Chương 876: Tìm Anh Chất Vấn
Thượng Quan Nhiêu
25/08/2021
Trang Noãn Noãn mệt mỏi ngồi trên băng ghé trong công viên trên một con đường đông người qua lại, cả người đều uễ oải, dưới vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh, là cả trái tim cô như: bị xé nát, rỉ máu. Đôi môi đỏ mọng dưới lớp khẩu trang đã sưng đỏ vì vét cắn, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì trong lòng cô, đau đớn nhất chính là khoảng thời gian ở cùng với Kiều Mộ Trạch, khép đôi mắt lại, những hình ảnh cô nghĩ là đẹp đẽ và ấm áp đã trở thành một loại lừa dối, chúng trở thành những kỷ niệm mà cô không muốn chạm vào nhất.
Ngay cả tưởng tượng, cũng có thể khơi dậy sự tức giận và run rẩy khắp người cô.
Cô trông thất thần, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che bởi kính gọng đen và khẩu trang, không ai có thể nhận ra cô chính là nữ chính trên màn hình quảng cáo cách đó không xa.
Cô gái xinh đẹp ấy, là con cưng của vạn người.
Nước mắt của Trang Noãn Noãn lại trào ra, khiến đôi mắt sưng đỏ của cô cảm thấy nhức nhồi.
Ngay cả những người qua đường cũng có thể cảm nhận .
được nỗi buồn của cô, nhìn cô đầy vẻ tò mò và thương cảm.
Trong tập đoàn Kiều thị, Kiều Mộ Trạch đang kiểm tra phiếu nộp thuế điện tử cách đây 6 năm trên máy tính. Vì nó chưa hoàn chỉnh lắm nên trước tiên anh chỉ lướt xem qua một só, đợi có số liệu đày đủ, anh lại sẽ kiểm tra lại thêm lần nữa, nhát định phải điều tra ra sự việc năm đó.
Cho dù kết quả có ra sao, anh cũng sẵn sàng chấp nhận, vì anh đã hứa với Trang Noãn Noãn sẽ cho cô một câu trả lời.
Anh xoa xoa lông mày, đứng dậy đứng trước cửa sổ cao, dáng người mảnh khảnh giống như một bức tranh mê người, khiến Dương Lệ vừa gõ cửa bước vào cũng phải thở dài một hơi, nếu nói về nhan sắc và khí chất, sao nam nổi tiếng cũng không bằng ông chủ của cô!
Sự quý phái toát ra không cần diễn, không cần giả vờ, được bộc lộ qua những cử chỉ.
“Kiều tổng, tôi đã mua nguyên liệu cho bữa tối và để chúng vào xe của anh.”
“Ừ! Cho tôi một tách cà phê.” Kiều Mộ Trạch trầm giọng đáp.
“Kiều tổng, hôm nay anh đã uống quá nhiều cà phê rồi.
Hay là tôi pha cho ngài một tách trà nhé! Uống quá nhiều cà phê sẽ có hại cho dạ dày của anh.” Dương Lệ nói, cô 32 tuổi, thông minh có năng lực, là do Kiều Mộ Trạch tìm ra khi vừa lên vị trí này.
So với những người phụ nữ nhiều mục đích kia, Dương .
Lệ là một người rất biết điều, cô sẽ không bao giờ can dự: quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của Kiều Mộ Trạch, càng không có nhưng những suy nghĩ khác.
“Cà phê.” Kiều Mộ Trạch nhìn về phía xa, nhưng kiên quyết gọi cà phê.
Vì còn cần xem thống kê cho quý sau, anh cần một tỉnh thần tỉnh táo nhát.
Dương Lệ gật đầu: “Vâng.”
Dương Lệ cũng khó hiểu, tại sao đột nhiên ông chủ lại quan tâm đến thống kê sáu năm trước như vậy, ngoài các tài liệu điện tử, ngay cả dữ liệu lưu trữ cũng bị lấy ra tính lại.
