làm thế nào để con gái cô và anh nhận nhau.
Nhưng cô thực sự buồn ngủ, ôm con gái vào lòng, yên tâm màngủ.
Tưởng Y San bị bắt vào đồn cảnh sát vào lúc nửa đêm, bởi vì Hoắc Kỳ Ngang đang theo dõi vụ việc này, nên cảnh sát đã tiến hành xử lý ngay vụ án, ngay trong đêm trước khi Tưởng Y San kịp định thần, họ đã bắt đầu tra hỏi gắt gao.
Tưởng Y San lương tâm cắn rứt, từng bước đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, cô ta không còn cách nào khác là nhận tội.
Hơn nữa, cô ta thừa nhận tất cả đều là ý của mình, không vì lợi ích của công ty, chỉ muốn đứng đầu về hiệu suất, thậm chí cô ta còn bỏ tiền ra để mời người tới.
Cảnh sát đã giao cho bộ phận pháp lý, xem xét lại lần cuối và hình phạt cuối cùng được đưa ra đối với Kỷ An Tâm.
Sáng sớm.
Kỷ An Tâm đang ngủ mê man thì chuông điện thoại reo, cô mở mắt ra thì con gái cô đã được ba mẹ đón và đưa đi học mà không đánh thức cô.
“Alo, Tiểu Nguyệt.” Kỷ An Tâm bắt máy.
“Kỷ tổng, không ổn rồi. Chuyện của công ty chúng ta đã bị báo chí chỉ trích.”
Kỷ An Tâm lập tức kinh ngạc ngồi dậy: “Sao thế được?”
“Có thể ai đó đã tiết lộ với giới truyền thông chuyện này! Bây giờ công ty của chúng ta đã lên hotsearch, tất cả đều là những bình luận ác ý.” Hướng Nguyệt bát lực nói.
Kỷ An Tâm vuốt một nắm tóc dài, bây giò đúng là gay to, vả lại, cô còn đang sốt nhẹ.
Sau khi đứng dậy uống vài viên thuốc hạ sốt, cô nhận được điện thoại của Hoắc Kỳ Ngang.
Đứng trước khung cửa sổ cao, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông truyền vào tai cô: “Em cứ thoải mái đi, Tưởng Y San đã thú nhận rồi, tất cả đều là trách nhiệm của mình cô ta, chỉ là xử phạt em và công ty. Cách xử phạt thế này, em có chấp nhận không?”
Kỷ An Tâm nghe xong nói: “Chấp nhận.”
“Tưởng Y San có lẽ bị kết án tù. Anh đã xem bài báo về công ty em sáng nay, em không cần phải lo lắng về điều đó, em chỉ cần làm những việc em nên làm.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Trái tim vẫn còn hỗn loạn của Kỷ An Tâm vừa rồi, không hiểu sao lại trở nên bình tĩnh vì lời nói của anh.
Cô phải mạnh mẽ đối mặt với tất cả những chuyện này, cùng lắm là thiết lập lại mối quan hệ tin tưởng đã mát, kiếm lời ít hơn, làm nhiều việc thiện.
“An Tâm, em ổn rồi chứ? Hết sốt chưa?” Hoắc Kỳ Ngang quan tâm hỏi “Cảm ơn anh, tôi đã khỏe hơn rồi, hôm khác tôi sẽ mời anh đi ăn.” Kỷ An Tâm chủ động mời, bởi vì người đàn ông này đã giúp cô rất nhiều.
Hoắc Kỳ Ngang vui mừng nở nụ cười: “Được! Bất cứ lúc nào cũng được.”
“Đợi tôi xử lý xong hết việc gần đây đã được không?”
“Không vấn đề gì. “
“Được, vậy tôi cúp máy trước, đến công ty một chuyến.” Kỷ An Tâm nói.
, “Được rồi, đi đi! Lái xe cần thận.” Hoắc Kỳ Ngang dặn dò.
“Ừm!” Kỷ An Tâm đáp lại và cúp điện thoại.
Nắng ấm tràn qua cửa sổ, như hôn lên khuôn mặt của cô vậy, trái tim của Kỷ An Tâm ngập tràn ánh nắng và hơi thở ấm áp, lúc này, những cảm xúc đẹp đẽ đó lại tràn ngập trong tim cô.
Đây là lần đầu tiên cô và Hoắc Kỳ Ngang có một cuộc điện thoại êm đềm như vậy sau 5 năm, họ không thể quay lại như người yêu, ít nhất họ cũng giống như bạn bè.
