Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 37: Dạo Phố Với Anh (2)
Vân Thụ
02/01/2022
Nếu như cô không nhận lầm, chắc tấm thẻ này là thẻ đen Vip dưới quyền Lục Thị. Số tiền to lớn bên trong chỉ đứng thứ hai, quan trọng nhất chính là tượng trưng cho thân phận.
Có thể nói, cầm tấm thẻ này thì chẳng khác nào biến hình thừa nhận mình là người của Lục Thị, cho dù sau này đi đâu cũng sẽ không có ai dám coi thường mình.
Cô kinh ngạc há miệng, nhìn về phía Lục Cảnh Thâm.
“Anh đưa cái này cho tôi? Tại sao?”
Lục Cảnh Thâm hơi nhăn mày, hình như rất không thích câu hỏi này của cô.
“Bà xã của Lục Cảnh Thâm tôi không xứng có một tấm thẻ đen sao?”
Cảnh Ninh: “...”
Đây thật sự... khiến người ta không biết nói cái gì cho phải.
“Tôi còn chưa đồng ý...”
“Chúng ta đã chứng nhận kết hôn rồi.” Lục Cảnh Thâm trực tiếp ngắt lời cô, hơn nữa nghiêm túc bổ sung: “Nguyên nhân cho em ba ngày là vì chú ý đến có thể tạm thời em khó mà chấp nhận sự thật gả làm vợ người ta. Nhưng điều này cũng không đại diện em có thể mượn nó phủ nhận quan hệ giữa chúng ta, chắc em hiểu rõ điều này.”
Cảnh Ninh: “...”
Ngay lúc này điện thoại bỗng vang lên.
Cô đành phải nghe điện thoại trước.
Là Hoa Dao gọi điện đến.
“Alo, Ninh Ninh, tớ nghe có người nói cậu có việc gấp đi trước rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cảnh Ninh nhìn Lục Cảnh Thâm một cái.
Đối phương đầy vẻ vô tội, cô chỉ có thể đổ hiềm nghi, tội lỗi lên đầu Tô Mục, nói: “Không có chuyện gì, tớ về ngay, đừng lo lắng.”
“À, không cần. Vừa nãy tớ nhận được điện thoại của người đại diện, có thông báo tạm thời, có thể tớ phải lập tức chạy về. Bên cậu không sao thì tốt, lần sau chúng ta hẹn lại nhé!”
Cảnh Ninh bất đắc dĩ, đành phải đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Lục Cảnh Thâm đầy vẻ vui mừng.
“Bạn thân của em có chuyện phải đi trước sao?”
Cảnh Ninh nghi ngờ nhìn chằm chằm anh: “Tổng giám đốc Lục, không phải là anh giở trò gì từ trong đúng không!”
Người đàn ông lắc đầu: “Vì đi dạo phố với em, cho nên phí sức giở trò đuổi bạn thân của em? Đừng nói tôi không nhàm chán như vậy, cũng không quen biết bạn thân của em!”
Cảnh Ninh ngẫm nghĩ, hình như cũng phải.
Được rồi! Vậy thì tạm thời coi là anh tránh được nghi ngờ.
Lục Cảnh Thâm thấy sắc mặt cô dịu lại, lúc này mới cười tủm tỉm nói: “Vậy thì bà Lục, bây giờ tôi có may mắn có thể mời em cùng đi dạo phố không?”
Đã nói đến mức này, sao dễ dàng từ chối?
Cảnh Ninh ngoài cười trong không cười, giật giật khóe miệng: “Anh muốn mua gì?”
“Ừ... Giúp tôi chọn hai bộ quần áo đi!”
***
Cảnh Ninh sống nửa đời, từng yêu một lần, nhưng cho tới bây giờ chưa mua quần áo với đàn ông.
Mộ Ngạn Trạch cũng chưa từng có vinh dự này.
Nhưng không thể không nói, thật sự Lục Cảnh Thâm một ma-nơ-canh biết đi.
Vai rộng eo nhỏ, vóc người thon dài, tỷ lệ đầu thân còn vô cùng tốt, quan trọng nhất chính là ngoại hình đẹp trai!
Không thấy cô gái nhỏ của cửa hàng bán quần áo ai cũng bị mê hoặc, tất cả đều che ngực đỏ mặt, một dáng vẻ thiếu nữ tươi trẻ chết mê chết mệt.
Trời ơi! Đây là anh trai thần tiên đến từ đâu! Đẹp trai quá! Mẹ, con muốn gả cho anh ấy!
Cảnh Ninh im lặng ngồi ở đó, mỗi lần Lục Cảnh Thâm đổi một bộ quần áo đi ra, cô sẽ gật đầu một cái.
Ừ, bộ này được, bộ này cũng được, bộ này cũng không tệ.
Sau khi xem nhiều rồi, cô phát hiện cũng chưa có quần áo mà Lục Cảnh Thâm không thể mặc.
Cho dù là phong cách nào, kiểu dáng gì, đương nhiên đến bên người anh đều có một mùi vị khó nói, hoặc đẹp trai phóng khoáng hoặc nho nhã cao quý.
Tóm lại, nếu như người đàn ông này đi làm người mẫu hoặc vào giới giải trí, chỉ sợ bây giờ cũng không có những tiểu thịt tươi lưu lượng gì đó.
Cô không khỏi thở dài.
Bạn nói người này có tiền thì có tiền đi! Làm gì ngoại hình còn đẹp trai như vậy chứ?
Ngoại hình quá đẹp trai lại không lấy đi bán mặt, thật là phí của trời!
Cảnh. Người đại diện. Quan hệ công chúng. Ninh, bắt đầu mơ mộng. Trong đầu tưởng tượng nếu như Lục Thâm là nghệ sĩ dưới tay cô, sẽ nổi tiếng tới mức nào. Nhất định anh sẽ trở thành cây rung tiền đáng giá nhất trên tay cô!