Kiều Mộ Trạch thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, đêm qua anh bị mất ngủ, sáng nay có cuộc họp, bây giờ, anh ấy cảm thấy cơ thể mình đang bắt đầu phản kháng rồi.
Lúc này, trong đầu anh sẽ nghĩ tới Trang Noãn Noãn, chỉ khi nghĩ đến cô, cả tinh thần của anh mới sảng khoái, như thể mục tiêu sống rõ ràng hơn, là phương hướng mà trước đây anh chưa từng thấy qua.
Kiều Mộ Trạch đột nhiên nhìn thấy màn hình lớn cách đó không xa có quảng cáo của Trang Noãn Noãn, anh cong môi cười, ngắm nhìn cô không chớp mắt, mỗi khung hình của cô đều đẹp, làm rung động trái tim anh.
Vì thế, anh lại lần hối hận vì sao ba năm trước không quen cô? Thay vào đó, luôn tránh mặt cô ấy, không muốn liên quan tới bất cứ điều gì ở cô, chỉ tìm hiểu tất cả sự phát triển trong lĩnh vực âm nhạc của cô qua Chu Đào.
Lúc này, Kiều Mộ Trạch cảm thấy tự hào, anh đã tạo ra một ngôi sao mới trong tương lai, chỉ cần Trang Noãn Noãn chịu khó làm việc thì thành tựu sau này của cô ấy sẽ rất rực rỡ.
Đợi tới khi cô lên đến đỉnh cao, anh mong là người đàn ông đứng cạnh cô là anh, chỉ có thể là anh.
Anh không cho phép những người đàn ông khác đên gân cô.
Kiều Mộ Trạch sinh ra một cảm giác bá đạo mạnh mẽ, cứ giống như nếu người khác dám công kích cô, anh sẽ muốn sống chét với người khác.
“Ông chủ, cà phê của anh xong rồi ạ.” Dương Lệ đẩy cửa bước vào, đặt cà phê lên bàn, xoay người rời đi.
Kiều Mộ Trạch xoay người trở lại vị trí của mình, cầm lấy cà phê, ngón tay dài thon gõ trên bàn phím, lật tới những trang còn đang xem dở, tiếp tục nheo mắt kiểm tra.
Trang Noãn Noãn đã ngồi trong công viên một lúc lâu, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn, cô đột nhiên muốn hỏi Kiều Mộ Trạch tại sao lại nói dối cô, tại sao lại làm như vậy.
Trang Noãn Noãn ngắng đầu lên nhìn tầng cao đặc biệt chói mắt trong tòa nhà, cô nghiến răng nghiền lợi, sự tức giận trong lòng khiến cô đứng dậy, bước ra khỏi công viên và đi về hướng bắt xe taxi, cô đưa tay ra và ra hiệu, một chiếc taxi đang đến.
“Thưa cô, cô đi đâu vậy?” Một nữ tài xé quay lại nhìn cô.
Trang Noãn Noãn nói qua lố khẩu trang: “Đường Trung Tâm, tập đoàn Kiều thị.”
Nữ tài xế nhìn thấy vẻ buồn bã của cô, cũng không nói chuyện với cô nhiều, suốt quãng đường phát những bài hát, Trang Noãn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, không ít lần bật khóc vì nghe những bản tình ca.
Sau hơn hai mươi phút, xe đến trước cổng tập đoàn Kiều thị, Trang Noãn Noãn trả tiền rồi xuống xe, cô xách vali đứng trước tòa nhà đồ sộ này, ngẳng đầu lên, những tòa nhà cao như chọc trời, cô nghiên răng bước vào Vào trong sảnh, đi về phía quây lễ tân.
Tám cô phục vụ ở quây lễ tân đang bận rộn, một trong số họ nhìn cô đến gần, ngước nhìn, mỉm cười chào cô.
“Thưa cô, xin hỏi cô đang tìm ai ạ?”
“Tôi tìm Kiều Mộ Trạch.” Trang Noãn Noãn nói thẳng.
