Tổng Tài! Kiếp Này Làm Ơn Buông Tha Cho Tôi!
Chương 35: Trên Đời Này... Khó Trách Nhất Vẫn Là Số Phận!
Cỏ Bốn Lá
10/01/2020
Dường như lúc này không thể khống chế được bản
thân nữa, ông vung tay đánh một bạt tai vào má của đứa con gái bảo bối
mà ông đã cưng chiều yêu thương hết mực
Lòng ông đau như cắt, hai hàng nước mắt rưng rưng, hốc mắt ông đỏ lên, nói với nó
“Vương Uyển Uyển! Từ khi nào mày thành cái đồ nghịch tử thế này?! Có còn coi tao là cha không hả?! Chỉ vì một thằng đàn ông! Mà công sức cha mày bao nhiêu năm nuôi dạy mày ra thế này sao...?”
Càng nói giọng ông càng lạc hẳn đi, rồi tắt hẳn. Ông không nói nữa, lặng lẽ bước lên lầu không quên bồi thêm một câu buồn bã
“Uyển nhi chết rồi...”
Vương Uyển Uyển như không tin vào mắt mình được nữa. Cô ta mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế, hốc mắt vẫn hằn lên tia hận thù, không một chút hối hận, gằn từng chữ trong miệng.
“Tiện nhân câu dẫn Triệu Lâm Phong, mày đã chiếm đoạt trái tim của anh ấy! Còn cướp luôn cả tình thương cảm của cha tao! Mày phải chết! Phải chết!”
Càng nói, gương mặt kia lại càng vặn vẹo biến dị đến đáng sợ. Cô ta tức giận quay túi bỏ đi, để lại chiến trường một đống hỗn độn, chén đĩa bể tứ tung
..........................................
Triệu Gia
Triệu Lâm Phong lái chiếc xe BMW vào trong, tức khắc quản gia lẫn người hầu đều tiến ra nghênh đón.
Thời Niệm sau trận kích tình thì rất mệt mỏi, cô ngủ say như chết. Nhướng mày một chút đã đến Triệu Gia, cô uể oải nhoài người dậy cố lết cơ thể đầy những vết hồng hoan ái bước vào cửa
Nhưng chân lại mềm nhũn như nước, tựa hồ như một đứa trẻ mới tập đi phải vịn vào bờ tường.
Triệu Lâm Phong nhìn cô, không một tia thương cảm hiện lên trong đáy mắt mà thay vào đó là những cảm xúc chán ghét tột cùng. Anh bước nhanh vào trong thuận miệng nói với quản gia
“Đem chiếc xe kia đi rửa sạch cho tôi! Nhớ rửa cho sạch chỗ cô ta ngồi, còn phải bỏ nước hoa lên cho bớt đi mùi dơ bẩn!”
Nói xong Triệu Lâm Phong quay lưng, bước thẳng lên lầu, không đoái hoài nhìn xuống dưới một thân thể mệt mỏi lại đau điếng
Quản gia nhìn cô ái ngại “Tiểu Thư... Cô đừng để tâm cậu chủ. Cậu ấy...”
Cô cười nhạt một tiếng, cắt ngang, thâm tâm đau đớn như có hàng nghìn con dao xuyên qua
“Vâng! Con hiểu, cảm ơn bác đã an ủi!”
Nói xong, cô lê thân thể đau nhức này vào căn phòng cũ nát ở phía dưới tầng hầm. Bước vào, cô nằm oạch xuống chiếc giường, nước mắt trào ra.
Rõ ràng... cô đã quen với việc anh ta đối xử với cô như thế! Nhưng tại sao... cô lại không thể không khóc. Cô lại bắt đầu cười tự giễu, chính mình lại yếu lòng trước anh ta... Có lẽ, là do cô căn bản không buông bỏ nổi...
Nghĩ đến những năm tháng thời học sinh bên nhau vui vẻ, lại nghĩ đến thực tại tàn khốc. Nước mắt cô lại ứa ra, ướt đẫm lông mi dài.
Trên đời này... Khó trách nhất vẫn là số phận!
.................................
Vương Uyển Uyển cất túi bước ra khỏi nhà, còn không quên đóng mạnh cánh cửa. Cô ta hậm hực leo lên xe, phóng đi mất hút
................................
Triệu Gia.
Marie đang quét nhà, bất ngờ cô bé nhận được một cuộc gọi bất ngờ. Là Manh Manh, cô ấy gọi cho cô làm gì?
Không suy nghĩ nhiều, Marie bắt máy. Phía bên kia nhanh chóng vang lên tiếng cầu cứu tựa như tiếng hét khiến Marie khó chịu để cách ra xa
“Thiển Thiển!!!!!!!!!! Cứuuuuu tớ!!! Huhuhu!!!”
“Là chuyện gì nữa vậy?!”
“Cậu nhất định phải giúp tớ huhu!”
