Chương 200
Tiểu Đồng
04/10/2022
Chương 200:
Cơn đau trên cánh tay trái không phải là ảo giác, khi hiệu quả của thuốc mê qua đi qua, cảm giác hồi phục lại, Diệp Ánh Du chỉ có thể chịu đựng. Cũng nhờ trong khoảng thời gian này cô luôn bị thương, khả năng chống chọi với cơn đau của cô đã cải thiện rất nhiều, nên không còn rên rỉ, than thở ra tiếng nữa.
Nhưng mà, cảm giác ngon miệng đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Trong chiếc bát sứ trắng nhỏ và tinh xảo, sau khi dùng cơm chưa đầy một nửa, cô đã không thể ăn tiếp rồi, ngay cả khi những món ăn nhẹ với hương vị tuyệt vời cũng không thể nuốt nổi.
Nam Cung Hàn đã chú ý đến, lông mày của anh hơi cau lại, dặn dò: “Ăn nhiều thêm một chút đi.”
Diệp Ánh Du lắc lắc đầu: “Tôi no rồi”
Cô thật sự không ăn được nữa, khi tỉnh thần bị thứ khác hấp dẫn thì có tốt hơn, chỉ khi chỉ ăn, cơn đau từ cánh tay đã từ từ lan truyền lên não, rõ ràng đến mức khó có thể làm ngơ được.
Nam Cung Hàn chăm chú nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cô, không khí lạnh lẽo lại toát ra.
Diệp Ánh Du giật giật ngón tay, không rõ bản thân có phải khuất phục trước chuyện tầm thường như vậy hay không, lúc cầm chiếc đũa lên lần nữa, vẻ lạnh lùng trong mắt Nam Cung Hàn giảm đi một chút: “Cánh tay bị đau?
Không muốn đói bụng thì ăn nhiều hơn một chút. Buổi tối không có cơ hội để ăn đâu.”
“Hơi đau một chút.” Diệp Ánh Du thích mềm không thích cứng. Nghe vậy cũng lùi lại một bước: “Thế thì tôi ăn thêm một chút vậy.”
Nam Cung Hàn liếc nhìn thím Vân: “Mang một cái túi chườm đá đến đây.”
“Vâng, thưa cậu chủ.” thím Vân tốc độ rất nhanh, sau khi lấy ra, trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Ánh Du, khẽ nói: “Túi chườm đá này nên dán lên bắp tay của cô. Nó có tác dụng giảm đau phần nào.”
Diệp Ánh Du ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy động tác ăn uống một cách tao nhã của Nam Cung Hàn, không hề có một ánh mắt liếc nhìn lên người cô.
Thím Vân thấy cô không có gì phản đối nên từ từ dán lên. Bởi vì sự chênh lệch độ cao giữa đứng và ngồi, bà hơi cong eo lại nhưng không rõ ràng, cũng không tốn nhiều sức.
Diệp Ánh Du nhìn ra, cũng không muốn làm phiền đến bà, cô không thể chấp nhận với kiểu bản thân mình ăn cơm phải để người khác hầu hạ như thế này. Vội vàng nói: “Thím Vân, để tôi tự mình làm”
Thím Vân mỉm cười: “Cô cứ ăn đi, tôi tới giúp là được.”
Diệp Ánh Du cau mày: “Nếu không như thế, tôi thực sự không thể ăn được.
Mang cho tôi một ly nước trái cây có ống hút. Túi chườm đá này tôi tự mình đỡ được, nếu không chịu được hơi lạnh cũng có thể kịp thời lấy ra được.”
Khi cô vừa nói như vậy, thím Vân không còn cố chấp nữa, cho dù người khác có cẩn thận đến đâu, cũng không thật sự hiểu rõ được cảm giác của mình.
Dùng qua cơm trưa, nghỉ ngơi gần một tiếng, cánh tay của Diệp Ánh Du dùng túi đá chườm để giảm đau cũng đã được hai mươi phút, sau đó Nam Cung Hàn cũng không để cô tiếp tục nữa, nếu không sẽ làm tổn hại đến vết thương. : Lúc gần đến hai giờ, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu cùng đến bắt đầu chỉnh trang cho hai người họ, đặc biệt là trang điểm cho Diệp Ánh Du.
Sau một vài hành động, xấp xỉ cũng đã gần bốn giờ.
Diệp Ánh Du mặc một chiếc váy dài có đai lưng màu xanh nước biển, với mái tóc đen tung bay phía sau lưng, che đi mảng da dầu màu trắng noãấn. Mặt cô trang điểm rất nhẹ nhàng, tươi tắn, làm nổi lên khí chất thuần khiết lại cứng rắn lãnh đạm khiến người ta thoạt nhìn có chút kinh diễm, nhìn kỹ mới có thể thấy được vẻ đẹp tinh tế.
