Tổng Tài! Kiếp Này Làm Ơn Buông Tha Cho Tôi!
Chương 16: Gặp Lại
Cỏ Bốn Lá
12/11/2019
Bên đầu dây bên kia Vân Mạc Đồng trả lời, giọng nũng nịu khó nghe khiến Tần Kiêm như bốc hoả
“Alo~~ Tần Ca Ca à~~ Anh gọi Đồng Đồng làm gì vậy a~~!”
Tần Kiêm bây giờ không còn tâm trạng để nói chuyện với cô ta nữa, anh ta bây giờ cực kỳ hoảng loạn, giọng mất kiên nhẫn nói với cô ta
“Vân Hiểu Niệm biết chuyện mày và tao cấu kết hại nó rồi!”
Vân Mạc Đồng hoảng hốt, chẳng lẽ hôm nay hắn ta đến nhà Vân Hiểu Niệm để giảng hoà, không thành công đã là một chuyện. Chuyện quan trọng hơn là Vân Hiểu Niệm còn có ý định tố cáo hắn với ả ta?
Chuyện này đối với Vân Mạc Đồng và Tần Kiêm mới là hệ trọng, ả ta nghe xong lập tức lo lắng. Ả quá xem thường Vân Hiểu Niệm rồi! Từ sau khi tỉnh lại nó cứ như một người khác vậy! Chuyện ở bệnh viện lúc trước cô ta còn không dám nghi vì lúc đó Vân Hiểu Niệm mới tỉnh dậy. Theo như lời bác sĩ mà cô ta mua chuộc nói thì khả năng cao đến 97% sẽ mất trí nhớ hoặc bị chấn thương gây mất cảm giác
Khiến cô ta mừng rớt nước mắt nghĩ rằng sau này không cần đối phó cũng sẽ khiến Vân Hiểu Niệm chết trong tay. Ai ngờ... cô ta hoàn toàn không bị gì cả, thậm chí còn đe doạ tố cáo ả và Tần Kiêm.
Bây giờ ngoài lo lắng ra thì Vân Mạc Đồng còn cảm thấy rất tức giận, ả ta hét lên, khuôn mặt trở nên đáng sợ, ả cắn móng tay thì thầm
“Vân Hiểu Niệm! Tao sẽ giết mày!!!”
Nói rồi ả quăng đống đồ trang điểm trên bàn xuống đất, khiến nó vỡ vụn ra từng mảnh. Đám người hầu thì không khỏi sợ hãi run rẩy, cô ta lại lên cơn rồi...!
......................
Bên phía Vân Gia
Thời Niệm đang ngồi suy ngẫm, cô lấy chiếc máy tính trong bàn ra, mở vào phía tin tức
Một màn hình trắng đen hiện ra, trên đó toàn là bình luận chửi Vân Mạc Đồng không biết tốt xấu, thảo nào mấy bữa nay cô không thấy cô ta lộ mặt ngoài đường. Chắc phóng viên bao vây bị người Vân Gia phong toả hết rồi!
Biệt thự Vân Gia rất cơ mật, chỉ có người được xác nhận mới được vào, nên việc đám phóng viên vào đây là điều không thể! Chỉ cần bước tới chiếc cổng khoảng 100m mà không phải tín hiệu của người Vân Gia hoặc khách của Vân Gia, sẽ bị bắn bỏ không thương tiếc. Vì vậy mac Vân Mạc Đồng có thể an toạ mà chẳng phải nhọc công trốn tránh, điều này khiến Thời Niệm phải làm ra một ý tưởng mới mẻ để tặng cho Vân Mạc Đồng một món quà lớn rồi!
Cô cười cười, hàng lông mi thanh tú khẽ cong nhịp nhàng lên xuống. Cô đưa tay ôm mặt theo thói quen khi vui vẻ, đôi môi hồng hơi chu ra.
