Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 129: Mặt trời mọc
Nam Xương Bắc Thịnh
28/01/2024
Tu Quân vừa lên xe, bèn che mặt lại.
Mạnh Văn nhìn thấy cô ấy cố hết sức đè nén, nhưng không nói gì. Anh ấy đưa tay thắt đây an toàn cho cô ấy, rồi khởi động xe.
Đã nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên đối mặt với bọn họ, Tu Quân đã nói hết những điều muốn nói với bọn họ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng tại sao lại đau như vậy?
Rốt cuộc cô ấy đã làm sai điều gì? Sao ông trời lại muốn trừng phạt cô ấy như vậy?
Cô ấy cắn chặt môi, vùi mặt vào hai cánh tay và cuộn tròn như một quả bóng.
Khôngai có thể lựa chọn xuất thân của chính mình, nhưng tại sao cô ấy phải gánh chịu những điều không hề liên quan đến mình?
Sự căm hận không có lý do, căm hận đến mức cô ấy chắc chắn phải dùng mạng sống để trả nhưng người đó lại là người đã cho cô ấy một nửa sinh mệnh.
Tốc độ của xe rất nhanh
“Tu Quân đần đần bình tĩnh lại, Mạnh Văn. vươn tay rút một tờ khăn giấy đưa đến trước mặt. cô ấy, mắt nhìn thẳng, nghiêm túc lái xe.
Tu Quân nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt trên mặt.
Người đàn ông này bên cạnh cô ấy, ngoại trừ anh trai cô ấy và Vân Khanh, là người cô ấy tin tưởng nhất. Bốn năm qua anh ấy luôn xuất hiện khi cô ấy cần, cho dù là lúc cô ấy buồn bã, hay là lúc cô ấy vui vẻ, cũng đều ít khi nói ra, chỉ âm thẩm kể bên, sự im lặng như vậy khiến cô ấy cảm thấy yên tâm, an toàn và tin tưởng anh ấy một chút.
Xe chạy đến bờ biển, dừng lại ở cuối bờ kè, phía trước là mặt biển tối đen như mực, tương phản với ánh đèn lấp lánh phía xa và ánh sao, làm nổi bật những đợt sóng nhấp nhô.
Mạnh Văn mở cửa sổ trên nóc xe, lắng nghe. tiếng gió biển và tiếng sóng.
“Mạnh Văn, cuộc đời của em giống như mặt. biển kia, đen thẳm khiến người ta tuyệt vọng.” Tu Quân nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía biển.
Mạnh Văn không nói gì, bốn năm qua, tính. tình của cô ấy, thói quen của cô ấy, từng ly từng tí của cô ấy, anh ấy còn quen thuộc hơn cả bản thân cô ấy.
'Trái tìm của anh ấy luôn lo lắng cho cô ấy một cách không tự chủ, ánh mắt cũng luôn đõi theo cô. ấy trong vô thức.
Trong bữa tiệc hôm nay, từ khi cô ấy xuất. hiện, anh ấy đã âm thẩm dõi theo cô ấy ở chỗ không xa.
Trước nay cô ấy luôn giữ thái độ khiêm tốn và không chịu tiếp xúc với mọi người, bỗng nhiên xuất hiện nổi bật như thế cùng với Vân Khanh trong dịp như này, anh ấy biết rằng cô ấy chắc chắn có mục đích của riêng mình.
Anh ấy không biết quá khứ của cô ấy, thân thế của cô ấy, nhưng những điều đó đối với anh ấy mà nói đều không quan trọng.
Nếu như cô ấy nói thì anh ấy sẽ nghe, nếu như cô ấy không nói, vậy thì sao?
Lúc nhìn thấy nụ cười xinh đẹp khi đối điện với Diệp Tỉnh Huy, anh ấy không khỏi sững sờ.
Nụ cười ấy đẹp đến như thế, lại cũng thật
tuyệt vọng và giận đữ. Khoảnh khắc đó, anh ấy cảm thấy cô ấy là một con phượng hoàng lửa chính mình để trả thù.
Nhưng lại khiến anh ấy bất giác đau lòng.
Tu Quân đột nhiên đẩy cửa xe ra, đi đến mép. bờ kè, hướng về phía mặt biển đen tối và hét lớn: " A!"
Mạnh Văn cũng đẩy cửa xuống xe, dựa vào cửa xe, nhìn cô ấy lớn tiếng trút giận.
Cuối cùng hét đến mệt mỏi, Tu Quân chậm rãi ngồi xổm xuống, gào khóc.
Cảm xúc của cô ấy đã bị kìm nén quá lâu.
