Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 131: Bị sốt

Nam Xương Bắc Thịnh

28/01/2024

Mạnh Ngọc thở dài, vỗ vai của Mộ Hi Thần: « Hi Thần, đừng nản chí, cuối cùng đã có một khởi đầu.”

Mộ Hi Thần không nhúc nhích. 'Phải, đã có một khởi đầu.' Anh chắc chắn sẽ nỗ lực, cố gắng để theo đuổi Vân Khanh trở lại.

Lúc Tống Vân Khanh tới nhà họ Mạnh, hai đứa nhóc vừa tắm rửa xong, hôm nay thấy mẹ về nhà sớm như vậy thì rất vui. Khoảng thời gian. trước, mẹ về lúc nào, hai đứa trẻ cũng không biết.

“Mami, mami...” Amoon mặc đồ ngủ và đứng trên giường, không ngừng nhảy lên, đang đôi tay nhỏ bảo mami ôm mình. Tống Vân Khanh cười n

“Vậy mami mau lên nha, Amoon chờ mẹ kể chuyện.” Cô bé mềm mại làm nũng.

Tống Vân Khanh dùng tốc độ nhanh nhất để tắm táp cho xong, rồi đi tới bên giường.

Hai bé cưng lập tức mỗi đứa một bên ôm lấy

'Tống Vân Khanh hôn chụt chụt, mặc kệ mệt. cỡ nào, dù cho không vui ra sao, chỉ cần thấy hai bé cưng nhà mình thì mọi thứ diều tan theo mây khói.

“Mẹ, khi nào mẹ đẫn tụi con ra ngoài chơi đây?” Amoon bĩu môi.

“Amoon muốn đi đâu chơi? Chỗ của ông cố rộng rãi còn không đủ cho con chơi hả?” Tống Vân Khanh chỉ vào chiếc mũi nhỏ nhắn của con gái.

"Mami, Amoon muốn tới khu vui chơi, còn muốn đi bơi, đi trượt băng, còn muốn đi xem phim, và tới nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn, còn muốn đi sở thú ngắm khi, và còn muốn đi chèo thuyền...” Amoon xòe đầu ngón tay, nói ra một tràng những việc muốn làm.

Tống Vân Khanh nghe xong mà ngớ người, cúi đầu hỏi Leo: “Con bé nghĩ đâu ra mấy thứ này. thế?”

Leo bất lực nhìn em gái mình: “Hôm nay có bà Trương nấu ăn rất ngon ở chỗ ông cố có dẫn cháu của mình tới chơi một ngày. Cậu ấy biết tụi con vừa từ nước ngoài về nên. thiệu mấy chỗ mà cậu ấy đã từng đi và những chuyện từng làm. Sau đó, thì như thế đấy ạ.” Leo nhún vai.

Mặt mày của Amoon đầy khao khát nhìn Tống Vân Khanh: “Mami...”

Cô cũng có vẻ bất lực, hôn con gái: “Những nơi này không thể đi hết trong một ngày được, phải đi từng nơi từng nơi một. Bây giờ mẹ đang có. dự án, đợi làm xong vụ này thì mẹ sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Sau đó, mẹ sẽ đẫn con và anh trai đi chơi từng chỗ một, có được không?

Amoon có vẻ thất vọng: “Vậy cần phải chờ bao lâu?”

Tống Vân Khanh nghĩ ngợi: “Nhanh thì bốn tháng, chậm nhất có thể là nửa năm.”

Amoon thất vọng, nhăn gương mặt nhỏ lại.

Về điểm này, Tống Vân Khanh luôn cảm thấy mình nợ hai đứa nhỏ này.

Vì cô quá bận, giao đứa nhỏ cho người khác thì 'Tống Vân Khanh lại không yên tâm. Cho nên, Leo và Amoon rất ít khi ra ngoài chơi.

Đột nhiên nghĩ tới một người, hai mắt sáng rỡ, cô cười híp mắt rồi nói: “Hay là nhờ cậu cả dẫn. tụi con đi chơi được không?”

Leo có hơi ngạc nhiên: “Cậu cả?”