Kỷ An Tâm thấy nếu cô từ bỏ việc ghét một ai đó, tim cô cũng sẽ không quá mệt mỏi, không còn quá khổ đau.
Đôi khi, tha thứ cho người khác thực chất là tha thứ cho chính mình.
Kỷ An Tâm lái xe đi thẳng tới công ty, công ty vốn đã rất hỗn loạn, các nhân viên đang tụ tập bàn tán, có lẽ họ không ngờ Kỷ An Tâm lại xuất hiện đột ngột khiến họ sửng sốt.
Kỷ An Tâm bước vào, ánh mắt quét qua văn phòng rộng lớn, lập tức tất cả nhân viên đều trở về vị trí của mình, vẻ uy nghiêm trong mắt Kỷ An Tâm vẫn còn đó, cô bước đến vị trí chính giữa, hắng giọng nói: “Khó khăn của công ty đã qua. Tôi có trách nhiệm rất lớn khi để xảy ra sự việc như vậy. Qua sự việc này, chúng ta phải ghi nhớ điểm giới hạn của công ty trong công việc sau này, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tưởng Y San đã phải chịu án tù, còn công ty chúng ta cũng bị thiệt hại nặng nề. Đây là bài học, mong mọi người ghi nhớ.”
Sau khi Kỷ An Tâm nói xong, cô bước vào văn phòng như thường lệ, nói với Hướng Nguyệt: “Mang cho tôi một tách cà phê.
Khi thấy các nhân viên khác lại đứng nhìn nhau, cô hét lên: “Mọi người, chúng ta hãy làm việc! Nếu ai có bất kỳ câu hỏi nào, có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào.”
Kỷ An Tâm quay lại văn phòng và nhận được cuộc gọi từ Kiều Trì. Lần này giọng điệu của Kiều Trì rất bình tĩnh. Có lẽ anh ta đã nắm được thông tin rồi. Anh ta chỉ mong Kỷ An Tâm có thể duy trì hoạt động bình thường của công ty ở đây, khoản phạt của công ty sẽ do quỹ công ty chỉ trả.
Sau khi Kỷ An Tâm cúp điện thoại, cô lập tức nhận được cuộc gọi của Trầm Duệ, đầu dây bên kia giọng điệu của Tràm Duệ vừa vội vàng vừa quan tâm: “An Tâm, em không sao chứ? Anh vừa mới biết chuyện về công ty của em. Em có bị liên can gì không?”
Kỷ An Tâm lúc này mới nở nụ cười: “Trầm Duệ, cảm ơn anh, em không sao, chỉ bị cảnh cáo và phạt.”
“Thật không? Vậy thì tốt. Làm anh sợ chết khiếp, cứ lo em cũng sẽ bị liên can giam giữ.”
“Em ổn, đừng lo lắng.” Kỷ An Tâm an ủi.
“Anh đang đi công tác, chờ anh về.”
“Anh cứ yên tâm công tác! Em bên này không sao.” Kỷ An Tâm nói với anh. Cô và Trầm Duệ có thể là bạn tốt, nhưng họ không thể giống như tình yêu, không thể chạm tới tim cô.
Kỷ An Tâm cúp điện thoại đã là buổi trưa, cô kêu Tưởng Nguyệt đi lấy những món như bánh mì, ăn xong cô lại vùi đầu vào đống email, lúc này điện thoại của cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn qua, thấy là Hoắc Kỳ Ngang, hơi giật mình, nhưng vẫn cứ bắt máy “Alo.”
“Anh vừa nhận được tin công ty của em đã bị phạt, khoảng 5 triệu nhân dân tệ, chắc bên em có thể chấp nhận được.”
“Cảm ơn anh, tổng bộ nói rằng tất cả tiền phạt sẽ do công ty chịu.”
“Em đã uống thuốc chưa?”
“À ừm! Chưa.” Kỷ An Tâm bận quá nên quên mắt.
“Mau uống thuốc đi, đừng để công ty giữ lại được, nhưng sức khoẻ lại suy sụp.”
“Tôi không yếu đuối vậy đâu.” Kỷ An Tâm đáp lại.
“Vậy sao? Trong mắt anh, em luôn là người phụ nữ cần được che chở.” Giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang đầy vẻ cưng chiều.