Hôm nay, đối mặt với Diệp Tỉnh Huy, đối mặt với người đàn ông cho cô ấy một nửa sinh mệnh, cô ấy không nhìn thấy mảy may yêu thương nào trong mắt ông ta, chỉ có sự khiếp sợ và kinh. hãi.
Cô ấy biết rằng ông ta khiếp sợ vì cô ấy còn sống, hơn nữa đáng vẻ còn giống hệt mẹ cô ấy. Ông ta sợ hãi là bởi vì lời tiên tri kia, tiên đoán xäng cô ấy sẽ phá hủy nhà họ Diệp.
Ông ta hoàn toàn không thừa nhận mình là bố của cô ấy, ông ta cũng không hề muốn thừa nhận mình có đứa con gái là cô ấy.
Rốt cuộc cô ấy đã làm sai điều gì, khiến cho. ông ta đoạn tuyệt như thế và phán xét cô ấy có tội?
Chỉ bởi vì người phụ nữ bên cạnh ông ta thôi sao?
Ông ta có thể lãnh đạo tập đoàn Diệp Thị, nhưng lại không thể nhìn thấu trò diễn kịch vặt vãnh của một người phụ nữ vì ghen tuông, làm. sao cô ấy có thể tin được điều này?
Vì sao? Một chút công bằng cũng không chịu. cho cô ấy? Cho dù coi cô ấy không là cái thá gì cũng được, coi cô ấy như không tổn tại cũng được, vứt bỏ cô ấy, lãng quên cô ấy đều được, tại sao hết lần này tới lần khác muốn lấy mạng cô ấy! Muốn cô ấy đi chết! Chỉ khi cô ấy chết rồi, bọn họ mới. bằng lòng cam tâm, còn không thì phải thù hẳn cô ấy như này, phải ép cô ấy đứng ở bờ bên kia, không thể quay đầu lại!
Mạnh Văn nhẹ nhàng đi tới, khoác áo khoác vest lên người Tu Quân, gió biển đêm khuya, cho đù là mùa hè thì cũng rất lạnh.
Mạnh Văn đỡ lấy Tu Quân, từ từ đứng dậy,nhẹ nhàng kéo cô ấy vào trong lòng mình.
“Tu Quân, lấy anh nhé, có được không?” Mạnh Văn ôm người trong lổng ngực, cảm nhận. được cơ thể mát lạnh của cô ấy.
Tu Quân giật mình, ngẩng đầu lên, trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt kiên định của Mạnh Văn rất hoàn hảo, ánh mắt sâu thẳm địu đàng.
“Tu Quân, gả cho anh, để anh ở lại bên cạnh. em, cho dù làm cái gì, anh đều sẽ đứng ở bên cạnh em, đi cùng em.” Mạnh Văn nhìn nước mắt trên mặt Tu Quân, trịnh trọng nói.
Tu Quân ngơ ngác nhìn anh ấy, sau đó chỉ tay vào mặt biển: “Mạnh Văn, anh biết anh đang nói cái gì không? Tương lai của em cũng giống như. mặt biển này, một mảng tối đen, không có chút ánh sáng. Anh biết em là người như nào không? Em là người đến cả bố ruột của em cũng không cần. Ông ta không cần em, không phải chỉ vứt bỏ em, mà là muốn em chết Muốn em chết! Mạnh văn, anh có biết không? Em là một người xui xẻo, một người bị nguyễn rủa!”
Cảm xúc của Tu Quân đần trở nên kích động, nước mắt lại tuôn rơi..
“Không sao cả, ai không cần em cũng chẳng, sao cả, anh cần Ai muốn giết em đều không được, anh sẽ không để cho bất kì người nào tổn thương. em! Đối với ông ta thì em xui xẻo, nhưng đối với anh, em là cô gái tốt nhất trên thế giới này. Tu Quân, em đừng buồn nữa, đừng buồn vì những người không xứng đáng. Anh mong em vui vẻ, anh. sẽ dùng hết nửa đời còn lại để ở bên cạnh em, cho. em niểm vui!”
Tu Quân kinh ngạc nhìn Mạnh Văn.
“Lấy anh đi!” Mạnh Văn đưa tay lau đi nước. mắt trên mặt cô ấy.
Tu Quân bất giác lùi về sau một bước.
Mạnh Văn không cho cô ấy cơ hội, kéo cô ấy vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi của cô ấy.
