Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 40: Tiệc Sinh Nhật
Vân Thụ
02/01/2022
Ngày hôm sau, tiệc sinh nhật của Cảnh Tiểu Nhã.
Tám giờ tối, khách sạn Đế Tước.
Mặc dù bữa tiệc vừa mới bắt đầu, nhưng đa số khách khứa đều đã đến.
Trong đại sảnh trang trí xa hoa, hơn nửa nhân vật nổi tiếng quyền quý của Tấn Thành đều tụ tập ở đây. Bữa tiệc linh đình dưới đèn thủy tinh lộng lẫy, quần áo thơm tho dáng người yểu điệu, vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay Cảnh Tiểu Nhã mặc chiếc váy dài màu tím nhạt thêu hoa văn thủ công, thiết kế ôm ngực. Lớp trong chỉ đến mắt cá chân, bên ngoài là từng lớp sa mềm thông suốt, rũ thẳng tới đất, nhìn qua vừa thần tiên vừa đẹp.
Cô ta bưng ly rượu, đi lại giữa đám người, chào hỏi từng người.
Lời nói cử chỉ đẹp đẽ ung dung, lễ nghi toàn diện, khí phách mỹ nữ thế gia hoàn mỹ.
Xung quanh lập tức vang lên từng tiếng ca ngợi thật nhỏ.
“Cô chủ này của nhà họ Cảnh, lớn lên thật đẹp, không hổ là tiểu hoa đán hạng A của giới giải trí hiện giờ.”
“Đương nhiên, người ta không chỉ có ngoại hình đẹp, còn rất biết lấy chồng đấy! Ông chủ nhỏ của Mộ Thị cũng không phải là người ai cũng có thể bám víu.”
“Nhưng mà bản thân cô ta cũng có thực lực, mới ra mắt mấy năm đã có thể leo lên vị trí cao như vậy, đổi là người khác có thể làm không?”
“Nhà họ Cảnh cũng xem là phúc lộc vững chắc, có một cháu gái xuất sắc như vậy, hơn nữa liên kết với Mộ Thị, chỉ sợ sau này khó gặp đối thủ ở Tấn Thành.”
Tiếng thảo luận nhỏ không ngừng trong phòng tiệc, Cảnh Tiểu Nhã hài lòng nhếch môi.
Dù sao, đổi là ai, được tất cả mọi người khen ngợi là một chuyện đáng kiêu ngạo.
Trên mặt của người nhà họ Cảnh ở đây cũng đầy vui vẻ. Ngay cả Vương Tuyết Mai nghe thấy, cũng không khỏi kiêu ngạo.
Bà ta nhìn khách khứa trong đại sảnh một vòng, hơi nghiêng đầu hỏi Cảnh Khiếu Đức: “Cảnh Ninh tới chưa?”
Cảnh Khiếu Đức nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa.”
Vương Tuyết Mai hơi cau mày, nhỏ đến nỗi khó nhìn ra được.
Cảnh Khiếu Đức nhỏ giọng lầu bầu nói: “Mẹ, chẳng lẽ nó không tới sao?”
“Chắc sẽ không.” Trên mặt Dư Tú Liên cũng mang vẻ lo âu: “Ninh Ninh là một người nói chuyện giữ lời. Có phải con bé kẹt xe trên đường không, hay là tạm thời xảy ra tình huống gì? Chúng ta có cần gọi điện thoại hỏi thử không?”
Cảnh Khiếu Đức cười lạnh một tiếng: “Sẽ xảy ra tình huống gì? Hai ngày trước chúng ta đã thông báo cho nó, có chuyện gì không thể hoàn thành sớm mà nhất định phải kéo đến bây giờ?
Hơn nữa giờ này cũng không phải là giờ cao điểm, sao lại kẹt xe? Con thấy nó cố ý không muốn tới, khiến cho cả nhà họ Cảnh chúng ta khó xử!”
Dư Tú Liên thấy vậy, miễn cưỡng cười.
“Thật ra nó không đến, bên những khách khứa khác sẽ không phát hiện ra gì, nhưng phía bà cụ Úc...”
Bà cụ Úc, là mẹ nuôi của mẹ Mặc Thải Vi của Cảnh Ninh, cũng là người làm chứng Cảnh Ninh và Mộ Ngạn Trạch ký giấy đăng ký kết hôn năm đó.
Nhà họ Úc cũng xem là dòng họ lâu đời ở Tấn Thành. Mặc dù thế lực bây giờ không lớn bằng trước đây, nhưng vẫn không thể khinh thường, nhất là ở giới kinh doanh này.