Trái tim Kỷ An Tâm hơi nghẹn lại, cô không thể cưỡng lại người đàn ông này nói những lời yêu thương.
“Tôi cúp máy trước, tôi phải đọc email.”
“Được, anh đợi em mời đi ăn tối.”
Kỷ An Tâm không khỏi bật cười: “Đừng lo! Tôi sẽ không quên.”
“Vậy thì anh yên tâm rồi.”
Nói xong, hai người đều không cúp điện thoại, Kỷ An Tâm có chút ngượng ngùng, vừa định cúp máy, một câu nói vội từ đầu bên kia truyền đến: “An Tâm, anh yêu em.”
Nói xong đầu bên kia cúp máy trước, Kỷ An Tâm đang cầm điện thoại, khuôn mặt xinh xắn vô tình đỏ bừng lên, người đàn ông này nói vậy để làm gì chứ?
Tưởng Y San đang ở trên máy bay bị tạm giữ để về nước, vụ án có thể sớm được xét xử.
Bây giờ, cấp dưới của Tưởng Y San từng người thẩm vấn, cảnh sát đã thu thập được đầy đủ bằng chứng, tất cả những hành vi này đều là tội riêng của Tưởng Y San, Kỷ An Tâm chỉ bị buộc tội cấp trên giám sát không tốt.
So với tội trạng của Tưởng Y San, cô chỉ là người bị liên can.
Muộn một chút, cô nhóc đã về, Kỷ An Tâm đã biến mắt vài ngày, cô hạnh phúc nhất khi thấy ba mẹ và con gái của mình không bị ảnh hưởng.
“Mami, mami đã ở đâu vậy?”Giọng nói non nót của cô bé hỏi.
“Mẹ đi công tác, mẹ xin lỗi vì đã không gọi cho Hiểu Hiểu.”
“Mẹ, con không trách mẹ đâu, bà ngoại nói mẹ vất vả rồi, mẹ đều là vì con.” Cô bé hiểu chuyện nói.
Hai mắt Kỷ An Tâm đỏ hoe ngay lập tức, cô ôm chặt lấy cô nhóc, hôn lên má vài cái: “Bé ngoan, mẹ thật hạnh phúc.”
Đến tối Kỷ An Tâm vẫn lo lắng không biết ba mẹ mình đã nghe được điều gì, may mắn thay, ba mẹ cô thường sống như những người bình thường, không để ý đến những thứ trên mạng, họ vẫn bình tĩnh nói những chuyện vụn vặt.
Kỷ An Tâm ôm con gái ngủ, kể xong câu chuyện thì cô bé ngủ, Ờ Kỷ An Tâm nghiêng người chống khuỷu tay xuống, dưới ánh đèn, cô nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của con gái, trong đầu toàn là hình bóng Hoắc Kỳ Ngang.
Hoáắc Viện đang giữ bí mật cho cô, không bao giờ nói với Hoắc gia về danh tính của con gái cô.
Bây giờ, cô cảm thấy lòng mình đang mềm đi từng chút một, không còn vững vàng như trước, có lẽ là do gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Trong thời gian này, điều cô cảm nhận sâu sắc nhất chính là tình cảm của người đàn ông dành cho cô, cô nghĩ rằng sau 5 năm mối quan hệ giữa hai người sẽ không còn mãnh liệt nữa.
Thế nhưng, cô cũng có thể cảm thấy rằng, cho dù cô có chống lại việc anh tiếp cận như thế nào, thì cũng đã có những dấu hiệu rạn nút.
Trong lòng Kỷ An Tâm hỗn loạn và phức tạp, cô không biết tương lai phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, làm thế nào để con gái cô và anh nhận nhau.
Nhưng cô thực sự buồn ngủ, ôm con gái vào lòng, yên tâm màngủ.
Tưởng Y San bị bắt vào đồn cảnh sát vào lúc nửa đêm, bởi vì Hoắc Kỳ Ngang đang theo dõi vụ việc này, nên cảnh sát đã tiến hành xử lý ngay vụ án, ngay trong đêm trước khi Tưởng Y San kịp định thần, họ đã bắt đầu tra hỏi gắt gao.
Tưởng Y San lương tâm cắn rứt, từng bước đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, cô ta không còn cách nào khác là nhận tội.
Hơn nữa, cô ta thừa nhận tất cả đều là ý của mình, không vì lợi ích của công ty, chỉ muốn đứng đầu về hiệu suất, thậm chí cô ta còn bỏ tiền ra để mời người tới.