Anh ấy không quan tâm cô ấy là con gái của ai, anh ấy không quan tâm cô ấy đã từng làm gì, tương lai muốn làm gì, người anh ấy yêu là cô ấy, là cô gái nhỏ luôn lấy vẻ lạnh lùng để che giấu sự mong manh.
Anh ấy muốn cho cô ấy hạnh phúc, làm cô ấy hạnh phúc, để mỗi ngày của cô đều trở nên tươi đẹp.
Cho dù khi ở cùng cô ấy sẽ gặp phải điều gì đó, đều chẳng sao hết, trước nay anh ấy chưa từng sợ bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì! Nếu đã lựa chọn cô ấy, thì đương nhiên phải vì cô ấy mà chống đỡ tất cả mọi chuyện, kể cả ân oán tình thù của cô ấy.
Lên núi đao xuống biển lửa thì có làm sao? Cả. đời này, anh ấy đã lựa chọn cô ấy, thì sẽ không chùn bước.
Tu Quân được Mạnh Văn đánh thức.
Trước nay cô ấy chưa từng khóc như thế này, chưa bao giờ xả giận, giải tỏa như thế này.
Hóa ra khóc cũng là một việc rất mệt mỏi.
Cô ấy không nhớ mình đã ngủ thiếp di trên ghế lái phụ từ lúc nào, chỉ nhớ rằng cô ấy đã kể cho Mạnh Văn trải nghiệm của mình, nỗi tuyệt vọng của cô ấy, sự tuyệt vọng của cô ấy từ nhỏ đến. lớn, mỗi ngày cô ấy đều sống trong tuyệt vọng.
Nỗi tuyệt vọng vì sợ hãi khi bị mụ dì ghẻ dùng yêu ma quỷ quái hù đọa.
Nỗi tuyệt vọng vì sợ hãi khi bị bố ruột nhốt trong căn phòng nhỏ đen tối.
Nỗi tuyệt vọng khi phải giả vờ mỉm cười sau khi bị mẹ kế bạo hành.
Nỗi tuyệt vọng của việc được gửi đến một ngôi miếu để chờ chết.
Nỗi tuyệt vọng khi bị bố mình đuổi giết.
Cô ấy hận bố, hận mẹ kế, hận bản thân mình, hận đến mức tuyệt vọng.
Người như cô ấy thì làm sao có người thích chứ? Làm sao xứng với sự yêu thích của Mạnh. Văn? Có tư cách gì để gả cho Mạnh Văn?
Cô ấy không xứng, cô ấy không có tư cách!
Cô ấy khóc thiếp đi, ngủ trong vòng tay ấm áp. của Mạnh Văn, chưa bao giờ cảm thấy yên tâm đến như vậy.
Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của Mạnh Văn: “Tu Quân, Tu Quân, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi
Tu Quân mở mắt ra, cô ấy đang ngồi ở vị trí ghế lái phụ, đắp áo khoác của Mạnh Văn trên. người.
Cô ấy nhìn về phía Mạnh Văn, đôi mắt sưng. húp, hơi khó chịu.
Mạnh Văn mỉm cười, ngón trỏ dựng đứng trước môi: “Suyt.”
Sau đó chỉ về phía trưới
Mặt biển phẳng lặng đến nỗi chỉ có những cơn sóng lăn tăn.
Hoá ra bọn họ đã ở bên bờ biển một đêm.
Tu Quân ngồi thẳng dậy, bỗng nhiên nhìn thấy một tia màu hồng ở nơi giao nhau giữa trời và biển trước mặt, tiếp theo là một vệt hào quang. màu vàng, sau đó mặt trời dần dần nhô lên một vòng cung màu đỏ.
Bầu trời từ từ sáng lên, cùng với sự nhô lên từng chút một của mặt trời, nước biển tựa như: cũng thức tỉnh, khẽ rung động nhẹ nhàng. Bóng mặt trời phản chiếu trên mặt biển, hoà lẫn với đường chân trời, không thể phân biệt rạch ròi trong giây lát, nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta quên cả thở.
Cuối cùng mặt trời cũng vọt khỏi mặt biển. Mặt trời đỏ rực ló rạng, vui mừng nhảy khỏi mặt biển, khiến mặt biển cũng phải nhảy cẵng lên, như thể đang mim cười tiễn đưa mặt trị
Đây là lần đầu tiên Tu Quân ngắm mặt trời mọc. Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng. đẹp đẽ như vậy, lay động như vậy, rất lâu vẫn không nói nên lời.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao hơn chút, ánh sáng chói mắt, cô ấy mới đời tầm mắt.
Mạnh Văn giơ tay hạ tấm che nắng xuống, khởi động xe, lái xe về thành phố.
