Tổng Tài! Kiếp Này Làm Ơn Buông Tha Cho Tôi!
Chương 23: Đứa Nào Đụng Đến... ‘PHẢI CHẾT’
Cỏ Bốn Lá
13/11/2019
#Cobonla
Anh liếc đôi mắt giận dữ về phía Mộ Thư khiến ả sợ hãi, gương mặt trở nên tím tái vì lạnh...
Ả chao đảo, ngã xuống nền đất gạch.
Không khí lạnh lẽo, đáng sợ từ anh phát ra khiến ả phát hoảng. Anh tiến ả lùi, đến khi ả đụng đến bờ tường vì đau mà kêu lên một tiếng .
Triệu Lâm Phong đáng sợ ngồi xuống mặt đối mặt với ả, điều này lại khiến ả trở nên sợ hãi tột độ.
Triệu Lâm Phong còn lạnh hơn tảng băng Bắc Cực. Lúc nãy, cô ta chỉ lên mặt dạy lại con nhỏ Marie thôi, cũng không làm anh giận đến mức này!
Còn về phần con điếm kia! Chẳng phải anh vẫn luôn chán ghét nó sao? Mọi khi... cô ta vẫn thường làm vậy mà? Điều này có gì sai đâu chứ?
Triệu Lâm Phong hết yêu ả rồi sao? Điều này khiến ả phát hoảng, ra sức cuống quýt, gương mặt dao kéo lại biến thành bộ dạng lấy lòng nhìn đến buồn nôn
Đã thế, ả còn cố tính kéo lộ chiếc áo làm việc vốn đã hở hang ra. Bộ ngực phình to đầy chất hoá học bắt đầu nhấp nhô đầy gợi tình, khiêu khích tầm nhìn của đàn ông. Nhưng đối với hắn... điều này đã quá quen rồi! Nên anh chỉ cảm thấy khinh bỉ chứ không có một cảm giác gì khác!
Chân váy vì ngã xuống nền mà đứt một mảng, ả cố gắng lấy móng tay của mình vạch ra lỗ rách dài hơn, cặp chân dần lộ ra, hướng quần lót chỉ gần vài cm. Đã thế dưới đó còn ra sức ướt một mảng đầy dâm đãng
Triệu Lâm Phong nhíu mi, vẻ mặt lạnh nhạt đầy khinh thường, nhưng đối với Mộ Thư lại là một chất kích thích đối với ả. Ả tận tâm tận lực ra sức quyến rũ, với lòng tin chắc chắn rằng anh sẽ liền sa vào lưới của ả!
Ả mỉm cười đầy khiêu khích, đôi con ngươi đục ngầu màu đỏ đầy gợi tình còn lộ vẻ sắp thành công
Nhưng lại không ngờ rằng, Triệu Lâm Phong chỉ khẽ nhếch môi khinh bỉ, đảo tầm nhìn ra phía đám vệ sĩ. Như giội một gáo nước lạnh lên người ả, đánh tan mộng tưởng của Mộ Thư
Gương mặt khôi ngô càng trở nên lạnh lẽo, sát khí toả ra ngày càng tà mị đến đáng sợ, phảng phất khiến ả thu lại hành động của mình.
Anh đứng dậy, với chiều cao 1m8, cái bóng của anh đã chắn đi tầm nhìn của ả, khiến ả cảm thấy lo sợ không thôi! Anh cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống như một vị chúa tể, không hơn không kém.
Mộ Thư lúc này thực sự mới biết sợ, liền co rúm lại, cố gắng ép nước mắt trào trào ra, lấy lòng anh
Anh gằn giọng “Là cô đã ra tay với Tiểu Niệm?”
“...”
“...”
Không khí im ắng đến đáng sợ, mặt ả tái xanh hoảng hồn
Hai chữ ‘Tiểu Niệm’ hoàn toàn đã đánh bật ả ra khỏi mộng tưởng. Chuyện gì đang xảy ra? Không phải mọi khi... Nghĩ đến đây, Mộ Thư mới hoảng hốt hiểu ra mọi chuyện, rằng sự thật Triệu Lâm Phong luôn thích con điếm kia!
Và cái chuyện anh hành hạ nó càng chỉ là cái cớ để khiến con điếm kia ở lại bên cạnh anh? Mọi khi anh vẫn luôn nhắm mắt cho qua chuyện ả làm khó làm dễ Thời Niệm, chẳng qua... chỉ là một cái cớ nữa thôi!