Lưu Tuyết Di cũng đã về đến, gọi cô xuống nhà ăn cơm. Cô liền lật đật chạy xuống, vui vẻ gọi, nhưng chưa kịp gọi thì liền cứng họng
Trong phòng khách, Triệu Lâm Phong đang ngồi trên ghế sofa hơn nữa còn ngồi cùng với Vân lão gia. Điều này khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, cô bất giác run người ngã bệt xuống cầu thang
Hai mắt bắt đầu xuất hiện những mảnh vỡ của kí ức, anh ta anh tuấn cao quý như một vị thần, tà mị như quỷ dữ, cao lãnh như băng hà. Kiếp trước đã như vậy, tại sao cô và hắn lại gặp nhau đến sớm như thế?
Cô vốn dĩ kiếp này đã không muốn liên quan đến hắn. Những vết sẹo của quá khứ, làm cô như trở lại với chốn trần gian địa ngục. Cô càng lùi ra sau cầu thang, vì đây khá cao nên ông nội và hắn tạm thời không nhìn thấy cô
Cô ôm lấy đầu, nước mắt rưng rưng sắp trào ra, hốc mắt đo đỏ, hơi gấp gáp khiến cô thở không thông. Đôi con ngươi tối lại, gương mặt xinh đẹp trở nên đáng thương lạ kỳ. Cô muốn hét lên, nhưng sợ bên dưới nghe thấy nên liền bịt chặt miệng lại. Nước mắt chực trào ra, rớt xuống má
Cô hoàn toàn không muốn gặp hắn! Hoàn toàn không muốn! Cứ nghĩ rằng đã quên được hắn, bây giờ hắn lại cư nhiên xuất hiện trước mặt cô! Khiến những kí ức khi xưa ùa về...
Bỗng nhiên lúc này Vân lão gia thấy cô như vậy ra tiếng nghiêm túc nhưng vẫn có phần thân thuộc gọi “Tiểu Niệm! Sao đứng trên lầu mãi vậy, xuống đây ông nội xem nào!”
Cô cứng đờ... nhìn ánh mắt của anh... hướng chằm chằm vào cô... như thuở trước...
“Alo~~ Tần Ca Ca à~~ Anh gọi Đồng Đồng làm gì vậy a~~!”
Tần Kiêm bây giờ không còn tâm trạng để nói chuyện với cô ta nữa, anh ta bây giờ cực kỳ hoảng loạn, giọng mất kiên nhẫn nói với cô ta
“Vân Hiểu Niệm biết chuyện mày và tao cấu kết hại nó rồi!”
Vân Mạc Đồng hoảng hốt, chẳng lẽ hôm nay hắn ta đến nhà Vân Hiểu Niệm để giảng hoà, không thành công đã là một chuyện. Chuyện quan trọng hơn là Vân Hiểu Niệm còn có ý định tố cáo hắn với ả ta?
Chuyện này đối với Vân Mạc Đồng và Tần Kiêm mới là hệ trọng, ả ta nghe xong lập tức lo lắng. Ả quá xem thường Vân Hiểu Niệm rồi! Từ sau khi tỉnh lại nó cứ như một người khác vậy! Chuyện ở bệnh viện lúc trước cô ta còn không dám nghi vì lúc đó Vân Hiểu Niệm mới tỉnh dậy. Theo như lời bác sĩ mà cô ta mua chuộc nói thì khả năng cao đến 97% sẽ mất trí nhớ hoặc bị chấn thương gây mất cảm giác
Khiến cô ta mừng rớt nước mắt nghĩ rằng sau này không cần đối phó cũng sẽ khiến Vân Hiểu Niệm chết trong tay. Ai ngờ... cô ta hoàn toàn không bị gì cả, thậm chí còn đe doạ tố cáo ả và Tần Kiêm.
Bây giờ ngoài lo lắng ra thì Vân Mạc Đồng còn cảm thấy rất tức giận, ả ta hét lên, khuôn mặt trở nên đáng sợ, ả cắn móng tay thì thầm
“Vân Hiểu Niệm! Tao sẽ giết mày!!!”
Nói rồi ả quăng đống đồ trang điểm trên bàn xuống đất, khiến nó vỡ vụn ra từng mảnh. Đám người hầu thì không khỏi sợ hãi run rẩy, cô ta lại lên cơn rồi...!
......................
Bên phía Vân Gia
Thời Niệm đang ngồi suy ngẫm, cô lấy chiếc máy tính trong bàn ra, mở vào phía tin tức
Một màn hình trắng đen hiện ra, trên đó toàn là bình luận chửi Vân Mạc Đồng không biết tốt xấu, thảo nào mấy bữa nay cô không thấy cô ta lộ mặt ngoài đường. Chắc phóng viên bao vây bị người Vân Gia phong toả hết rồi!
Biệt thự Vân Gia rất cơ mật, chỉ có người được xác nhận mới được vào, nên việc đám phóng viên vào đây là điều không thể! Chỉ cần bước tới chiếc cổng khoảng 100m mà không phải tín hiệu của người Vân Gia hoặc khách của Vân Gia, sẽ bị bắn bỏ không thương tiếc. Vì vậy mac Vân Mạc Đồng có thể an toạ mà chẳng phải nhọc công trốn tránh, điều này khiến Thời Niệm phải làm ra một ý tưởng mới mẻ để tặng cho Vân Mạc Đồng một món quà lớn rồi!
Cô cười cười, hàng lông mi thanh tú khẽ cong nhịp nhàng lên xuống. Cô đưa tay ôm mặt theo thói quen khi vui vẻ, đôi môi hồng hơi chu ra.
Lưu Tuyết Di cũng đã về đến, gọi cô xuống nhà ăn cơm. Cô liền lật đật chạy xuống, vui vẻ gọi, nhưng chưa kịp gọi thì liền cứng họng
Trong phòng khách, Triệu Lâm Phong đang ngồi trên ghế sofa hơn nữa còn ngồi cùng với Vân lão gia. Điều này khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, cô bất giác run người ngã bệt xuống cầu thang
Hai mắt bắt đầu xuất hiện những mảnh vỡ của kí ức, anh ta anh tuấn cao quý như một vị thần, tà mị như quỷ dữ, cao lãnh như băng hà. Kiếp trước đã như vậy, tại sao cô và hắn lại gặp nhau đến sớm như thế?
Cô vốn dĩ kiếp này đã không muốn liên quan đến hắn. Những vết sẹo của quá khứ, làm cô như trở lại với chốn trần gian địa ngục. Cô càng lùi ra sau cầu thang, vì đây khá cao nên ông nội và hắn tạm thời không nhìn thấy cô
Cô ôm lấy đầu, nước mắt rưng rưng sắp trào ra, hốc mắt đo đỏ, hơi gấp gáp khiến cô thở không thông. Đôi con ngươi tối lại, gương mặt xinh đẹp trở nên đáng thương lạ kỳ. Cô muốn hét lên, nhưng sợ bên dưới nghe thấy nên liền bịt chặt miệng lại. Nước mắt chực trào ra, rớt xuống má
Cô hoàn toàn không muốn gặp hắn! Hoàn toàn không muốn! Cứ nghĩ rằng đã quên được hắn, bây giờ hắn lại cư nhiên xuất hiện trước mặt cô! Khiến những kí ức khi xưa ùa về...
Bỗng nhiên lúc này Vân lão gia thấy cô như vậy ra tiếng nghiêm túc nhưng vẫn có phần thân thuộc gọi “Tiểu Niệm! Sao đứng trên lầu mãi vậy, xuống đây ông nội xem nào!”
Cô cứng đờ... nhìn ánh mắt của anh... hướng chằm chằm vào cô... như thuở trước...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.