Tâm tư của Tu Quân rối bời. Tối hôm qua, Mạnh Văn nói, kêu cô ấy gả cho anh, cô ấy đã từ chối anh ấy.
Cô ấy lặng lẽ nhìn Mạnh Văn, anh ấy nghiêm. túc lái xe, cũng không nói gì. Sáng sớm hôm nay, khi hai người tỉnh lại cũng không nói thêm gì nữa.
Anh ấy sẽ tức giận không?
Ngoại trừ Vân Khanh, cô ấy chỉ có Mạnh Văn là người bạn duy nhất.
Từ nay về sau, có phải đến cả làm bạn bọn họ cũng không thể làm không?
Tu Quân cười khổ. Quên đi, vốn đĩ cô ấy cũng. không có tư cách này, cho dù là làm bạn bè, hay là làm người yêu.
Xe dừng trước chung cư của Tu Quân, Tu Quân tháo đây an toàn, chuẩn bị xuống xe thì bị Mạnh Văn nắm tay lại.
Tu Quân ngước mắt lên, nhìn Mạnh Văn với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tu Quân, đàn ông nhà họ Mạnh, một đời chỉ yêu một lần, đã yêu thì sẽ không hối hận. Cho dù trước nay ra sao, sau này anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em. Cho đù em muốn làm gì, anh vẫn sẽ ở đó. Nếu như tương lai của em là một mảng tối đen, thì anh sẽ làm mặt trời của em, chiếu sáng. mọi ngóc ngách của em, sưởi ấm trái tỉm em. Nếu. như gia đình của em không cho em hạnh phúc và niềm vui, vậy chúng ta sẽ tự mình xây dựng một tổ ấm. Anh sẽ làm em vui vẻ và hạnh phúc, chúng ta hãy cùng nhau hạnh phúc nhé!”
Mạnh Văn mìm cười, dịu dàng nói:" Đừng từ chối anh, cũng không cần trả lời anh. Việc mà anh đã quyết định, sẽ không thay đổi. Em cứ tiếp tục làm chuyện mà em muốn, chỉ cần nhớ kỹ, em có anh, bất cứ lúc nào, chỉ cần em muốn, anh chắc chắn sẽ ở bên cạnh em. Tu Quân, anh yêu eml Còn em, chỉ cẩn yêu bản thân em là được!”
Nói xong, anh ấy buông tay Tu Quân ra, đẩy cửa ra, bước xuống xe, bước nhanh về phía Tu. Quân, mở cửa cho cô ấy.
Tu Quân ngây người nhìn anh ấy lướt qu trước mắt mình, thấy anh ấy mở cửa xe cho, bèn xuống xe một cách ngây ngốc.
Đứng trước mặt anh ấy, ngẩn ngơ nhìn anh ấy,
Mạnh Văn cúi đầu, hôn lên trán cô ấy một cái,, dịu dàng nói: “Yên tâm ngủ một giấc thật ngon đi, không phải em còn có rất nhiều việc phải làm sao? Cố gắng lên! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Mạnh Văn lái xe về nhà trước để tắm rửa và thay quần áo.
Vừa bước vào cửa bèn thấy Leo và Amoon đã mặc quần áo chỉnh tề, định đi tìm ông.
“Cậu không về nhà cả đêm, không phải là đứa con ngoan, chúng cháu sẽ đi méc ông cố.” Amoon cười nham nhở.
Mạnh Văn ôm lấy cô bé, hôn một cái: “Nhóc. con xấu xa!”
Amoon ngửi anh ấy và nói với Leo: “Không có mùi rượu, cũng không có mùi nước hoa, chắc là không lêu lổng,”
Mạnh Văn véo cái mũi nhỏ của cô bé: “Cháu có biết lêu lồng là gì không hả?”
Amoon gật đầu: “Cháu biết chứ! Trước đây, chú Tô cả đêm không về, nếu như trên người có mùi, chị Ny Na và anh Tử Du sẽ nói là chú ấy đã đi lêu lổng rồi!”
Mạnh Văn cười, thả cô bé xuống: “Mau đi tìm ông cố đi, ông cố chắc đang chờ đến sốt ruột rồi.”
Hai đứa bé nắm tay nhau đi, đi tới cửa, Leo bổng nhiên quay đầu lại, thần bí nói: “Cậu, đì Tu Quân rất tốt, hai người rất xứng đôi.”
Nói xong bèn kéo em gái bỏ chạy.
Mạnh Văn ngẩn người, lẩm bẩm nói:" Tiểu quỷ lanh lợi!”