Amoon phản đối ngay lập tức: “Đừng, cậu cả cũng bận lắm ạ, làm gì có thời gian chơi với tụi con. Hơn nữa, không phải cậu ấy còn đang theo đuổi bạn gái sao? Và nhìn đáng vẻ của cậu cả thì... chắc không biết chơi đâu.”

Amoon thông minh và nghịch ngợm.

Tống Vân Khanh mỉm cười: “Sao con biết cậu cả đang theo đuổi bạn gái?”

Cô bé phản đối: "Ây da, mẹ quên lúc mấy chú kia ở công ty yêu đương rồi sao? Bây giờ cậu cả y chang như thế đấy.”

Cô lại thở dài: “Vậy được thôi, đành phải chờ mami được nghỉ phép đã, hoặc chờ cậu út nghỉ phép, cậu ấy tương đối nhàn hơn.”.

Amoon đụi dụi cơ thể mũm mïm của mình vào người Tống Vân Khanh, cô bé bĩu môi:" Mami, con thích biệt thự bên bờ biển kia, chúng ta có thể tới đó chơi được không?”

Cô nghĩ ngợi một hồi, hỏi Leo: “Biệt thự bên bờ biển nào thế?”

Cậu lắc đầu:"Con không biết.”

“Là biệt thự bên bờ biển kia đấy à? Leo, sao anh quên rồi? Vào cái hôm chúng ta trở về, Đại Soái đưa chúng ta tới biệt thự đó đẹp tuyệt kia đó. Em muốn dẫn bốn chú chó con của mình theo, tụi nó lớn vậy rồi còn chưa từng thấy biển nữa. Bãi cát nơi đó mịn, chắc chắn tụi nó sẽ thích cho xem.” Vẻ mặt của Amoon đầy khao khát.

Cuối cùng Tống Vân Khanh cũng nghe ra ý cô bé nói là căn biệt thự bên bờ biển của Mộ Hi Thần.



“Mami, vậy có được không? Chúng ta đi chơi một ngày đi, con muốn xây một lâu đài cát trên. biển, chắc sẽ vui lắm đây.” Amoon ôm cánh tay. mẹ và làm nũng.

Vẻ mặt của Leo thay đổi: “Amoon, đừng nghĩ mấy thứ linh tỉnh lang tang nữa, không phải mẹ đã nói là chờ mẹ bận xong khoảng thời gian này. thì sẽ đưa chúng ta ra ngoài chơi à. Khu vui chơi cũng được, sở thú cũng được, tùy em, đừng suy nghĩ linh tỉnh nữa.

Cô bé nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêng đầu:" Nhưng em cảm thấy biẹt thự bên bãi biển của anh đẹp trai kia rất tuyệt vời.”

Tống Vân Khanh hít một hơi thật sâu: “Tại sao Amoon gọi anh ta là đại soái?”

Cô bé cười khặc: “Vì anh trai là Tống 'Tiểu Soái, họ có vẻ ngoài giống nhau, giống như đồ vật mà khác kích thước nên con đặt cho chú ấy. là Đại Soái. Tuy con muốn gọi là bố, nhưng Leo nói mẹ sẽ không vui nên đành phải làm vậy thôi.” Amoon tỏ ra hơi thất vọng, lén nhìn mẹ của mình.

Leo gấp gáp đẩy em gái một cái: “Em đừng. nói nhảm nữa, nếu em còn không nghe lời, ngày mai anh nhờ người đưa chó của em đi đấy.

“Đáng ghét! Leo đáng ghét! Mami, anh trai lại ăn hiếp con.” Cô bé ngồi đậy, lắc lắc cánh tay cô và làm nũng,

Tống Vân Khanh đơ ra, kéo Amoon lại, để cô bé nằm trước ngực mình: “Amoon, con nhớ daddy hả?”

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to long lanh nhìn mami, sau đó xụ mặt vì tay cô bé bị Leo véo,thế là Amoon lắc đầu: “Con có mami là đủ rồi, nhưng con muốn ra ngoài chơi.”

Tống Vân Khanh sờ đầu cô bé: “Được, mami sắp xếp thời gian một chút, tranh thủ nhanh chóng đưa tụi con ra ngoài chơi một lần.”

Đôi mắt của Amoon sáng rỡ, cô bé gật đầu lia lại:"Dạ. Mami là tốt nhất."