Một hàng nhân viên quây lễ tân lập tức nhìn chằm chằm, ngây người nhìn cô, bởi vì cô che mặt, những người này chỉ coi cô như một cô gái rảnh rỗi.
Dù gì cũng đã có chuyện mắy cô gái không quen biết đến công ty tìm giám đốc, đặc biệt có lần, ảnh của Kiều Mộ Trạch được đăng trên bìa tạp chí tài chính, khiến trong một tháng mà có tới hơn chục cô gái mê trai đến, mong muốn được gặp anh.
“Thưa cô, thật xin lỗi, cô có hẹn trước không?” Người phụ nữ ở quây lễ tân hỏi với một nụ cười cứng nhắc.
Trang Noãn Noãn lắc đầu, sau đó, cô mới nhận ra là nơi này không phải là nơi có thể ra vào bừa bãi, Kiều Mộ Trạch cũng không phải ai cũng có thể gặp được.
Cô suy nghĩ một chút, đưa tay bỏ kính xuống, đồng thời cũng tháo khẩu trang, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng khuôn mặt rõ ràng trước mắt phục vụ ở quây lễ tân.
“Tôi là Trang Noãn Noãn, tôi muốn gặp anh ấy.” Trang Noãn Noãn chưa bao giờ nghĩ là những vụ lùm xùm với Kiều Mộ Trạch lại có thể mang lại cho cô lợi ích này.
Các cô gái ở quây lễ tân lập tức kinh ngạc, không ngờ bọn họ có thể nhìn thấy Trang Noãn Noãn ngoài đời.
“Cô là Trang Noãn Noãn tiểu thư, trời ạ! Hóa ra là Trang tiểu thư, ban nãy thất lễ rồi ạ.”
“Tôi có thể lên gặp anh ấy không?” Trang Noãn Noãn hỏi lại.
Các cô lễ tân liếc nhau, là Trang Noãn Noãn, bọn họ đâu có tư cách ngăn cản đâu?
“Trang tiểu thư, mời đi theo tôi, mời đi lối này.”
“Vali của tôi, phiền mọi người cất giúp được không?”
Trang Noãn Noãn đầy vali sang một bên.
“Được ạ, không có vấn đề gì, mời cô đi bên đây.” Những cô lễ tân rất nhiệt tình với cô, Trang Noãn Noãn rất có thể trở thành phu nhân tương lai của tập đoàn Kiều thị, bọn họ – không dám làm mắt lòng cô ấy.
Chỉ là bọn họ cũng nhận thấy Trang Noãn Noãn hai mắt có chút sưng đỏ, sắc mặt tái nhọt, nhưng thật sự rất xinh đẹp.
Trang Noãn Noãn đang đứng trong thang máy, cô hít một hơi thật sâu cố kìm nước mắt lại, cô sắp gặp lại người đàn ông này, định chất ván anh, nhưng sao tim cô lại đau đến vậy? Cô đau đến nỗi mỗi lần hít thở đều có cảm giác như: kim đâm vào tim. Cô lễ tân bám số tầng của văn phòng giám đốc. Đây là thang máy riêng, thang máy đi thẳng không dừng giữa chừng, rất nhanh đã tới rồi.
Tầng năm mươi tám.
Trang Noãn Noãn đã từng đến một làn, đó là lần trước cô định trả lại bộ đồ vest cho anh, cô vẫn nhớ lần đó, cô và người đàn ông này vẫn là những người xa lạ, nhưng lần này cô đến, như thể đã đi qua một quãng thời gian dài cả thế kỷ.
Và tâm trạng cũng rất khác.
Sau khi ra khỏi thang máy, Trang Noãn Noãn nói với cô lễ tân bên cạnh: “Tôi tự đi tìm anh ấy!”
“Vâng.” Cô lễ tân gật đầu, trở lại thang máy.