Dù sao, nhà mẹ đẻ của bà cụ Úc là họ Quan. Miễn là người Trung Quốc đều biết nhà họ Quan ở thủ đô cũng không phải dễ trêu vào.
Mặc dù bà cụ Úc lấy chồng xa nhiều năm rồi, nhưng luôn liên lạc với bên thủ đô, là người mà nhà họ Cảnh chắc chắn không thể đắc tội.
Vương Tuyết Mai nhíu chặt mày, một lát sau, nhỏ giọng nói: “Đi gọi điện cho nó, hỏi nó đến đâu rồi? Nói nếu nó không đến, đừng tráchmẹ trở mặt vô tình!”
Tinh thần Cảnh Khiếu Đức run lên, vội vàng nói “được”, đi qua một bên gọi điện thoại.
Lúc này, bà cụ Úc đang đi tới với đứa cháu trai Úc Tư Bạch.
“Tại sao con bé Ninh còn không đến? Trước đây mấy người nó, là Ninh Ninh chủ động vứt bỏ cuộc hôn nhân này, tôi mới chịu tới xem, bây giờ xem ra không phải lừa gạt tôi chứ?”
Người nhà họ Cảnh đổi sắc mặt nhưng rất khó nhìn ra.
Vương Tuyết Mai vội vàng nở nụ cười, lấy lòng cười nói: “Làm sao có thể chứ? Cho dù chúng tôi lừa gạt ai cũng không dám lừa gạt bà. Vừa nãy con bé mới còn gọi điện thoại cho chúng tôi, nói là kẹt xe trên đường nên phải đợi một lúc mới đến. Chờ nó đến tất nhiên sẽ giải thích rõ với bà.”
Bà cụ Úc liếc bọn họ một vòng, lúc này mới nặng nề hừ lạnh.
“Tốt nhất là như vậy, nếu không để cho tôi biết mấy người ức hiếp con bé Ninh, tôi tuyệt không bỏ qua. Mấy người cũng không muốn kết thù oán với nhà họ Úc tôi đâu!”
Nụ cười trên mặt Vương Tuyết Mai cứng lại, một lát sau, gật gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Lúc này bà cụ Úc mới nặng nề hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Bà cụ Úc chân mới vừa đi, Cảnh Khiếu Đức cũng cầm di động quay lại.
Tám giờ tối, khách sạn Đế Tước.
Mặc dù bữa tiệc vừa mới bắt đầu, nhưng đa số khách khứa đều đã đến.
Trong đại sảnh trang trí xa hoa, hơn nửa nhân vật nổi tiếng quyền quý của Tấn Thành đều tụ tập ở đây. Bữa tiệc linh đình dưới đèn thủy tinh lộng lẫy, quần áo thơm tho dáng người yểu điệu, vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay Cảnh Tiểu Nhã mặc chiếc váy dài màu tím nhạt thêu hoa văn thủ công, thiết kế ôm ngực. Lớp trong chỉ đến mắt cá chân, bên ngoài là từng lớp sa mềm thông suốt, rũ thẳng tới đất, nhìn qua vừa thần tiên vừa đẹp.
Cô ta bưng ly rượu, đi lại giữa đám người, chào hỏi từng người.
Lời nói cử chỉ đẹp đẽ ung dung, lễ nghi toàn diện, khí phách mỹ nữ thế gia hoàn mỹ.
Xung quanh lập tức vang lên từng tiếng ca ngợi thật nhỏ.
“Cô chủ này của nhà họ Cảnh, lớn lên thật đẹp, không hổ là tiểu hoa đán hạng A của giới giải trí hiện giờ.”
“Đương nhiên, người ta không chỉ có ngoại hình đẹp, còn rất biết lấy chồng đấy! Ông chủ nhỏ của Mộ Thị cũng không phải là người ai cũng có thể bám víu.”
“Nhưng mà bản thân cô ta cũng có thực lực, mới ra mắt mấy năm đã có thể leo lên vị trí cao như vậy, đổi là người khác có thể làm không?”
“Nhà họ Cảnh cũng xem là phúc lộc vững chắc, có một cháu gái xuất sắc như vậy, hơn nữa liên kết với Mộ Thị, chỉ sợ sau này khó gặp đối thủ ở Tấn Thành.”
Tiếng thảo luận nhỏ không ngừng trong phòng tiệc, Cảnh Tiểu Nhã hài lòng nhếch môi.
Dù sao, đổi là ai, được tất cả mọi người khen ngợi là một chuyện đáng kiêu ngạo.