Nhưng hôm nay ả đã phá đi giới hạn của Triệu Lâm Phong! Giờ đây liệu... Triệu Lâm Phong có tha thứ cho ả? Ả liền sợ hãi, túm lấy một bên chân của Triệu Lâm Phong, bộ ngực cũng theo đó mà dán sát lên chân hắn
Ả giọng nỉ non kinh tởm lên tiếng cầu xin, càng nói càng dựa nơi đẫy đà đầy chất hoá học lên đôi chân vững chãi đầy nam tính của anh
“A Phong! Em biết sai rồi! Thực sự em không có làm! Không có làm! Làm ơn tha cho em... huhu... nó đánh em... em chỉ muốn bảo vệ bản thân nên mới... hức hức! Anh phải tin em... ahuhu...!”
Nói rồi ả vạch chỗ bầm tím lúc nãy cùng ác chiến với Marie ra, thảm thương khóc lóc, vừa khóc ả vừa cố hết sức vạch lộ một bên vai, áo dây lộ ra đầy gợi tình
Ả lại mếu máo, giọng nỉ non kinh tởm vang lên “Anh xem... ahuhu... A Phong... em đau... huhu...!”
“Anh phải làm chủ đạo cho em... ahuhu... con điếm Thời Niệm... kia...” ‘nó đánh em’, lời chưa nói ra, ả đã bị Triệu Lâm Phong cho một cước vào bụng. Liền văng ra đập vào bờ tường bên cạnh, máu từ miệng ả phun ra đầy bắt mắt
Triệu Lâm Phong lại nhíu mi, gằn giọng đầy đáng sợ nói với ả, từ trên cao nhìn xuống, đôi con ngươi hiện lên sát khí đáng sợ
“Mày có quyền nói cô ấy như thế sao?”
Mộ Thư giật mình, hai tay ôm bụng vì đau, nước mắt ả khẽ chảy ra vì rát, quằn quại lên tiếng
“Em... em...”
Chưa nói hết câu, Triệu Lâm Phong lại lên tiếng, đanh thép đáp “Ngoài tôi ra, chưa từng có ai dám đụng đến cô ấy! Đứa nào đụng đến... ‘PHẢI CHẾT’” anh nhấn thật mạnh hai chữ cuối, đầy sát khí nhìn ả
Mộ Thư sợ hãi, người ả bây giờ đau rát vì một cước của anh, lại bầm tím vì hồi nãy Marie đánh. Giờ lại thêm một tái vì sợ, run rẩy không dám lên tiếng
Anh liếc đôi mắt giận dữ về phía Mộ Thư khiến ả sợ hãi, gương mặt trở nên tím tái vì lạnh...
Ả chao đảo, ngã xuống nền đất gạch.
Không khí lạnh lẽo, đáng sợ từ anh phát ra khiến ả phát hoảng. Anh tiến ả lùi, đến khi ả đụng đến bờ tường vì đau mà kêu lên một tiếng .
Triệu Lâm Phong đáng sợ ngồi xuống mặt đối mặt với ả, điều này lại khiến ả trở nên sợ hãi tột độ.
Triệu Lâm Phong còn lạnh hơn tảng băng Bắc Cực. Lúc nãy, cô ta chỉ lên mặt dạy lại con nhỏ Marie thôi, cũng không làm anh giận đến mức này!
Còn về phần con điếm kia! Chẳng phải anh vẫn luôn chán ghét nó sao? Mọi khi... cô ta vẫn thường làm vậy mà? Điều này có gì sai đâu chứ?
Triệu Lâm Phong hết yêu ả rồi sao? Điều này khiến ả phát hoảng, ra sức cuống quýt, gương mặt dao kéo lại biến thành bộ dạng lấy lòng nhìn đến buồn nôn
Đã thế, ả còn cố tính kéo lộ chiếc áo làm việc vốn đã hở hang ra. Bộ ngực phình to đầy chất hoá học bắt đầu nhấp nhô đầy gợi tình, khiêu khích tầm nhìn của đàn ông. Nhưng đối với hắn... điều này đã quá quen rồi! Nên anh chỉ cảm thấy khinh bỉ chứ không có một cảm giác gì khác!
Chân váy vì ngã xuống nền mà đứt một mảng, ả cố gắng lấy móng tay của mình vạch ra lỗ rách dài hơn, cặp chân dần lộ ra, hướng quần lót chỉ gần vài cm. Đã thế dưới đó còn ra sức ướt một mảng đầy dâm đãng
Triệu Lâm Phong nhíu mi, vẻ mặt lạnh nhạt đầy khinh thường, nhưng đối với Mộ Thư lại là một chất kích thích đối với ả. Ả tận tâm tận lực ra sức quyến rũ, với lòng tin chắc chắn rằng anh sẽ liền sa vào lưới của ả!