Trang Noãn Noãn bước đi trong hành lang trên không rộng rãi, cảnh vật xung quanh như đứng trên vai những người khổng lồ, xung quanh như vô tận, chỉ có cảnh phồn hoa của toàn thành phố. Nhưng lúc này, Trang Noãn Noãn không có tâm trạng thưởng thức, cô nắm chặt nắm tay, trong lòng đã nén đầy tức giận, sự đau khổ, cảm xúc như sắp sụp đổ.
Ngay cả tưởng tượng, cũng có thể khơi dậy sự tức giận và run rẩy khắp người cô.
Cô trông thất thần, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che bởi kính gọng đen và khẩu trang, không ai có thể nhận ra cô chính là nữ chính trên màn hình quảng cáo cách đó không xa.
Cô gái xinh đẹp ấy, là con cưng của vạn người.
Nước mắt của Trang Noãn Noãn lại trào ra, khiến đôi mắt sưng đỏ của cô cảm thấy nhức nhồi.
Ngay cả những người qua đường cũng có thể cảm nhận .
được nỗi buồn của cô, nhìn cô đầy vẻ tò mò và thương cảm.
Trong tập đoàn Kiều thị, Kiều Mộ Trạch đang kiểm tra phiếu nộp thuế điện tử cách đây 6 năm trên máy tính. Vì nó chưa hoàn chỉnh lắm nên trước tiên anh chỉ lướt xem qua một só, đợi có số liệu đày đủ, anh lại sẽ kiểm tra lại thêm lần nữa, nhát định phải điều tra ra sự việc năm đó.
Cho dù kết quả có ra sao, anh cũng sẵn sàng chấp nhận, vì anh đã hứa với Trang Noãn Noãn sẽ cho cô một câu trả lời.
Anh xoa xoa lông mày, đứng dậy đứng trước cửa sổ cao, dáng người mảnh khảnh giống như một bức tranh mê người, khiến Dương Lệ vừa gõ cửa bước vào cũng phải thở dài một hơi, nếu nói về nhan sắc và khí chất, sao nam nổi tiếng cũng không bằng ông chủ của cô!
Sự quý phái toát ra không cần diễn, không cần giả vờ, được bộc lộ qua những cử chỉ.
“Kiều tổng, tôi đã mua nguyên liệu cho bữa tối và để chúng vào xe của anh.”
“Ừ! Cho tôi một tách cà phê.” Kiều Mộ Trạch trầm giọng đáp.
“Kiều tổng, hôm nay anh đã uống quá nhiều cà phê rồi.
Hay là tôi pha cho ngài một tách trà nhé! Uống quá nhiều cà phê sẽ có hại cho dạ dày của anh.” Dương Lệ nói, cô 32 tuổi, thông minh có năng lực, là do Kiều Mộ Trạch tìm ra khi vừa lên vị trí này.
So với những người phụ nữ nhiều mục đích kia, Dương .
Lệ là một người rất biết điều, cô sẽ không bao giờ can dự: quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của Kiều Mộ Trạch, càng không có nhưng những suy nghĩ khác.
“Cà phê.” Kiều Mộ Trạch nhìn về phía xa, nhưng kiên quyết gọi cà phê.
Vì còn cần xem thống kê cho quý sau, anh cần một tỉnh thần tỉnh táo nhát.
Dương Lệ gật đầu: “Vâng.”
Dương Lệ cũng khó hiểu, tại sao đột nhiên ông chủ lại quan tâm đến thống kê sáu năm trước như vậy, ngoài các tài liệu điện tử, ngay cả dữ liệu lưu trữ cũng bị lấy ra tính lại.
Kiều Mộ Trạch thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, đêm qua anh bị mất ngủ, sáng nay có cuộc họp, bây giờ, anh ấy cảm thấy cơ thể mình đang bắt đầu phản kháng rồi.
Lúc này, trong đầu anh sẽ nghĩ tới Trang Noãn Noãn, chỉ khi nghĩ đến cô, cả tinh thần của anh mới sảng khoái, như thể mục tiêu sống rõ ràng hơn, là phương hướng mà trước đây anh chưa từng thấy qua.