“Con trai em không hể nói sai.” Tống Vân Khanh đứng trên cầu thang, cười nói.
Mạnh Văn nhìn thấy cô ấy cố hết sức đè nén, nhưng không nói gì. Anh ấy đưa tay thắt đây an toàn cho cô ấy, rồi khởi động xe.
Đã nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên đối mặt với bọn họ, Tu Quân đã nói hết những điều muốn nói với bọn họ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng tại sao lại đau như vậy?
Rốt cuộc cô ấy đã làm sai điều gì? Sao ông trời lại muốn trừng phạt cô ấy như vậy?
Cô ấy cắn chặt môi, vùi mặt vào hai cánh tay và cuộn tròn như một quả bóng.
Khôngai có thể lựa chọn xuất thân của chính mình, nhưng tại sao cô ấy phải gánh chịu những điều không hề liên quan đến mình?
Sự căm hận không có lý do, căm hận đến mức cô ấy chắc chắn phải dùng mạng sống để trả nhưng người đó lại là người đã cho cô ấy một nửa sinh mệnh.
Tốc độ của xe rất nhanh
“Tu Quân đần đần bình tĩnh lại, Mạnh Văn. vươn tay rút một tờ khăn giấy đưa đến trước mặt. cô ấy, mắt nhìn thẳng, nghiêm túc lái xe.
Tu Quân nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt trên mặt.
Người đàn ông này bên cạnh cô ấy, ngoại trừ anh trai cô ấy và Vân Khanh, là người cô ấy tin tưởng nhất. Bốn năm qua anh ấy luôn xuất hiện khi cô ấy cần, cho dù là lúc cô ấy buồn bã, hay là lúc cô ấy vui vẻ, cũng đều ít khi nói ra, chỉ âm thẩm kể bên, sự im lặng như vậy khiến cô ấy cảm thấy yên tâm, an toàn và tin tưởng anh ấy một chút.
Xe chạy đến bờ biển, dừng lại ở cuối bờ kè, phía trước là mặt biển tối đen như mực, tương phản với ánh đèn lấp lánh phía xa và ánh sao, làm nổi bật những đợt sóng nhấp nhô.
Mạnh Văn mở cửa sổ trên nóc xe, lắng nghe. tiếng gió biển và tiếng sóng.
“Mạnh Văn, cuộc đời của em giống như mặt. biển kia, đen thẳm khiến người ta tuyệt vọng.” Tu Quân nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía biển.
Mạnh Văn không nói gì, bốn năm qua, tính. tình của cô ấy, thói quen của cô ấy, từng ly từng tí của cô ấy, anh ấy còn quen thuộc hơn cả bản thân cô ấy.
'Trái tìm của anh ấy luôn lo lắng cho cô ấy một cách không tự chủ, ánh mắt cũng luôn đõi theo cô. ấy trong vô thức.
Trong bữa tiệc hôm nay, từ khi cô ấy xuất. hiện, anh ấy đã âm thẩm dõi theo cô ấy ở chỗ không xa.
Trước nay cô ấy luôn giữ thái độ khiêm tốn và không chịu tiếp xúc với mọi người, bỗng nhiên xuất hiện nổi bật như thế cùng với Vân Khanh trong dịp như này, anh ấy biết rằng cô ấy chắc chắn có mục đích của riêng mình.
Anh ấy không biết quá khứ của cô ấy, thân thế của cô ấy, nhưng những điều đó đối với anh ấy mà nói đều không quan trọng.
Nếu như cô ấy nói thì anh ấy sẽ nghe, nếu như cô ấy không nói, vậy thì sao?
Lúc nhìn thấy nụ cười xinh đẹp khi đối điện với Diệp Tỉnh Huy, anh ấy không khỏi sững sờ.
Nụ cười ấy đẹp đến như thế, lại cũng thật
tuyệt vọng và giận đữ. Khoảnh khắc đó, anh ấy cảm thấy cô ấy là một con phượng hoàng lửa chính mình để trả thù.
Nhưng lại khiến anh ấy bất giác đau lòng.
Tu Quân đột nhiên đẩy cửa xe ra, đi đến mép. bờ kè, hướng về phía mặt biển đen tối và hét lớn: " A!"
Mạnh Văn cũng đẩy cửa xuống xe, dựa vào cửa xe, nhìn cô ấy lớn tiếng trút giận.
Cuối cùng hét đến mệt mỏi, Tu Quân chậm rãi ngồi xổm xuống, gào khóc.
Cảm xúc của cô ấy đã bị kìm nén quá lâu.