“...”
“Thiển Thiển!!!”
“Tớ cúp máy đây!” Marie hậm hực nói
“Không!!!!!!!! Thiển Thiển!!!! Cậu.....!!!!!!!!”
‘Tút! Tút! Tút!’ Marie ngắt máy, cô thở dài bê rác trong nhà ra ngoài cửa để đổ, liền bắt gặp Louis đang cãi nhau trên điện thoại
Giọng điệu của anh rất khó chịu, tựa hồ đang cãi nhau với người yêu, đôi mắt anh ấy hằn rõ nét chán ghét. Lại hét lên
“Cô thôi đi!”
Marie giật mình làm rơi bịch rác, đã thành công khiến anh ngoái đầu qua khiến cô không khỏi ái ngại
Cô... nghe lén bị phát hiện rồi! Xấu hổ muốn độn thổ quá! Mặt Marie đỏ trái ớt, cô thầm cầu mong có ai đó đào giúp cô cái lỗ để cô chui xuống quá! Ngại chết mất
Bầu không khí gượng ngùng khiến Louis không khỏi bật cười! Con nhóc này, hài chết anh rồi!
Tiếng cười của Louis không tính là quá to, nhưng đủ cho Marie phải đỏ lên thêm một tầng nữa, không chịu được cô bé liền khóc. Giọt nước mắt trong suốt như hạt thuỷ tinh rơi xuống gương mặt đỏ bừng đầy ái ngại, hệt như con thỏ nhỏ đang co rúm
Marie không phải là người mít ướt, nhưng vì sự trêu chọc đầy xấu hổ của ai đó nên mới ngại đến phát khóc. Cô đưa tay dụi dụi vào mắt, rồi quay đầu bỏ chạy
Trên gương mặt lại còn đỏ đến lợi hại. Louis sững sờ, anh nhận ra thái độ hơi quá của mình, liền định... Ai ngờ, Marie đã chạy đi khiến anh cảm thấy rất khó xử
Anh cũng đã lớn lên ở Triệu gia bao nhiêu năm qua, nhưng mỗi lần chạm mặt với Marie đều rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay, anh làm trong giới Hắc Đạo, theo Triệu Lâm Phong đã hơn mười mấy năm. Marie cũng vậy, cô bé giống anh...
Nhưng anh ở một thế giới ghê tởm, chỉ có màu đỏ và màu đen luân phiên nối tiếp nhau trong cuộc sống. Nỗi đau đớn, nỗi thống khổ khiến anh không còn cảm xúc. Còn Marie... em ấy ngược lại, một thế giới đầy rẫy màu sắc.
Khi đối diện với Marie... anh cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm...
Lòng ông đau như cắt, hai hàng nước mắt rưng rưng, hốc mắt ông đỏ lên, nói với nó
“Vương Uyển Uyển! Từ khi nào mày thành cái đồ nghịch tử thế này?! Có còn coi tao là cha không hả?! Chỉ vì một thằng đàn ông! Mà công sức cha mày bao nhiêu năm nuôi dạy mày ra thế này sao...?”
Càng nói giọng ông càng lạc hẳn đi, rồi tắt hẳn. Ông không nói nữa, lặng lẽ bước lên lầu không quên bồi thêm một câu buồn bã
“Uyển nhi chết rồi...”
Vương Uyển Uyển như không tin vào mắt mình được nữa. Cô ta mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế, hốc mắt vẫn hằn lên tia hận thù, không một chút hối hận, gằn từng chữ trong miệng.
“Tiện nhân câu dẫn Triệu Lâm Phong, mày đã chiếm đoạt trái tim của anh ấy! Còn cướp luôn cả tình thương cảm của cha tao! Mày phải chết! Phải chết!”
Càng nói, gương mặt kia lại càng vặn vẹo biến dị đến đáng sợ. Cô ta tức giận quay túi bỏ đi, để lại chiến trường một đống hỗn độn, chén đĩa bể tứ tung
..........................................
Triệu Gia
Triệu Lâm Phong lái chiếc xe BMW vào trong, tức khắc quản gia lẫn người hầu đều tiến ra nghênh đón.
Thời Niệm sau trận kích tình thì rất mệt mỏi, cô ngủ say như chết. Nhướng mày một chút đã đến Triệu Gia, cô uể oải nhoài người dậy cố lết cơ thể đầy những vết hồng hoan ái bước vào cửa
Nhưng chân lại mềm nhũn như nước, tựa hồ như một đứa trẻ mới tập đi phải vịn vào bờ tường.
Triệu Lâm Phong nhìn cô, không một tia thương cảm hiện lên trong đáy mắt mà thay vào đó là những cảm xúc chán ghét tột cùng. Anh bước nhanh vào trong thuận miệng nói với quản gia
“Đem chiếc xe kia đi rửa sạch cho tôi! Nhớ rửa cho sạch chỗ cô ta ngồi, còn phải bỏ nước hoa lên cho bớt đi mùi dơ bẩn!”
