Tổng Tài! Kiếp Này Làm Ơn Buông Tha Cho Tôi!
Chương 29: Chị Không Có Buồn Đâu!
Cỏ Bốn Lá
30/11/2019
#Cobonla
Khoảng hơn hai tuần sau, cô đã hoàn toàn khôi phục hẳn, có thể không ăn cháo qua ngày làm cô rớt nước mắt. Nhưng... trong khoảng thời gian đó, Triệu Lâm Phong không hề đến thăm cô... dù chỉ một lần. Một lần cũng không!
Dù vậy nhưng cô cũng chỉ có thể cười nhạt một tiếng. Cô... có quyền trách hắn sao?
Cô cười, cười trong hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Cô thật ngốc! Rất ngốc!
Hôm nào nằm trong phòng bệnh, cô cũng luôn ngóng chờ hắn đến thăm cô. Kết quả, cũng chỉ là cô tự mình đa tình, thành cái dạng này cũng thật là ngốc quá đi! Cô yêu hắn! Là sai sao?
Nghĩ đến đây, Thời Niệm cười chua chát, tim cô đau quá! Đã không biết bao nhiêu lần đau rồi! Nhưng có lẽ... cô đã quen với việc như thế này qua nhiều năm. Đến cuối cùng, cô vẫn luôn tự an ủi bản thân mình rằng... ‘Sẽ ổn thôi!’
Nhưng không! Sâu thẳm trong trái tim cô không hề ổn chút nào, từng mảnh từng mảnh lại đang vỡ ra, đau không tả xiết. Cứ tiếp tục nhói lên từng hồi khiến nó bắt đầu vỡ vụn
Trái tim cô vỡ rồi... Nhưng... tại sao cô vẫn không thể ngừng yêu hắn?! Hàng lệ tuôn rơi cũng là lúc cô nhận ra bản thân mình sai lầm tới cỡ nào, ngu ngốc và... vô dụng đến dường nào...
Cô nhìn ra khoảng trời trong xanh ngoài kia, bao la rộng lớn. Tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ, gió từng cơn dịu nhẹ man mác thổi vào từng tấc da thớ thịt của cô, trời trong xanh, mây hồng không chút gợn sóng. Nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ mà chiếu rọi lên gương mặt kiều diễm như đoá hoa lưu ly của cô
Mọi thứ đều đang rất hạnh phúc! Duy chỉ có cô... vẫn đang lặng lẽ, cô đơn trong đấy! Mọi sự hạnh phúc ngoài kia... chẳng khác gì từng con dao găm sâu vào cơ thể cô.
Cô... chẳng thể cười một cách chân thật được nữa... hệt như một đoá hoa hướng dương thiếu nắng đang tàn trước gió
Cô thở dài, đôi con ngươi buồn bã không thể giấu được mà biểu lộ ra bên ngoài.
Marie từ đâu bước vào thấy như vậy, liền lon ton chạy đến bên cô an ủi
“Chị Tiểu Niệm! Chị đừng buồn nữa! Chắc cậu chủ có việc bận nên không thể đến thăm chị thôi!”
“...”
Thấy cô không trả lời con bé lại càng luống cuống hơn ra sức luyên thuyên
“Chắc chắn là như vậy rồi! Chỉ có vậy thôi chị ha! Mà cậu chủ cũng thật là!”
“Nên chị đừng quá để tâm nha!”
“Chị Tiểu...”
“Chị hiểu rồi!” Thời Niệm ngắt ngang lời Marie đang nói, cô cười trừ xoa đầu cô bé
“Chị không có buồn đâu!”
Cô bổ sung, nhưng câu này không khiến Marie an tâm chút nào. Cô bé biết rằng chị ấy đang buồn chứ! Chẳng qua là chị ấy không để cho cô bé lo thôi...
Nghĩ đến đây Marie cũng chỉ biết im bặt lại mà chuyển chủ đề sang cái khác để khiến cô vui hơn đôi chút
..............................
00:00
Bên phía khách sạn Chân Trời- 5 sao
Một thân nam nữ quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường trắng.
Cô gái với những đường cong nóng bỏng đang không ngừng rên lên những âm thanh đầy kích tình dụ hoặc ở phía dưới thân thể tên đàn ông cường tráng
Người đàn ông đó luật động mạnh mẽ ra ra vào vào hơn chục lần dưới cơ thể nóng bỏng kia, cuối cùng dường như không chịu được sự sung sướng, anh ta rút thứ đó ra khỏi cơ thể cô ta rồi bắn một cổ nồng đậm bạch dịch lên người phụ nữ dưới thân
Sau cơn đê mê, anh ta vào phòng tắm thật sạch sẽ, khoát áo tắm bước ra.
Những đường cong bơ bắp hiện lên mờ mờ ảo ảo dưới lớp áo lại cực kỳ hoà hợp với gương mặt đẹp không góc chết của Triệu Lâm Phong, khiến người phụ nữ kia loã thể nằm trên giường kia õng ẹo lên tiếng
“A Phong! Sao không bắn vào trong a~~!”
Anh ta châm điếu thuốc, liếc đôi mắt lạnh lẽo về phía cô ta, khiến cô ta co rúm mà ngậm mồm lại không lên tiếng nữa.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống cảnh rực rỡ của thành phố A về đêm, từ từ nhả khói thuốc. Một lúc sau âm thanh khàn khàn cuốn hút mới cất lên đầy lạnh lẽo
“Mang thai con của tôi. Cô xứng sao?”