Hôm nay, đối mặt với Diệp Tỉnh Huy, đối mặt với người đàn ông cho cô ấy một nửa sinh mệnh, cô ấy không nhìn thấy mảy may yêu thương nào trong mắt ông ta, chỉ có sự khiếp sợ và kinh. hãi.
Cô ấy biết rằng ông ta khiếp sợ vì cô ấy còn sống, hơn nữa đáng vẻ còn giống hệt mẹ cô ấy. Ông ta sợ hãi là bởi vì lời tiên tri kia, tiên đoán xäng cô ấy sẽ phá hủy nhà họ Diệp.
Ông ta hoàn toàn không thừa nhận mình là bố của cô ấy, ông ta cũng không hề muốn thừa nhận mình có đứa con gái là cô ấy.
Rốt cuộc cô ấy đã làm sai điều gì, khiến cho. ông ta đoạn tuyệt như thế và phán xét cô ấy có tội?
Chỉ bởi vì người phụ nữ bên cạnh ông ta thôi sao?
Ông ta có thể lãnh đạo tập đoàn Diệp Thị, nhưng lại không thể nhìn thấu trò diễn kịch vặt vãnh của một người phụ nữ vì ghen tuông, làm. sao cô ấy có thể tin được điều này?
Vì sao? Một chút công bằng cũng không chịu. cho cô ấy? Cho dù coi cô ấy không là cái thá gì cũng được, coi cô ấy như không tổn tại cũng được, vứt bỏ cô ấy, lãng quên cô ấy đều được, tại sao hết lần này tới lần khác muốn lấy mạng cô ấy! Muốn cô ấy đi chết! Chỉ khi cô ấy chết rồi, bọn họ mới. bằng lòng cam tâm, còn không thì phải thù hẳn cô ấy như này, phải ép cô ấy đứng ở bờ bên kia, không thể quay đầu lại!
Mạnh Văn nhẹ nhàng đi tới, khoác áo khoác vest lên người Tu Quân, gió biển đêm khuya, cho đù là mùa hè thì cũng rất lạnh.
Mạnh Văn đỡ lấy Tu Quân, từ từ đứng dậy,nhẹ nhàng kéo cô ấy vào trong lòng mình.
“Tu Quân, lấy anh nhé, có được không?” Mạnh Văn ôm người trong lổng ngực, cảm nhận. được cơ thể mát lạnh của cô ấy.
Tu Quân giật mình, ngẩng đầu lên, trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt kiên định của Mạnh Văn rất hoàn hảo, ánh mắt sâu thẳm địu đàng.
“Tu Quân, gả cho anh, để anh ở lại bên cạnh. em, cho dù làm cái gì, anh đều sẽ đứng ở bên cạnh em, đi cùng em.” Mạnh Văn nhìn nước mắt trên mặt Tu Quân, trịnh trọng nói.
Tu Quân ngơ ngác nhìn anh ấy, sau đó chỉ tay vào mặt biển: “Mạnh Văn, anh biết anh đang nói cái gì không? Tương lai của em cũng giống như. mặt biển này, một mảng tối đen, không có chút ánh sáng. Anh biết em là người như nào không? Em là người đến cả bố ruột của em cũng không cần. Ông ta không cần em, không phải chỉ vứt bỏ em, mà là muốn em chết Muốn em chết! Mạnh văn, anh có biết không? Em là một người xui xẻo, một người bị nguyễn rủa!”
Cảm xúc của Tu Quân đần trở nên kích động, nước mắt lại tuôn rơi..
“Không sao cả, ai không cần em cũng chẳng, sao cả, anh cần Ai muốn giết em đều không được, anh sẽ không để cho bất kì người nào tổn thương. em! Đối với ông ta thì em xui xẻo, nhưng đối với anh, em là cô gái tốt nhất trên thế giới này. Tu Quân, em đừng buồn nữa, đừng buồn vì những người không xứng đáng. Anh mong em vui vẻ, anh. sẽ dùng hết nửa đời còn lại để ở bên cạnh em, cho. em niểm vui!”
Tu Quân kinh ngạc nhìn Mạnh Văn.
“Lấy anh đi!” Mạnh Văn đưa tay lau đi nước. mắt trên mặt cô ấy.
Tu Quân bất giác lùi về sau một bước.
Mạnh Văn không cho cô ấy cơ hội, kéo cô ấy vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi của cô ấy.
Anh ấy không quan tâm cô ấy là con gái của ai, anh ấy không quan tâm cô ấy đã từng làm gì, tương lai muốn làm gì, người anh ấy yêu là cô ấy, là cô gái nhỏ luôn lấy vẻ lạnh lùng để che giấu sự mong manh.
