Tổng Tài! Kiếp Này Làm Ơn Buông Tha Cho Tôi!
Chương 10: Đau Khổ
Cỏ Bốn Lá
12/11/2019
#Cobonla
Một chiếc xe Rolls Royce màu đen đang chạy băng băng trên con đường dẫn tới những bia mộ tối tăm, hàng cây liễu như hơi úa tàn trước gió lớn. Bầu trời xám xịt, mưa bắt đầu trút xuống, từng hạt từng hạt nặng dần rồi rơi xuống.
Chiếc xe rẽ sang phía bên trái rồi chạy thẳng tới một nơi ấm áp hơn. Những cơn mưa ủ dột lúc nãy đã thay bằng những ánh nắng chan hoà hơn, hàng hoa đua nở tung bay phập phờn trước gió. Cảnh vật ôn hoà hơn, rồi chiếc xe dừng lại bên một cái bia mộ lớn.
Một thân ảnh cao lớn bước xuống xe, anh ta mặc comple đen, ngũ quan tinh xảo, tuấn tú ngất hương trời. Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt anh ta càng làm cho anh ta thêm vẻ nổi bật. Nhưng trong đôi con ngươi, hiện lên một vẻ đau thương tột cùng. Trên tay cầm một đoá hoa hướng dương vàng rực tuyệt đẹp, những giọt nước vẫn còn đọng lại trên đó vẻ tươi mới.
Anh ta bước tới bia mộ lớn kia, trên tấm ảnh hiện lên hình ảnh một cô gái thanh thuần đang cười tươi rói. Không dấu lên vẻ xinh đẹp vốn có mà bộc lộ hết sức mình toả nắng. Tựa như đoá hoa mặt trời đang nở rộ trong lòng...
Trên đó có khắc tên của người con gái ấy, hai chữ... như là đánh vào tim anh một nhịp “Thời Niệm”. Anh bước tới, chạm nhẹ vào bức ảnh người con gái đang cười, bất giác đôi con ngươi không thể dấu được nỗi buồn mà hai hàng nước mắt lăn dài xuống má, anh khẽ nấc lên
“Tiểu Niệm...!”
“Tiểu Niệm...!”
“Tiểu Niệm...! Hức... hức...!”
“Anh đến thăm em...” Triệu Lâm Phong khẽ nói, anh cười dài trong nước mắt
“Chuyện lúc trước... là anh sai... anh sai rồi... sai thật rồi...! Sai khi giam giữ em... đã sai...”
“... Là anh không hiểu cho cảm xúc của em... không hiểu... không tin em... mãi cho đến khi em đi... anh mới hiểu ra...”
Nước mắt anh càng rơi nhiều hơn, rớt xuống bó hoa anh đặt bên dưới, tiếp tục nói
“Anh hại chết con chúng ta... là anh sai... Anh trước giờ vẫn chưa từng tin tưởng em... là anh sai... lăng mạ, sỉ nhục, đánh đập em... là anh sai...”
“Tha thứ cho anh được không Tiểu Niệm?” Anh khẽ ngước nhìn lên bức ảnh người con gái trước mặt
“Nhưng bây giờ... em đã chết rồi, anh không cần bất cứ thứ gì cả!”
“Anh chỉ cần em quay lại bên anh, tha thứ cho những gì anh đã làm thôi tiểu Niệm à...!”
“Em từng nói rằng em sẽ ở bên cạnh anh mãi!”
“Thế bây giờ, sao em lại ra đi? Anh biết, người đã khiến em đau khổ chính là anh! Người đã hại chết em cũng là anh!”
“Anh... không xứng... không xứng để giận em... hoàn toàn không xứng!”
“Bây giờ! Việc anh cần làm là khiến em ở trên thiên đàng thật hạnh phúc! Nhưng không tiểu Niệm à... cuộc sống của anh... thiếu em... hoàn toàn không thể hạnh phúc, cho anh xin lỗi. Anh không thể... không thể...!”