Kiều Mộ Trạch đột nhiên nhìn thấy màn hình lớn cách đó không xa có quảng cáo của Trang Noãn Noãn, anh cong môi cười, ngắm nhìn cô không chớp mắt, mỗi khung hình của cô đều đẹp, làm rung động trái tim anh.
Vì thế, anh lại lần hối hận vì sao ba năm trước không quen cô? Thay vào đó, luôn tránh mặt cô ấy, không muốn liên quan tới bất cứ điều gì ở cô, chỉ tìm hiểu tất cả sự phát triển trong lĩnh vực âm nhạc của cô qua Chu Đào.
Lúc này, Kiều Mộ Trạch cảm thấy tự hào, anh đã tạo ra một ngôi sao mới trong tương lai, chỉ cần Trang Noãn Noãn chịu khó làm việc thì thành tựu sau này của cô ấy sẽ rất rực rỡ.
Đợi tới khi cô lên đến đỉnh cao, anh mong là người đàn ông đứng cạnh cô là anh, chỉ có thể là anh.
Anh không cho phép những người đàn ông khác đên gân cô.
Kiều Mộ Trạch sinh ra một cảm giác bá đạo mạnh mẽ, cứ giống như nếu người khác dám công kích cô, anh sẽ muốn sống chét với người khác.
“Ông chủ, cà phê của anh xong rồi ạ.” Dương Lệ đẩy cửa bước vào, đặt cà phê lên bàn, xoay người rời đi.
Kiều Mộ Trạch xoay người trở lại vị trí của mình, cầm lấy cà phê, ngón tay dài thon gõ trên bàn phím, lật tới những trang còn đang xem dở, tiếp tục nheo mắt kiểm tra.
Trang Noãn Noãn đã ngồi trong công viên một lúc lâu, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn, cô đột nhiên muốn hỏi Kiều Mộ Trạch tại sao lại nói dối cô, tại sao lại làm như vậy.
Trang Noãn Noãn ngắng đầu lên nhìn tầng cao đặc biệt chói mắt trong tòa nhà, cô nghiến răng nghiền lợi, sự tức giận trong lòng khiến cô đứng dậy, bước ra khỏi công viên và đi về hướng bắt xe taxi, cô đưa tay ra và ra hiệu, một chiếc taxi đang đến.
“Thưa cô, cô đi đâu vậy?” Một nữ tài xé quay lại nhìn cô.
Trang Noãn Noãn nói qua lố khẩu trang: “Đường Trung Tâm, tập đoàn Kiều thị.”
Nữ tài xế nhìn thấy vẻ buồn bã của cô, cũng không nói chuyện với cô nhiều, suốt quãng đường phát những bài hát, Trang Noãn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, không ít lần bật khóc vì nghe những bản tình ca.
Sau hơn hai mươi phút, xe đến trước cổng tập đoàn Kiều thị, Trang Noãn Noãn trả tiền rồi xuống xe, cô xách vali đứng trước tòa nhà đồ sộ này, ngẳng đầu lên, những tòa nhà cao như chọc trời, cô nghiên răng bước vào Vào trong sảnh, đi về phía quây lễ tân.
Tám cô phục vụ ở quây lễ tân đang bận rộn, một trong số họ nhìn cô đến gần, ngước nhìn, mỉm cười chào cô.
“Thưa cô, xin hỏi cô đang tìm ai ạ?”
“Tôi tìm Kiều Mộ Trạch.” Trang Noãn Noãn nói thẳng.
Một hàng nhân viên quây lễ tân lập tức nhìn chằm chằm, ngây người nhìn cô, bởi vì cô che mặt, những người này chỉ coi cô như một cô gái rảnh rỗi.