Anh ấy muốn cho cô ấy hạnh phúc, làm cô ấy hạnh phúc, để mỗi ngày của cô đều trở nên tươi đẹp.
Cho dù khi ở cùng cô ấy sẽ gặp phải điều gì đó, đều chẳng sao hết, trước nay anh ấy chưa từng sợ bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì! Nếu đã lựa chọn cô ấy, thì đương nhiên phải vì cô ấy mà chống đỡ tất cả mọi chuyện, kể cả ân oán tình thù của cô ấy.
Lên núi đao xuống biển lửa thì có làm sao? Cả. đời này, anh ấy đã lựa chọn cô ấy, thì sẽ không chùn bước.
Tu Quân được Mạnh Văn đánh thức.
Trước nay cô ấy chưa từng khóc như thế này, chưa bao giờ xả giận, giải tỏa như thế này.
Hóa ra khóc cũng là một việc rất mệt mỏi.
Cô ấy không nhớ mình đã ngủ thiếp di trên ghế lái phụ từ lúc nào, chỉ nhớ rằng cô ấy đã kể cho Mạnh Văn trải nghiệm của mình, nỗi tuyệt vọng của cô ấy, sự tuyệt vọng của cô ấy từ nhỏ đến. lớn, mỗi ngày cô ấy đều sống trong tuyệt vọng.
Nỗi tuyệt vọng vì sợ hãi khi bị mụ dì ghẻ dùng yêu ma quỷ quái hù đọa.
Nỗi tuyệt vọng vì sợ hãi khi bị bố ruột nhốt trong căn phòng nhỏ đen tối.
Nỗi tuyệt vọng khi phải giả vờ mỉm cười sau khi bị mẹ kế bạo hành.
Nỗi tuyệt vọng của việc được gửi đến một ngôi miếu để chờ chết.
Nỗi tuyệt vọng khi bị bố mình đuổi giết.
Cô ấy hận bố, hận mẹ kế, hận bản thân mình, hận đến mức tuyệt vọng.
Người như cô ấy thì làm sao có người thích chứ? Làm sao xứng với sự yêu thích của Mạnh. Văn? Có tư cách gì để gả cho Mạnh Văn?
Cô ấy không xứng, cô ấy không có tư cách!
Cô ấy khóc thiếp đi, ngủ trong vòng tay ấm áp. của Mạnh Văn, chưa bao giờ cảm thấy yên tâm đến như vậy.
Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của Mạnh Văn: “Tu Quân, Tu Quân, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi
Tu Quân mở mắt ra, cô ấy đang ngồi ở vị trí ghế lái phụ, đắp áo khoác của Mạnh Văn trên. người.
Cô ấy nhìn về phía Mạnh Văn, đôi mắt sưng. húp, hơi khó chịu.
Mạnh Văn mỉm cười, ngón trỏ dựng đứng trước môi: “Suyt.”
Sau đó chỉ về phía trưới
Mặt biển phẳng lặng đến nỗi chỉ có những cơn sóng lăn tăn.
Hoá ra bọn họ đã ở bên bờ biển một đêm.
Tu Quân ngồi thẳng dậy, bỗng nhiên nhìn thấy một tia màu hồng ở nơi giao nhau giữa trời và biển trước mặt, tiếp theo là một vệt hào quang. màu vàng, sau đó mặt trời dần dần nhô lên một vòng cung màu đỏ.
Bầu trời từ từ sáng lên, cùng với sự nhô lên từng chút một của mặt trời, nước biển tựa như: cũng thức tỉnh, khẽ rung động nhẹ nhàng. Bóng mặt trời phản chiếu trên mặt biển, hoà lẫn với đường chân trời, không thể phân biệt rạch ròi trong giây lát, nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta quên cả thở.
Cuối cùng mặt trời cũng vọt khỏi mặt biển. Mặt trời đỏ rực ló rạng, vui mừng nhảy khỏi mặt biển, khiến mặt biển cũng phải nhảy cẵng lên, như thể đang mim cười tiễn đưa mặt trị
Đây là lần đầu tiên Tu Quân ngắm mặt trời mọc. Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng. đẹp đẽ như vậy, lay động như vậy, rất lâu vẫn không nói nên lời.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao hơn chút, ánh sáng chói mắt, cô ấy mới đời tầm mắt.
Mạnh Văn giơ tay hạ tấm che nắng xuống, khởi động xe, lái xe về thành phố.