Cơn đau trên cánh tay trái không phải là ảo giác, khi hiệu quả của thuốc mê qua đi qua, cảm giác hồi phục lại, Diệp Ánh Du chỉ có thể chịu đựng. Cũng nhờ trong khoảng thời gian này cô luôn bị thương, khả năng chống chọi với cơn đau của cô đã cải thiện rất nhiều, nên không còn rên rỉ, than thở ra tiếng nữa.
Nhưng mà, cảm giác ngon miệng đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Trong chiếc bát sứ trắng nhỏ và tinh xảo, sau khi dùng cơm chưa đầy một nửa, cô đã không thể ăn tiếp rồi, ngay cả khi những món ăn nhẹ với hương vị tuyệt vời cũng không thể nuốt nổi.
Nam Cung Hàn đã chú ý đến, lông mày của anh hơi cau lại, dặn dò: “Ăn nhiều thêm một chút đi.”
Diệp Ánh Du lắc lắc đầu: “Tôi no rồi”
Cô thật sự không ăn được nữa, khi tỉnh thần bị thứ khác hấp dẫn thì có tốt hơn, chỉ khi chỉ ăn, cơn đau từ cánh tay đã từ từ lan truyền lên não, rõ ràng đến mức khó có thể làm ngơ được.
Nam Cung Hàn chăm chú nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cô, không khí lạnh lẽo lại toát ra.
Diệp Ánh Du giật giật ngón tay, không rõ bản thân có phải khuất phục trước chuyện tầm thường như vậy hay không, lúc cầm chiếc đũa lên lần nữa, vẻ lạnh lùng trong mắt Nam Cung Hàn giảm đi một chút: “Cánh tay bị đau?
Không muốn đói bụng thì ăn nhiều hơn một chút. Buổi tối không có cơ hội để ăn đâu.”
“Hơi đau một chút.” Diệp Ánh Du thích mềm không thích cứng. Nghe vậy cũng lùi lại một bước: “Thế thì tôi ăn thêm một chút vậy.”
Nam Cung Hàn liếc nhìn thím Vân: “Mang một cái túi chườm đá đến đây.”
“Vâng, thưa cậu chủ.” thím Vân tốc độ rất nhanh, sau khi lấy ra, trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Ánh Du, khẽ nói: “Túi chườm đá này nên dán lên bắp tay của cô. Nó có tác dụng giảm đau phần nào.”
Diệp Ánh Du ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy động tác ăn uống một cách tao nhã của Nam Cung Hàn, không hề có một ánh mắt liếc nhìn lên người cô.
Thím Vân thấy cô không có gì phản đối nên từ từ dán lên. Bởi vì sự chênh lệch độ cao giữa đứng và ngồi, bà hơi cong eo lại nhưng không rõ ràng, cũng không tốn nhiều sức.
Diệp Ánh Du nhìn ra, cũng không muốn làm phiền đến bà, cô không thể chấp nhận với kiểu bản thân mình ăn cơm phải để người khác hầu hạ như thế này. Vội vàng nói: “Thím Vân, để tôi tự mình làm”
Thím Vân mỉm cười: “Cô cứ ăn đi, tôi tới giúp là được.”
Diệp Ánh Du cau mày: “Nếu không như thế, tôi thực sự không thể ăn được.
Mang cho tôi một ly nước trái cây có ống hút. Túi chườm đá này tôi tự mình đỡ được, nếu không chịu được hơi lạnh cũng có thể kịp thời lấy ra được.”
Khi cô vừa nói như vậy, thím Vân không còn cố chấp nữa, cho dù người khác có cẩn thận đến đâu, cũng không thật sự hiểu rõ được cảm giác của mình.
Dùng qua cơm trưa, nghỉ ngơi gần một tiếng, cánh tay của Diệp Ánh Du dùng túi đá chườm để giảm đau cũng đã được hai mươi phút, sau đó Nam Cung Hàn cũng không để cô tiếp tục nữa, nếu không sẽ làm tổn hại đến vết thương. : Lúc gần đến hai giờ, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu cùng đến bắt đầu chỉnh trang cho hai người họ, đặc biệt là trang điểm cho Diệp Ánh Du.
Sau một vài hành động, xấp xỉ cũng đã gần bốn giờ.
Diệp Ánh Du mặc một chiếc váy dài có đai lưng màu xanh nước biển, với mái tóc đen tung bay phía sau lưng, che đi mảng da dầu màu trắng noãấn. Mặt cô trang điểm rất nhẹ nhàng, tươi tắn, làm nổi lên khí chất thuần khiết lại cứng rắn lãnh đạm khiến người ta thoạt nhìn có chút kinh diễm, nhìn kỹ mới có thể thấy được vẻ đẹp tinh tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.