Cảnh sát đã giao cho bộ phận pháp lý, xem xét lại lần cuối và hình phạt cuối cùng được đưa ra đối với Kỷ An Tâm.
Sáng sớm.
Kỷ An Tâm đang ngủ mê man thì chuông điện thoại reo, cô mở mắt ra thì con gái cô đã được ba mẹ đón và đưa đi học mà không đánh thức cô.
“Alo, Tiểu Nguyệt.” Kỷ An Tâm bắt máy.
“Kỷ tổng, không ổn rồi. Chuyện của công ty chúng ta đã bị báo chí chỉ trích.”
Kỷ An Tâm lập tức kinh ngạc ngồi dậy: “Sao thế được?”
“Có thể ai đó đã tiết lộ với giới truyền thông chuyện này! Bây giờ công ty của chúng ta đã lên hotsearch, tất cả đều là những bình luận ác ý.” Hướng Nguyệt bát lực nói.
Kỷ An Tâm vuốt một nắm tóc dài, bây giò đúng là gay to, vả lại, cô còn đang sốt nhẹ.
Sau khi đứng dậy uống vài viên thuốc hạ sốt, cô nhận được điện thoại của Hoắc Kỳ Ngang.
Đứng trước khung cửa sổ cao, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông truyền vào tai cô: “Em cứ thoải mái đi, Tưởng Y San đã thú nhận rồi, tất cả đều là trách nhiệm của mình cô ta, chỉ là xử phạt em và công ty. Cách xử phạt thế này, em có chấp nhận không?”
Kỷ An Tâm nghe xong nói: “Chấp nhận.”
“Tưởng Y San có lẽ bị kết án tù. Anh đã xem bài báo về công ty em sáng nay, em không cần phải lo lắng về điều đó, em chỉ cần làm những việc em nên làm.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Trái tim vẫn còn hỗn loạn của Kỷ An Tâm vừa rồi, không hiểu sao lại trở nên bình tĩnh vì lời nói của anh.
Cô phải mạnh mẽ đối mặt với tất cả những chuyện này, cùng lắm là thiết lập lại mối quan hệ tin tưởng đã mát, kiếm lời ít hơn, làm nhiều việc thiện.
“An Tâm, em ổn rồi chứ? Hết sốt chưa?” Hoắc Kỳ Ngang quan tâm hỏi “Cảm ơn anh, tôi đã khỏe hơn rồi, hôm khác tôi sẽ mời anh đi ăn.” Kỷ An Tâm chủ động mời, bởi vì người đàn ông này đã giúp cô rất nhiều.
Hoắc Kỳ Ngang vui mừng nở nụ cười: “Được! Bất cứ lúc nào cũng được.”
“Đợi tôi xử lý xong hết việc gần đây đã được không?”
“Không vấn đề gì. “
“Được, vậy tôi cúp máy trước, đến công ty một chuyến.” Kỷ An Tâm nói.
, “Được rồi, đi đi! Lái xe cần thận.” Hoắc Kỳ Ngang dặn dò.
“Ừm!” Kỷ An Tâm đáp lại và cúp điện thoại.
Nắng ấm tràn qua cửa sổ, như hôn lên khuôn mặt của cô vậy, trái tim của Kỷ An Tâm ngập tràn ánh nắng và hơi thở ấm áp, lúc này, những cảm xúc đẹp đẽ đó lại tràn ngập trong tim cô.
Đây là lần đầu tiên cô và Hoắc Kỳ Ngang có một cuộc điện thoại êm đềm như vậy sau 5 năm, họ không thể quay lại như người yêu, ít nhất họ cũng giống như bạn bè.
Kỷ An Tâm thấy nếu cô từ bỏ việc ghét một ai đó, tim cô cũng sẽ không quá mệt mỏi, không còn quá khổ đau.
Đôi khi, tha thứ cho người khác thực chất là tha thứ cho chính mình.
Kỷ An Tâm lái xe đi thẳng tới công ty, công ty vốn đã rất hỗn loạn, các nhân viên đang tụ tập bàn tán, có lẽ họ không ngờ Kỷ An Tâm lại xuất hiện đột ngột khiến họ sửng sốt.