Tâm tư của Tu Quân rối bời. Tối hôm qua, Mạnh Văn nói, kêu cô ấy gả cho anh, cô ấy đã từ chối anh ấy.
Cô ấy lặng lẽ nhìn Mạnh Văn, anh ấy nghiêm. túc lái xe, cũng không nói gì. Sáng sớm hôm nay, khi hai người tỉnh lại cũng không nói thêm gì nữa.
Anh ấy sẽ tức giận không?
Ngoại trừ Vân Khanh, cô ấy chỉ có Mạnh Văn là người bạn duy nhất.
Từ nay về sau, có phải đến cả làm bạn bọn họ cũng không thể làm không?
Tu Quân cười khổ. Quên đi, vốn đĩ cô ấy cũng. không có tư cách này, cho dù là làm bạn bè, hay là làm người yêu.
Xe dừng trước chung cư của Tu Quân, Tu Quân tháo đây an toàn, chuẩn bị xuống xe thì bị Mạnh Văn nắm tay lại.
Tu Quân ngước mắt lên, nhìn Mạnh Văn với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tu Quân, đàn ông nhà họ Mạnh, một đời chỉ yêu một lần, đã yêu thì sẽ không hối hận. Cho dù trước nay ra sao, sau này anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em. Cho đù em muốn làm gì, anh vẫn sẽ ở đó. Nếu như tương lai của em là một mảng tối đen, thì anh sẽ làm mặt trời của em, chiếu sáng. mọi ngóc ngách của em, sưởi ấm trái tỉm em. Nếu. như gia đình của em không cho em hạnh phúc và niềm vui, vậy chúng ta sẽ tự mình xây dựng một tổ ấm. Anh sẽ làm em vui vẻ và hạnh phúc, chúng ta hãy cùng nhau hạnh phúc nhé!”
Mạnh Văn mìm cười, dịu dàng nói:" Đừng từ chối anh, cũng không cần trả lời anh. Việc mà anh đã quyết định, sẽ không thay đổi. Em cứ tiếp tục làm chuyện mà em muốn, chỉ cần nhớ kỹ, em có anh, bất cứ lúc nào, chỉ cần em muốn, anh chắc chắn sẽ ở bên cạnh em. Tu Quân, anh yêu eml Còn em, chỉ cẩn yêu bản thân em là được!”
Nói xong, anh ấy buông tay Tu Quân ra, đẩy cửa ra, bước xuống xe, bước nhanh về phía Tu. Quân, mở cửa cho cô ấy.
Tu Quân ngây người nhìn anh ấy lướt qu trước mắt mình, thấy anh ấy mở cửa xe cho, bèn xuống xe một cách ngây ngốc.
Đứng trước mặt anh ấy, ngẩn ngơ nhìn anh ấy,
Mạnh Văn cúi đầu, hôn lên trán cô ấy một cái,, dịu dàng nói: “Yên tâm ngủ một giấc thật ngon đi, không phải em còn có rất nhiều việc phải làm sao? Cố gắng lên! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Mạnh Văn lái xe về nhà trước để tắm rửa và thay quần áo.
Vừa bước vào cửa bèn thấy Leo và Amoon đã mặc quần áo chỉnh tề, định đi tìm ông.
“Cậu không về nhà cả đêm, không phải là đứa con ngoan, chúng cháu sẽ đi méc ông cố.” Amoon cười nham nhở.
Mạnh Văn ôm lấy cô bé, hôn một cái: “Nhóc. con xấu xa!”
Amoon ngửi anh ấy và nói với Leo: “Không có mùi rượu, cũng không có mùi nước hoa, chắc là không lêu lổng,”
Mạnh Văn véo cái mũi nhỏ của cô bé: “Cháu có biết lêu lồng là gì không hả?”
Amoon gật đầu: “Cháu biết chứ! Trước đây, chú Tô cả đêm không về, nếu như trên người có mùi, chị Ny Na và anh Tử Du sẽ nói là chú ấy đã đi lêu lổng rồi!”
Mạnh Văn cười, thả cô bé xuống: “Mau đi tìm ông cố đi, ông cố chắc đang chờ đến sốt ruột rồi.”
Hai đứa bé nắm tay nhau đi, đi tới cửa, Leo bổng nhiên quay đầu lại, thần bí nói: “Cậu, đì Tu Quân rất tốt, hai người rất xứng đôi.”
Nói xong bèn kéo em gái bỏ chạy.
Mạnh Văn ngẩn người, lẩm bẩm nói:" Tiểu quỷ lanh lợi!”
“Con trai em không hể nói sai.” Tống Vân Khanh đứng trên cầu thang, cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.