Dù gì cũng đã có chuyện mắy cô gái không quen biết đến công ty tìm giám đốc, đặc biệt có lần, ảnh của Kiều Mộ Trạch được đăng trên bìa tạp chí tài chính, khiến trong một tháng mà có tới hơn chục cô gái mê trai đến, mong muốn được gặp anh.
“Thưa cô, thật xin lỗi, cô có hẹn trước không?” Người phụ nữ ở quây lễ tân hỏi với một nụ cười cứng nhắc.
Trang Noãn Noãn lắc đầu, sau đó, cô mới nhận ra là nơi này không phải là nơi có thể ra vào bừa bãi, Kiều Mộ Trạch cũng không phải ai cũng có thể gặp được.
Cô suy nghĩ một chút, đưa tay bỏ kính xuống, đồng thời cũng tháo khẩu trang, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng khuôn mặt rõ ràng trước mắt phục vụ ở quây lễ tân.
“Tôi là Trang Noãn Noãn, tôi muốn gặp anh ấy.” Trang Noãn Noãn chưa bao giờ nghĩ là những vụ lùm xùm với Kiều Mộ Trạch lại có thể mang lại cho cô lợi ích này.
Các cô gái ở quây lễ tân lập tức kinh ngạc, không ngờ bọn họ có thể nhìn thấy Trang Noãn Noãn ngoài đời.
“Cô là Trang Noãn Noãn tiểu thư, trời ạ! Hóa ra là Trang tiểu thư, ban nãy thất lễ rồi ạ.”
“Tôi có thể lên gặp anh ấy không?” Trang Noãn Noãn hỏi lại.
Các cô lễ tân liếc nhau, là Trang Noãn Noãn, bọn họ đâu có tư cách ngăn cản đâu?
“Trang tiểu thư, mời đi theo tôi, mời đi lối này.”
“Vali của tôi, phiền mọi người cất giúp được không?”
Trang Noãn Noãn đầy vali sang một bên.
“Được ạ, không có vấn đề gì, mời cô đi bên đây.” Những cô lễ tân rất nhiệt tình với cô, Trang Noãn Noãn rất có thể trở thành phu nhân tương lai của tập đoàn Kiều thị, bọn họ – không dám làm mắt lòng cô ấy.
Chỉ là bọn họ cũng nhận thấy Trang Noãn Noãn hai mắt có chút sưng đỏ, sắc mặt tái nhọt, nhưng thật sự rất xinh đẹp.
Trang Noãn Noãn đang đứng trong thang máy, cô hít một hơi thật sâu cố kìm nước mắt lại, cô sắp gặp lại người đàn ông này, định chất ván anh, nhưng sao tim cô lại đau đến vậy? Cô đau đến nỗi mỗi lần hít thở đều có cảm giác như: kim đâm vào tim. Cô lễ tân bám số tầng của văn phòng giám đốc. Đây là thang máy riêng, thang máy đi thẳng không dừng giữa chừng, rất nhanh đã tới rồi.
Tầng năm mươi tám.
Trang Noãn Noãn đã từng đến một làn, đó là lần trước cô định trả lại bộ đồ vest cho anh, cô vẫn nhớ lần đó, cô và người đàn ông này vẫn là những người xa lạ, nhưng lần này cô đến, như thể đã đi qua một quãng thời gian dài cả thế kỷ.
Và tâm trạng cũng rất khác.
Sau khi ra khỏi thang máy, Trang Noãn Noãn nói với cô lễ tân bên cạnh: “Tôi tự đi tìm anh ấy!”
“Vâng.” Cô lễ tân gật đầu, trở lại thang máy.
Trang Noãn Noãn bước đi trong hành lang trên không rộng rãi, cảnh vật xung quanh như đứng trên vai những người khổng lồ, xung quanh như vô tận, chỉ có cảnh phồn hoa của toàn thành phố. Nhưng lúc này, Trang Noãn Noãn không có tâm trạng thưởng thức, cô nắm chặt nắm tay, trong lòng đã nén đầy tức giận, sự đau khổ, cảm xúc như sắp sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.