Thời gian đã muộn lắm rồi, đỗ một hồi thì hai đứa nhỏ cũng ngủ thiếp đi.

Tống Vân Khanh ngắm gương mặt ngủ say. của bọn trẻ nhưng cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Amoon thích Mộ Hi Thần, muốn anh làm. daddy, quả nhiên quan hệ huyết thống thì không thể cắt đứt nhỉ? Mấy năm nay ở Anh, mặc kệ là Diệp hay Tô, cả hai đều coi như con ruột của mình. Họ nhìn tụi nhỏ ra đời cho tới lúc biết ngồi và biết bò, từ tập tễnh học đi cho đến lúc bi bô học nói, nhưng sự gần gũi của họ đành cho hai đứa nhỏ cũng nằm trong giới hạn.

Leo ngăn Amoon nói ra vì sợ mình đau lòng, tụi nhỏ càng hiểu chuyện, trong lòng cô càng thêm áy náy.

Mặc kệ thế nào, cô cũng sẽ không để hai đứa nhỏ vào nhà họ Mộ. Nhưng cho dù là thế, cô cũng không cách nào phủ nhận sự thật Mộ Hi Thần là bố của bọn trẻ.

Rốt cuộc cô nên làm sao đây?

Leo bị nóng nên tỉnh giấc.

Cậu mơ màng duỗi tay ra ôm mami, nhưng phát hiện cơ thể của mẹ nóng hổi, cậu tỉnh táo và trở mình đứng dậy.

"Mami, mami?” Cậu thỏ thẻ gọi cô.

'Tống Vân Khanh nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng không tỉnh lại.

Mami lại bị sốt.

Leo chui ra khỏi chăn, nhẹ nhàng lay Amoon tỉnh đậy.

“Anh, em buồn ngủ lắm, sao trời lại sáng nhanh thế?” Amoon nhõng nhẽo không muốn mở mắt.

“Amoon, mami bị sốt rồi, em coi chừng mami một lát, anh đi gọi người.” Giọng của Leo rất ổn định.

Bỗng dưng Amoon mở mắt ra, trở mình ngồi đậy và gật đầu rồi nói: “Được, em biết rồi.”

Lúc Mạnh Văn đi vào, đôi mắt không khỏi nóng lên.

Phòng của anh ấy trên tầng bốn, Vân Khanh. dẫn theo tụi nhỏ ở tầng hai. Anh ấy bị tiếng gõ cửa làm cho thức giấc, giọng nói của Leo rất gấp rút: " Cậu, mami cháu bị sốt rồi, cảm phiển cậu giúp cháu tìm bác sĩ.”

Anh ấy một tay bế Leo lên, cậu rất bình tĩnh nói lại lần nữa: “Cậu, mẹ cháu đang bị sốt, phiền cậu giúp cháu gọi bác sĩ qua đây.”

“Được, chúng ta đi xem mami cháu trước đã."

Anh ấy bế Leo và đẩy cửa ra, thấy đèn nhỏ ở đầu giường đang bật, Amoon đang lấy khăn mặt ướt đặt trên trán của Tống Vân Khanh, áp bàn tay nhỏ lạnh lẽo của mình lên gò má của cô.

Mạnh Văn thả Leo xuống và nói với hai đứa nhỏ: “Không sao, hai đứa đừng lo, cậu ba là bác sĩ, cậu lập tức nhờ cậu ấy qua đây.”



Tống Vân Khanh cố gắng rụt người, cảm giác rất lạnh, như thể mình đang ở một nơi cực kỳ tối tăm.

Trong lòng chợt thở dài, lại là nơi quỷ quái này, mãi không thể nào bước ra khỏi nơi quỷ quái vừa ẩm ướt vừa lạnh này.

Phía trước có ánh sáng, nhưng cô không muốn đi về hướng đó, cho nên đã quay đầu và đi về phía bóng tối vô biên. Cô nhớ nơi có ánh sáng kia, khi ra ngoài sẽ là bãi cỏ, sẽ là hôn lễ của Mộ Hi Thần và người phụ nữ khác, cô không muốn đi xem.