Ả mỉm cười đầy khiêu khích, đôi con ngươi đục ngầu màu đỏ đầy gợi tình còn lộ vẻ sắp thành công
Nhưng lại không ngờ rằng, Triệu Lâm Phong chỉ khẽ nhếch môi khinh bỉ, đảo tầm nhìn ra phía đám vệ sĩ. Như giội một gáo nước lạnh lên người ả, đánh tan mộng tưởng của Mộ Thư
Gương mặt khôi ngô càng trở nên lạnh lẽo, sát khí toả ra ngày càng tà mị đến đáng sợ, phảng phất khiến ả thu lại hành động của mình.
Anh đứng dậy, với chiều cao 1m8, cái bóng của anh đã chắn đi tầm nhìn của ả, khiến ả cảm thấy lo sợ không thôi! Anh cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống như một vị chúa tể, không hơn không kém.
Mộ Thư lúc này thực sự mới biết sợ, liền co rúm lại, cố gắng ép nước mắt trào trào ra, lấy lòng anh
Anh gằn giọng “Là cô đã ra tay với Tiểu Niệm?”
“...”
“...”
Không khí im ắng đến đáng sợ, mặt ả tái xanh hoảng hồn
Hai chữ ‘Tiểu Niệm’ hoàn toàn đã đánh bật ả ra khỏi mộng tưởng. Chuyện gì đang xảy ra? Không phải mọi khi... Nghĩ đến đây, Mộ Thư mới hoảng hốt hiểu ra mọi chuyện, rằng sự thật Triệu Lâm Phong luôn thích con điếm kia!
Và cái chuyện anh hành hạ nó càng chỉ là cái cớ để khiến con điếm kia ở lại bên cạnh anh? Mọi khi anh vẫn luôn nhắm mắt cho qua chuyện ả làm khó làm dễ Thời Niệm, chẳng qua... chỉ là một cái cớ nữa thôi!
Nhưng hôm nay ả đã phá đi giới hạn của Triệu Lâm Phong! Giờ đây liệu... Triệu Lâm Phong có tha thứ cho ả? Ả liền sợ hãi, túm lấy một bên chân của Triệu Lâm Phong, bộ ngực cũng theo đó mà dán sát lên chân hắn
Ả giọng nỉ non kinh tởm lên tiếng cầu xin, càng nói càng dựa nơi đẫy đà đầy chất hoá học lên đôi chân vững chãi đầy nam tính của anh
“A Phong! Em biết sai rồi! Thực sự em không có làm! Không có làm! Làm ơn tha cho em... huhu... nó đánh em... em chỉ muốn bảo vệ bản thân nên mới... hức hức! Anh phải tin em... ahuhu...!”
Nói rồi ả vạch chỗ bầm tím lúc nãy cùng ác chiến với Marie ra, thảm thương khóc lóc, vừa khóc ả vừa cố hết sức vạch lộ một bên vai, áo dây lộ ra đầy gợi tình
Ả lại mếu máo, giọng nỉ non kinh tởm vang lên “Anh xem... ahuhu... A Phong... em đau... huhu...!”
“Anh phải làm chủ đạo cho em... ahuhu... con điếm Thời Niệm... kia...” ‘nó đánh em’, lời chưa nói ra, ả đã bị Triệu Lâm Phong cho một cước vào bụng. Liền văng ra đập vào bờ tường bên cạnh, máu từ miệng ả phun ra đầy bắt mắt
Triệu Lâm Phong lại nhíu mi, gằn giọng đầy đáng sợ nói với ả, từ trên cao nhìn xuống, đôi con ngươi hiện lên sát khí đáng sợ
“Mày có quyền nói cô ấy như thế sao?”
Mộ Thư giật mình, hai tay ôm bụng vì đau, nước mắt ả khẽ chảy ra vì rát, quằn quại lên tiếng
“Em... em...”
Chưa nói hết câu, Triệu Lâm Phong lại lên tiếng, đanh thép đáp “Ngoài tôi ra, chưa từng có ai dám đụng đến cô ấy! Đứa nào đụng đến... ‘PHẢI CHẾT’” anh nhấn thật mạnh hai chữ cuối, đầy sát khí nhìn ả
Mộ Thư sợ hãi, người ả bây giờ đau rát vì một cước của anh, lại bầm tím vì hồi nãy Marie đánh. Giờ lại thêm một tái vì sợ, run rẩy không dám lên tiếng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.