Trên mặt của người nhà họ Cảnh ở đây cũng đầy vui vẻ. Ngay cả Vương Tuyết Mai nghe thấy, cũng không khỏi kiêu ngạo.
Bà ta nhìn khách khứa trong đại sảnh một vòng, hơi nghiêng đầu hỏi Cảnh Khiếu Đức: “Cảnh Ninh tới chưa?”
Cảnh Khiếu Đức nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa.”
Vương Tuyết Mai hơi cau mày, nhỏ đến nỗi khó nhìn ra được.
Cảnh Khiếu Đức nhỏ giọng lầu bầu nói: “Mẹ, chẳng lẽ nó không tới sao?”
“Chắc sẽ không.” Trên mặt Dư Tú Liên cũng mang vẻ lo âu: “Ninh Ninh là một người nói chuyện giữ lời. Có phải con bé kẹt xe trên đường không, hay là tạm thời xảy ra tình huống gì? Chúng ta có cần gọi điện thoại hỏi thử không?”
Cảnh Khiếu Đức cười lạnh một tiếng: “Sẽ xảy ra tình huống gì? Hai ngày trước chúng ta đã thông báo cho nó, có chuyện gì không thể hoàn thành sớm mà nhất định phải kéo đến bây giờ?
Hơn nữa giờ này cũng không phải là giờ cao điểm, sao lại kẹt xe? Con thấy nó cố ý không muốn tới, khiến cho cả nhà họ Cảnh chúng ta khó xử!”
Dư Tú Liên thấy vậy, miễn cưỡng cười.
“Thật ra nó không đến, bên những khách khứa khác sẽ không phát hiện ra gì, nhưng phía bà cụ Úc...”
Bà cụ Úc, là mẹ nuôi của mẹ Mặc Thải Vi của Cảnh Ninh, cũng là người làm chứng Cảnh Ninh và Mộ Ngạn Trạch ký giấy đăng ký kết hôn năm đó.
Nhà họ Úc cũng xem là dòng họ lâu đời ở Tấn Thành. Mặc dù thế lực bây giờ không lớn bằng trước đây, nhưng vẫn không thể khinh thường, nhất là ở giới kinh doanh này.
Dù sao, nhà mẹ đẻ của bà cụ Úc là họ Quan. Miễn là người Trung Quốc đều biết nhà họ Quan ở thủ đô cũng không phải dễ trêu vào.
Mặc dù bà cụ Úc lấy chồng xa nhiều năm rồi, nhưng luôn liên lạc với bên thủ đô, là người mà nhà họ Cảnh chắc chắn không thể đắc tội.
Vương Tuyết Mai nhíu chặt mày, một lát sau, nhỏ giọng nói: “Đi gọi điện cho nó, hỏi nó đến đâu rồi? Nói nếu nó không đến, đừng tráchmẹ trở mặt vô tình!”
Tinh thần Cảnh Khiếu Đức run lên, vội vàng nói “được”, đi qua một bên gọi điện thoại.
Lúc này, bà cụ Úc đang đi tới với đứa cháu trai Úc Tư Bạch.
“Tại sao con bé Ninh còn không đến? Trước đây mấy người nó, là Ninh Ninh chủ động vứt bỏ cuộc hôn nhân này, tôi mới chịu tới xem, bây giờ xem ra không phải lừa gạt tôi chứ?”
Người nhà họ Cảnh đổi sắc mặt nhưng rất khó nhìn ra.
Vương Tuyết Mai vội vàng nở nụ cười, lấy lòng cười nói: “Làm sao có thể chứ? Cho dù chúng tôi lừa gạt ai cũng không dám lừa gạt bà. Vừa nãy con bé mới còn gọi điện thoại cho chúng tôi, nói là kẹt xe trên đường nên phải đợi một lúc mới đến. Chờ nó đến tất nhiên sẽ giải thích rõ với bà.”
Bà cụ Úc liếc bọn họ một vòng, lúc này mới nặng nề hừ lạnh.
“Tốt nhất là như vậy, nếu không để cho tôi biết mấy người ức hiếp con bé Ninh, tôi tuyệt không bỏ qua. Mấy người cũng không muốn kết thù oán với nhà họ Úc tôi đâu!”
Nụ cười trên mặt Vương Tuyết Mai cứng lại, một lát sau, gật gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Lúc này bà cụ Úc mới nặng nề hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Bà cụ Úc chân mới vừa đi, Cảnh Khiếu Đức cũng cầm di động quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.