Khoảng hơn hai tuần sau, cô đã hoàn toàn khôi phục hẳn, có thể không ăn cháo qua ngày làm cô rớt nước mắt. Nhưng... trong khoảng thời gian đó, Triệu Lâm Phong không hề đến thăm cô... dù chỉ một lần. Một lần cũng không!
Dù vậy nhưng cô cũng chỉ có thể cười nhạt một tiếng. Cô... có quyền trách hắn sao?
Cô cười, cười trong hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Cô thật ngốc! Rất ngốc!
Hôm nào nằm trong phòng bệnh, cô cũng luôn ngóng chờ hắn đến thăm cô. Kết quả, cũng chỉ là cô tự mình đa tình, thành cái dạng này cũng thật là ngốc quá đi! Cô yêu hắn! Là sai sao?
Nghĩ đến đây, Thời Niệm cười chua chát, tim cô đau quá! Đã không biết bao nhiêu lần đau rồi! Nhưng có lẽ... cô đã quen với việc như thế này qua nhiều năm. Đến cuối cùng, cô vẫn luôn tự an ủi bản thân mình rằng... ‘Sẽ ổn thôi!’
Nhưng không! Sâu thẳm trong trái tim cô không hề ổn chút nào, từng mảnh từng mảnh lại đang vỡ ra, đau không tả xiết. Cứ tiếp tục nhói lên từng hồi khiến nó bắt đầu vỡ vụn
Trái tim cô vỡ rồi... Nhưng... tại sao cô vẫn không thể ngừng yêu hắn?! Hàng lệ tuôn rơi cũng là lúc cô nhận ra bản thân mình sai lầm tới cỡ nào, ngu ngốc và... vô dụng đến dường nào...
Cô nhìn ra khoảng trời trong xanh ngoài kia, bao la rộng lớn. Tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ, gió từng cơn dịu nhẹ man mác thổi vào từng tấc da thớ thịt của cô, trời trong xanh, mây hồng không chút gợn sóng. Nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ mà chiếu rọi lên gương mặt kiều diễm như đoá hoa lưu ly của cô
Mọi thứ đều đang rất hạnh phúc! Duy chỉ có cô... vẫn đang lặng lẽ, cô đơn trong đấy! Mọi sự hạnh phúc ngoài kia... chẳng khác gì từng con dao găm sâu vào cơ thể cô.
Cô... chẳng thể cười một cách chân thật được nữa... hệt như một đoá hoa hướng dương thiếu nắng đang tàn trước gió
Cô thở dài, đôi con ngươi buồn bã không thể giấu được mà biểu lộ ra bên ngoài.
Marie từ đâu bước vào thấy như vậy, liền lon ton chạy đến bên cô an ủi
“Chị Tiểu Niệm! Chị đừng buồn nữa! Chắc cậu chủ có việc bận nên không thể đến thăm chị thôi!”
“...”
Thấy cô không trả lời con bé lại càng luống cuống hơn ra sức luyên thuyên
“Chắc chắn là như vậy rồi! Chỉ có vậy thôi chị ha! Mà cậu chủ cũng thật là!”
“Nên chị đừng quá để tâm nha!”
“Chị Tiểu...”
“Chị hiểu rồi!” Thời Niệm ngắt ngang lời Marie đang nói, cô cười trừ xoa đầu cô bé
“Chị không có buồn đâu!”
Cô bổ sung, nhưng câu này không khiến Marie an tâm chút nào. Cô bé biết rằng chị ấy đang buồn chứ! Chẳng qua là chị ấy không để cho cô bé lo thôi...
Nghĩ đến đây Marie cũng chỉ biết im bặt lại mà chuyển chủ đề sang cái khác để khiến cô vui hơn đôi chút
..............................
00:00
Bên phía khách sạn Chân Trời- 5 sao
Một thân nam nữ quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường trắng.
Cô gái với những đường cong nóng bỏng đang không ngừng rên lên những âm thanh đầy kích tình dụ hoặc ở phía dưới thân thể tên đàn ông cường tráng
Người đàn ông đó luật động mạnh mẽ ra ra vào vào hơn chục lần dưới cơ thể nóng bỏng kia, cuối cùng dường như không chịu được sự sung sướng, anh ta rút thứ đó ra khỏi cơ thể cô ta rồi bắn một cổ nồng đậm bạch dịch lên người phụ nữ dưới thân
Sau cơn đê mê, anh ta vào phòng tắm thật sạch sẽ, khoát áo tắm bước ra.
Những đường cong bơ bắp hiện lên mờ mờ ảo ảo dưới lớp áo lại cực kỳ hoà hợp với gương mặt đẹp không góc chết của Triệu Lâm Phong, khiến người phụ nữ kia loã thể nằm trên giường kia õng ẹo lên tiếng
“A Phong! Sao không bắn vào trong a~~!”
Anh ta châm điếu thuốc, liếc đôi mắt lạnh lẽo về phía cô ta, khiến cô ta co rúm mà ngậm mồm lại không lên tiếng nữa.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống cảnh rực rỡ của thành phố A về đêm, từ từ nhả khói thuốc. Một lúc sau âm thanh khàn khàn cuốn hút mới cất lên đầy lạnh lẽo
“Mang thai con của tôi. Cô xứng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.