Nhiều năm sau này, lần đầu tiên mơ thấy gương mặt tươi cười của người phụ nữ ác độc kia và Diệp Khinh Ngữ cười khi mình bị tề xuống lầu. thang đan xen vào nhau. Mỗi lần mơ thấy, trong lòng cô cực kỳ phẫn nộ và đau đớn.

Vì vậy, mỗi lần nằm mơ như vậy, cô đều chọn đi về hướng ngược lại. Cho dù là bóng tối vô biên hay phía trước bất định, cô thà như thế, cũng không muốn thấy nụ cười của hai người kia.

Cô cắn chặt răng, cố gắng đi về phía trước, dẫn đến tình trạng kiệt sức, cuối cùng cũng thấy ấm áp trở lại. Sau đó thì ngày càng ấm và nóng dần lên, nóng đến mức miệng đắng lưỡi khô.

Bên tai truyền đến giọng nói của hai bé cưng: "Mami ơi, mami.”

Cô nỗ lực nhủ thẩm: “Mami ở đây, có mami đây.”

Cổ họng rất khô, cô không thốt nên lời.

Đột nhiên trên trán mát lạnh, cảm giác thật thoải mái.

Quả nhiên, đi về hướng ngược lại là đúng. Bên. này sẽ không thấy những thứ mình không muốn thấy, ở đây có bé con của cô.

Bờ môi cảm nhận được hơi nước, cô tham lam uống vào.

Cô phải sống tiếp, khó khăn thế nào cũng phải sống tiếp, vì cô không chỉ một mình, cô còn bé con, mẹ và ông ngoại đang ở trên trời đõi theo cô.

Lúc đó, cô không biết trong bụng mình có hai đứa nhỏ. Ở trong nước chưa kiểm tra thì đã bắt đầu trốn chạy, ra nước ngoài phải sống những tháng ngày vất vả, cô không có điều kiện đi làm kiểm tra. Đợi tới lúc biết có hai bé con, bụng cô đã to đùng.

Hai đứa nhỏ khiến cô càng thêm kiên định và tự tin, không chỉ muốn sống tiếp, còn phải sống thật tốt nữa.

Uống nước xong, cơ thể thoải mái, trong. người cũng không nóng như thế nữa.

Cảm giác mu bàn tay đau nhói, sau đó có chất truyền địch đi vào.

Ý thức của Tống Vân Khanh dần tỉnh táo lại, cô đã bị bệnh, còn bị sốt, cơn sốt đến không hề báo trước.

Cô gắng gượng mở mắt: “Leo, Amoon.” Giọng. yếu ớt hơi khàn.

Đập vào mắt là hai gương mặt giống nhau như hai giọt nước của Mạnh Văn và Mạnh Dương.

“Vân Khanh, đã đỡ chút nào chưa?”

“Vân Khanh, em cảm thấy sao rồi?”

Tống Vân Khanh khó khăn gật đầu, mắt nhìn quanh tìm hai đứa nhỏ.

Leo kéo Amoon đi qua, nắm lấy tay kia của cô: “'Mamii, tụi con ở đây. Cậu ba là bác sĩ, mẹ đừng lo, mẹ sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. Con sẽ gọi điện 'báo cho Tử Du và Ny Na sắp xếp chuyệ Mẹ ngủ một giấc đi.”

Leo nói năng cực kỳ thuần thục.

Vẻ mặt của Amoon đau lòng nhìn mẹ của mình: “Mami, mẹ phải ngoan, ngủ một giấc thật ngon, con và Leo sẽ ổn, mẹ đừng lo."

Tống Vân Khanh cố gắng mỉm cười, véo hai bàn tay nhỏ ra hiệu cho bọn trẻ yên tâm.

Họ đắp chăn cho cô xong, sắp xếp người giúp việc ở bên cạnh sẵn sóc.

Mỗi người một tay bế một đứa ra khỏi cửa.

Mạnh Dương hỏi: “Leo, mẹ cháu thường hay bị sốt ư?”

Cậu gật đầu: “Cảm ơn cậu. Tụi cháu cũng. không quen thuộc ở Trung Quốc, nếu không thì chẳng biết làm cách nào để tìm bác sĩ.”

Amoon cũng bình tĩnh lên tiếng: “Mẹ bình thường sẽ bệnh ba hôm, đến hôm thứ tư thì có thể bơm đầy máu và hồi sinh trở lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook