Tổng Tài! Kiếp Này Làm Ơn Buông Tha Cho Tôi!
Chương 2: Tiểu Thư Của Vân Gia
Cỏ Bốn Lá
06/11/2019
#Cobonla
Nói rồi, cô mới chợt nhận ra xung bàn tay cô có cảm giác ấm áp, khiến cô giật mình ngó qua. Đôi bàn tay khẽ cử động, một người phụ nữ đang ngủ quỳ bên chiếc giường bệnh của cô. Nét mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, dường như đã lâu rồi không chợp mắt. Đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, khiến lòng cô chợt ấm lên bất thường, cô khẽ cử động thêm một lúc nữa
Lần này đã thành công khiến cho người đó tỉnh dậy, thấy cô mở mắt, đôi con ngươi bà lộ ra vẻ kinh ngạc, trên khuôn mặt hiền hậu, ngũ quan người này không tính là tinh xảo nhưng cũng hiện lên vẻ đẹp thanh tú, lại kiều diễm. Nước mắt bà khẽ lăn xuống má, vui mừng reo lên
“Tiểu Niệm! Con tỉnh rồi!”
Rồi bà ấn lên cái nút trên đầu cô, hét lên thật to
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Hàng loạt các tốp người đi vào, kiểm tra thân thể cô xong liền nói
“Vân Tiểu Thư không có vấn đề gì, nhưng do đã ngủ lâu, mạch máu dẫn truyền lên não kém, có thể trí nhớ sẽ kém hoặc mất một số kí ức
Về việc này thì đây là vấn đề tinh thần của Vân tiểu thư, bác sĩ hàng đầu như chúng tôi cũng không có cách giải quyết, mong gia đình thông cảm.”
Nói rồi Lưu Tuyết Di khẽ thở phào nhẽ nhõm, bà cứ tưởng sẽ để lại di chứng nặng gì cơ, nếu là vấn đề về trí nhớ thì bà sẽ đón cô về. Sẽ khiến cô từ từ nhớ ra mọi thứ! Và về vấn đề gia tộc nữa...
Thời Niệm ngước mắt lên nhìn bà, vẻ ngây ngô hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Tiểu Niệm! Con có thấy bất thường chỗ nào không?”
Cô lắc lắc đầu, người này... không phải chính là Lưu Tuyết Di đó chứ?
Lưu Tuyết Di là phu phân của tập đoàn tài phiệt Vân thị- Vân Hựu. Thế có nghĩa là, thân thể này... là của đại tiểu thư nhà họ Vân- Vân Hiểu Niệm?
Cô có chút bất ngờ, một bước liền biến thành phượng hoàng đậu trên cành cao?
Theo như cô nhớ thì Vân Hiểu Niệm tính cách yếu đuối, nhu nhược, liền bị người em cùng cha khác mẹ thất lạc của mình kết hợp với vị hôn phu tính kế, còn bị vu oan là mất trong sạch. Đã thế còn làm thân chủ này xém chút nữa bị xe cán, may ra mạng lớn nằm viện, đầu đập mạnh gây chấn thương não. Đã ngủ mấy năm, nhưng do tới số nên đã chết đồng thời vào thời điểm cô tự sát.
Vân Hiểu Niệm cô yên tâm giao thể xác này cho tôi! Tôi nhất định sẽ báo thù giúp cô, Thời Niệm... mày đã chết! Bây giờ...
Mày chính là đại tiểu thư của Vân gia! Vân Hiểu Niệm
Kiếp trước của cô thật giống với cô gái này a! Đơn thuần, ngây thơ, lại còn... “ngu ngốc”, tin vào hai chữ “đàn ông” để rồi bị thảm bại như thế này. Vân Hiểu Niệm rất yêu vị hôn phu của mình là Tần Kiêm, ai ngờ bị anh ta cùng với người em cô cho là thân thiết đâm một nhát chí mạng, khiến linh hồn Vân Hiểu Niệm chết mà cũng không được an nghỉ
Thời Niệm suy suy ngẫm ngẫm, quả thật đàn ông a! Chẳng thể tin vào bất cứ ai, miệng thì nói yêu nhưng thâm tâm còn phức tạp hơn phụ nữ. Còn là động vật nửa thân dưới, kiếp trước cô cũng bị đâm giống Vân Hiểu Niệm đến phát đau! Ấy vậy mà vẫn cố chấp ôm lấy tình yêu... dẫu biết... nó đã tan vỡ...
Nói rồi, cô mới chợt nhận ra xung bàn tay cô có cảm giác ấm áp, khiến cô giật mình ngó qua. Đôi bàn tay khẽ cử động, một người phụ nữ đang ngủ quỳ bên chiếc giường bệnh của cô. Nét mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, dường như đã lâu rồi không chợp mắt. Đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, khiến lòng cô chợt ấm lên bất thường, cô khẽ cử động thêm một lúc nữa
Lần này đã thành công khiến cho người đó tỉnh dậy, thấy cô mở mắt, đôi con ngươi bà lộ ra vẻ kinh ngạc, trên khuôn mặt hiền hậu, ngũ quan người này không tính là tinh xảo nhưng cũng hiện lên vẻ đẹp thanh tú, lại kiều diễm. Nước mắt bà khẽ lăn xuống má, vui mừng reo lên
“Tiểu Niệm! Con tỉnh rồi!”
Rồi bà ấn lên cái nút trên đầu cô, hét lên thật to
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Hàng loạt các tốp người đi vào, kiểm tra thân thể cô xong liền nói
“Vân Tiểu Thư không có vấn đề gì, nhưng do đã ngủ lâu, mạch máu dẫn truyền lên não kém, có thể trí nhớ sẽ kém hoặc mất một số kí ức
Về việc này thì đây là vấn đề tinh thần của Vân tiểu thư, bác sĩ hàng đầu như chúng tôi cũng không có cách giải quyết, mong gia đình thông cảm.”
Nói rồi Lưu Tuyết Di khẽ thở phào nhẽ nhõm, bà cứ tưởng sẽ để lại di chứng nặng gì cơ, nếu là vấn đề về trí nhớ thì bà sẽ đón cô về. Sẽ khiến cô từ từ nhớ ra mọi thứ! Và về vấn đề gia tộc nữa...
Thời Niệm ngước mắt lên nhìn bà, vẻ ngây ngô hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Tiểu Niệm! Con có thấy bất thường chỗ nào không?”
Cô lắc lắc đầu, người này... không phải chính là Lưu Tuyết Di đó chứ?
Lưu Tuyết Di là phu phân của tập đoàn tài phiệt Vân thị- Vân Hựu. Thế có nghĩa là, thân thể này... là của đại tiểu thư nhà họ Vân- Vân Hiểu Niệm?
Cô có chút bất ngờ, một bước liền biến thành phượng hoàng đậu trên cành cao?
Theo như cô nhớ thì Vân Hiểu Niệm tính cách yếu đuối, nhu nhược, liền bị người em cùng cha khác mẹ thất lạc của mình kết hợp với vị hôn phu tính kế, còn bị vu oan là mất trong sạch. Đã thế còn làm thân chủ này xém chút nữa bị xe cán, may ra mạng lớn nằm viện, đầu đập mạnh gây chấn thương não. Đã ngủ mấy năm, nhưng do tới số nên đã chết đồng thời vào thời điểm cô tự sát.
Vân Hiểu Niệm cô yên tâm giao thể xác này cho tôi! Tôi nhất định sẽ báo thù giúp cô, Thời Niệm... mày đã chết! Bây giờ...
Mày chính là đại tiểu thư của Vân gia! Vân Hiểu Niệm
Kiếp trước của cô thật giống với cô gái này a! Đơn thuần, ngây thơ, lại còn... “ngu ngốc”, tin vào hai chữ “đàn ông” để rồi bị thảm bại như thế này. Vân Hiểu Niệm rất yêu vị hôn phu của mình là Tần Kiêm, ai ngờ bị anh ta cùng với người em cô cho là thân thiết đâm một nhát chí mạng, khiến linh hồn Vân Hiểu Niệm chết mà cũng không được an nghỉ
Thời Niệm suy suy ngẫm ngẫm, quả thật đàn ông a! Chẳng thể tin vào bất cứ ai, miệng thì nói yêu nhưng thâm tâm còn phức tạp hơn phụ nữ. Còn là động vật nửa thân dưới, kiếp trước cô cũng bị đâm giống Vân Hiểu Niệm đến phát đau! Ấy vậy mà vẫn cố chấp ôm lấy tình yêu... dẫu biết... nó đã tan vỡ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.