Nói rồi anh gục xuống bia mộ của cô, vẻ đau khổ
Một chiếc xe Rolls Royce màu đen đang chạy băng băng trên con đường dẫn tới những bia mộ tối tăm, hàng cây liễu như hơi úa tàn trước gió lớn. Bầu trời xám xịt, mưa bắt đầu trút xuống, từng hạt từng hạt nặng dần rồi rơi xuống.
Chiếc xe rẽ sang phía bên trái rồi chạy thẳng tới một nơi ấm áp hơn. Những cơn mưa ủ dột lúc nãy đã thay bằng những ánh nắng chan hoà hơn, hàng hoa đua nở tung bay phập phờn trước gió. Cảnh vật ôn hoà hơn, rồi chiếc xe dừng lại bên một cái bia mộ lớn.
Một thân ảnh cao lớn bước xuống xe, anh ta mặc comple đen, ngũ quan tinh xảo, tuấn tú ngất hương trời. Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt anh ta càng làm cho anh ta thêm vẻ nổi bật. Nhưng trong đôi con ngươi, hiện lên một vẻ đau thương tột cùng. Trên tay cầm một đoá hoa hướng dương vàng rực tuyệt đẹp, những giọt nước vẫn còn đọng lại trên đó vẻ tươi mới.
Anh ta bước tới bia mộ lớn kia, trên tấm ảnh hiện lên hình ảnh một cô gái thanh thuần đang cười tươi rói. Không dấu lên vẻ xinh đẹp vốn có mà bộc lộ hết sức mình toả nắng. Tựa như đoá hoa mặt trời đang nở rộ trong lòng...
Trên đó có khắc tên của người con gái ấy, hai chữ... như là đánh vào tim anh một nhịp “Thời Niệm”. Anh bước tới, chạm nhẹ vào bức ảnh người con gái đang cười, bất giác đôi con ngươi không thể dấu được nỗi buồn mà hai hàng nước mắt lăn dài xuống má, anh khẽ nấc lên
“Tiểu Niệm...!”
“Tiểu Niệm...!”
“Tiểu Niệm...! Hức... hức...!”
“Anh đến thăm em...” Triệu Lâm Phong khẽ nói, anh cười dài trong nước mắt
“Chuyện lúc trước... là anh sai... anh sai rồi... sai thật rồi...! Sai khi giam giữ em... đã sai...”
“... Là anh không hiểu cho cảm xúc của em... không hiểu... không tin em... mãi cho đến khi em đi... anh mới hiểu ra...”
Nước mắt anh càng rơi nhiều hơn, rớt xuống bó hoa anh đặt bên dưới, tiếp tục nói
“Anh hại chết con chúng ta... là anh sai... Anh trước giờ vẫn chưa từng tin tưởng em... là anh sai... lăng mạ, sỉ nhục, đánh đập em... là anh sai...”
“Tha thứ cho anh được không Tiểu Niệm?” Anh khẽ ngước nhìn lên bức ảnh người con gái trước mặt
“Nhưng bây giờ... em đã chết rồi, anh không cần bất cứ thứ gì cả!”
“Anh chỉ cần em quay lại bên anh, tha thứ cho những gì anh đã làm thôi tiểu Niệm à...!”
“Em từng nói rằng em sẽ ở bên cạnh anh mãi!”
“Thế bây giờ, sao em lại ra đi? Anh biết, người đã khiến em đau khổ chính là anh! Người đã hại chết em cũng là anh!”
“Anh... không xứng... không xứng để giận em... hoàn toàn không xứng!”
“Bây giờ! Việc anh cần làm là khiến em ở trên thiên đàng thật hạnh phúc! Nhưng không tiểu Niệm à... cuộc sống của anh... thiếu em... hoàn toàn không thể hạnh phúc, cho anh xin lỗi. Anh không thể... không thể...!”
Nói rồi anh gục xuống bia mộ của cô, vẻ đau khổ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.