Có thể nói, cầm tấm thẻ này thì chẳng khác nào biến hình thừa nhận mình là người của Lục Thị, cho dù sau này đi đâu cũng sẽ không có ai dám coi thường mình.
Cô kinh ngạc há miệng, nhìn về phía Lục Cảnh Thâm.
“Anh đưa cái này cho tôi? Tại sao?”
Lục Cảnh Thâm hơi nhăn mày, hình như rất không thích câu hỏi này của cô.
“Bà xã của Lục Cảnh Thâm tôi không xứng có một tấm thẻ đen sao?”
Cảnh Ninh: “...”
Đây thật sự... khiến người ta không biết nói cái gì cho phải.
“Tôi còn chưa đồng ý...”
“Chúng ta đã chứng nhận kết hôn rồi.” Lục Cảnh Thâm trực tiếp ngắt lời cô, hơn nữa nghiêm túc bổ sung: “Nguyên nhân cho em ba ngày là vì chú ý đến có thể tạm thời em khó mà chấp nhận sự thật gả làm vợ người ta. Nhưng điều này cũng không đại diện em có thể mượn nó phủ nhận quan hệ giữa chúng ta, chắc em hiểu rõ điều này.”
Cảnh Ninh: “...”
Ngay lúc này điện thoại bỗng vang lên.
Cô đành phải nghe điện thoại trước.
Là Hoa Dao gọi điện đến.
“Alo, Ninh Ninh, tớ nghe có người nói cậu có việc gấp đi trước rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cảnh Ninh nhìn Lục Cảnh Thâm một cái.
Đối phương đầy vẻ vô tội, cô chỉ có thể đổ hiềm nghi, tội lỗi lên đầu Tô Mục, nói: “Không có chuyện gì, tớ về ngay, đừng lo lắng.”
“À, không cần. Vừa nãy tớ nhận được điện thoại của người đại diện, có thông báo tạm thời, có thể tớ phải lập tức chạy về. Bên cậu không sao thì tốt, lần sau chúng ta hẹn lại nhé!”
Cảnh Ninh bất đắc dĩ, đành phải đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Lục Cảnh Thâm đầy vẻ vui mừng.
“Bạn thân của em có chuyện phải đi trước sao?”
Cảnh Ninh nghi ngờ nhìn chằm chằm anh: “Tổng giám đốc Lục, không phải là anh giở trò gì từ trong đúng không!”
Người đàn ông lắc đầu: “Vì đi dạo phố với em, cho nên phí sức giở trò đuổi bạn thân của em? Đừng nói tôi không nhàm chán như vậy, cũng không quen biết bạn thân của em!”
Cảnh Ninh ngẫm nghĩ, hình như cũng phải.
Được rồi! Vậy thì tạm thời coi là anh tránh được nghi ngờ.
Lục Cảnh Thâm thấy sắc mặt cô dịu lại, lúc này mới cười tủm tỉm nói: “Vậy thì bà Lục, bây giờ tôi có may mắn có thể mời em cùng đi dạo phố không?”
Đã nói đến mức này, sao dễ dàng từ chối?
Cảnh Ninh ngoài cười trong không cười, giật giật khóe miệng: “Anh muốn mua gì?”
“Ừ... Giúp tôi chọn hai bộ quần áo đi!”
***
Cảnh Ninh sống nửa đời, từng yêu một lần, nhưng cho tới bây giờ chưa mua quần áo với đàn ông.
Mộ Ngạn Trạch cũng chưa từng có vinh dự này.
Nhưng không thể không nói, thật sự Lục Cảnh Thâm một ma-nơ-canh biết đi.
Vai rộng eo nhỏ, vóc người thon dài, tỷ lệ đầu thân còn vô cùng tốt, quan trọng nhất chính là ngoại hình đẹp trai!
Không thấy cô gái nhỏ của cửa hàng bán quần áo ai cũng bị mê hoặc, tất cả đều che ngực đỏ mặt, một dáng vẻ thiếu nữ tươi trẻ chết mê chết mệt.
Trời ơi! Đây là anh trai thần tiên đến từ đâu! Đẹp trai quá! Mẹ, con muốn gả cho anh ấy!
Cảnh Ninh im lặng ngồi ở đó, mỗi lần Lục Cảnh Thâm đổi một bộ quần áo đi ra, cô sẽ gật đầu một cái.
Ừ, bộ này được, bộ này cũng được, bộ này cũng không tệ.
Sau khi xem nhiều rồi, cô phát hiện cũng chưa có quần áo mà Lục Cảnh Thâm không thể mặc.
Cho dù là phong cách nào, kiểu dáng gì, đương nhiên đến bên người anh đều có một mùi vị khó nói, hoặc đẹp trai phóng khoáng hoặc nho nhã cao quý.
Tóm lại, nếu như người đàn ông này đi làm người mẫu hoặc vào giới giải trí, chỉ sợ bây giờ cũng không có những tiểu thịt tươi lưu lượng gì đó.
Cô không khỏi thở dài.
Bạn nói người này có tiền thì có tiền đi! Làm gì ngoại hình còn đẹp trai như vậy chứ?
Ngoại hình quá đẹp trai lại không lấy đi bán mặt, thật là phí của trời!
Cảnh. Người đại diện. Quan hệ công chúng. Ninh, bắt đầu mơ mộng. Trong đầu tưởng tượng nếu như Lục Thâm là nghệ sĩ dưới tay cô, sẽ nổi tiếng tới mức nào. Nhất định anh sẽ trở thành cây rung tiền đáng giá nhất trên tay cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.