Nói xong Triệu Lâm Phong quay lưng, bước thẳng lên lầu, không đoái hoài nhìn xuống dưới một thân thể mệt mỏi lại đau điếng
Quản gia nhìn cô ái ngại “Tiểu Thư... Cô đừng để tâm cậu chủ. Cậu ấy...”
Cô cười nhạt một tiếng, cắt ngang, thâm tâm đau đớn như có hàng nghìn con dao xuyên qua
“Vâng! Con hiểu, cảm ơn bác đã an ủi!”
Nói xong, cô lê thân thể đau nhức này vào căn phòng cũ nát ở phía dưới tầng hầm. Bước vào, cô nằm oạch xuống chiếc giường, nước mắt trào ra.
Rõ ràng... cô đã quen với việc anh ta đối xử với cô như thế! Nhưng tại sao... cô lại không thể không khóc. Cô lại bắt đầu cười tự giễu, chính mình lại yếu lòng trước anh ta... Có lẽ, là do cô căn bản không buông bỏ nổi...
Nghĩ đến những năm tháng thời học sinh bên nhau vui vẻ, lại nghĩ đến thực tại tàn khốc. Nước mắt cô lại ứa ra, ướt đẫm lông mi dài.
Trên đời này... Khó trách nhất vẫn là số phận!
.................................
Vương Uyển Uyển cất túi bước ra khỏi nhà, còn không quên đóng mạnh cánh cửa. Cô ta hậm hực leo lên xe, phóng đi mất hút
................................
Triệu Gia.
Marie đang quét nhà, bất ngờ cô bé nhận được một cuộc gọi bất ngờ. Là Manh Manh, cô ấy gọi cho cô làm gì?
Không suy nghĩ nhiều, Marie bắt máy. Phía bên kia nhanh chóng vang lên tiếng cầu cứu tựa như tiếng hét khiến Marie khó chịu để cách ra xa
“Thiển Thiển!!!!!!!!!! Cứuuuuu tớ!!! Huhuhu!!!”
“Là chuyện gì nữa vậy?!”
“Cậu nhất định phải giúp tớ huhu!”
“...”
“Thiển Thiển!!!”
“Tớ cúp máy đây!” Marie hậm hực nói
“Không!!!!!!!! Thiển Thiển!!!! Cậu.....!!!!!!!!”
‘Tút! Tút! Tút!’ Marie ngắt máy, cô thở dài bê rác trong nhà ra ngoài cửa để đổ, liền bắt gặp Louis đang cãi nhau trên điện thoại
Giọng điệu của anh rất khó chịu, tựa hồ đang cãi nhau với người yêu, đôi mắt anh ấy hằn rõ nét chán ghét. Lại hét lên
“Cô thôi đi!”
Marie giật mình làm rơi bịch rác, đã thành công khiến anh ngoái đầu qua khiến cô không khỏi ái ngại
Cô... nghe lén bị phát hiện rồi! Xấu hổ muốn độn thổ quá! Mặt Marie đỏ trái ớt, cô thầm cầu mong có ai đó đào giúp cô cái lỗ để cô chui xuống quá! Ngại chết mất
Bầu không khí gượng ngùng khiến Louis không khỏi bật cười! Con nhóc này, hài chết anh rồi!
Tiếng cười của Louis không tính là quá to, nhưng đủ cho Marie phải đỏ lên thêm một tầng nữa, không chịu được cô bé liền khóc. Giọt nước mắt trong suốt như hạt thuỷ tinh rơi xuống gương mặt đỏ bừng đầy ái ngại, hệt như con thỏ nhỏ đang co rúm
Marie không phải là người mít ướt, nhưng vì sự trêu chọc đầy xấu hổ của ai đó nên mới ngại đến phát khóc. Cô đưa tay dụi dụi vào mắt, rồi quay đầu bỏ chạy
Trên gương mặt lại còn đỏ đến lợi hại. Louis sững sờ, anh nhận ra thái độ hơi quá của mình, liền định... Ai ngờ, Marie đã chạy đi khiến anh cảm thấy rất khó xử
Anh cũng đã lớn lên ở Triệu gia bao nhiêu năm qua, nhưng mỗi lần chạm mặt với Marie đều rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay, anh làm trong giới Hắc Đạo, theo Triệu Lâm Phong đã hơn mười mấy năm. Marie cũng vậy, cô bé giống anh...
Nhưng anh ở một thế giới ghê tởm, chỉ có màu đỏ và màu đen luân phiên nối tiếp nhau trong cuộc sống. Nỗi đau đớn, nỗi thống khổ khiến anh không còn cảm xúc. Còn Marie... em ấy ngược lại, một thế giới đầy rẫy màu sắc.
Khi đối diện với Marie... anh cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.