Kỷ An Tâm bước vào, ánh mắt quét qua văn phòng rộng lớn, lập tức tất cả nhân viên đều trở về vị trí của mình, vẻ uy nghiêm trong mắt Kỷ An Tâm vẫn còn đó, cô bước đến vị trí chính giữa, hắng giọng nói: “Khó khăn của công ty đã qua. Tôi có trách nhiệm rất lớn khi để xảy ra sự việc như vậy. Qua sự việc này, chúng ta phải ghi nhớ điểm giới hạn của công ty trong công việc sau này, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tưởng Y San đã phải chịu án tù, còn công ty chúng ta cũng bị thiệt hại nặng nề. Đây là bài học, mong mọi người ghi nhớ.”
Sau khi Kỷ An Tâm nói xong, cô bước vào văn phòng như thường lệ, nói với Hướng Nguyệt: “Mang cho tôi một tách cà phê.
Khi thấy các nhân viên khác lại đứng nhìn nhau, cô hét lên: “Mọi người, chúng ta hãy làm việc! Nếu ai có bất kỳ câu hỏi nào, có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào.”
Kỷ An Tâm quay lại văn phòng và nhận được cuộc gọi từ Kiều Trì. Lần này giọng điệu của Kiều Trì rất bình tĩnh. Có lẽ anh ta đã nắm được thông tin rồi. Anh ta chỉ mong Kỷ An Tâm có thể duy trì hoạt động bình thường của công ty ở đây, khoản phạt của công ty sẽ do quỹ công ty chỉ trả.
Sau khi Kỷ An Tâm cúp điện thoại, cô lập tức nhận được cuộc gọi của Trầm Duệ, đầu dây bên kia giọng điệu của Tràm Duệ vừa vội vàng vừa quan tâm: “An Tâm, em không sao chứ? Anh vừa mới biết chuyện về công ty của em. Em có bị liên can gì không?”
Kỷ An Tâm lúc này mới nở nụ cười: “Trầm Duệ, cảm ơn anh, em không sao, chỉ bị cảnh cáo và phạt.”
“Thật không? Vậy thì tốt. Làm anh sợ chết khiếp, cứ lo em cũng sẽ bị liên can giam giữ.”
“Em ổn, đừng lo lắng.” Kỷ An Tâm an ủi.
“Anh đang đi công tác, chờ anh về.”
“Anh cứ yên tâm công tác! Em bên này không sao.” Kỷ An Tâm nói với anh. Cô và Trầm Duệ có thể là bạn tốt, nhưng họ không thể giống như tình yêu, không thể chạm tới tim cô.
Kỷ An Tâm cúp điện thoại đã là buổi trưa, cô kêu Tưởng Nguyệt đi lấy những món như bánh mì, ăn xong cô lại vùi đầu vào đống email, lúc này điện thoại của cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn qua, thấy là Hoắc Kỳ Ngang, hơi giật mình, nhưng vẫn cứ bắt máy “Alo.”
“Anh vừa nhận được tin công ty của em đã bị phạt, khoảng 5 triệu nhân dân tệ, chắc bên em có thể chấp nhận được.”
“Cảm ơn anh, tổng bộ nói rằng tất cả tiền phạt sẽ do công ty chịu.”
“Em đã uống thuốc chưa?”
“À ừm! Chưa.” Kỷ An Tâm bận quá nên quên mắt.
“Mau uống thuốc đi, đừng để công ty giữ lại được, nhưng sức khoẻ lại suy sụp.”
“Tôi không yếu đuối vậy đâu.” Kỷ An Tâm đáp lại.
“Vậy sao? Trong mắt anh, em luôn là người phụ nữ cần được che chở.” Giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang đầy vẻ cưng chiều.
Trái tim Kỷ An Tâm hơi nghẹn lại, cô không thể cưỡng lại người đàn ông này nói những lời yêu thương.
“Tôi cúp máy trước, tôi phải đọc email.”
“Được, anh đợi em mời đi ăn tối.”
Kỷ An Tâm không khỏi bật cười: “Đừng lo! Tôi sẽ không quên.”
“Vậy thì anh yên tâm rồi.”
Nói xong, hai người đều không cúp điện thoại, Kỷ An Tâm có chút ngượng ngùng, vừa định cúp máy, một câu nói vội từ đầu bên kia truyền đến: “An Tâm, anh yêu em.”
Nói xong đầu bên kia cúp máy trước, Kỷ An Tâm đang cầm điện thoại, khuôn mặt xinh xắn vô tình đỏ bừng lên, người đàn ông này nói vậy để làm gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.