Chương 768: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (9)
Ngọc Hoan
20/04/2021
Giọng nói mạnh mẽ và hùng hồn của người
dẫn chương trình lại vang lên: “Trời ban cho duyên
đôi lứa, hai linh hôn đồng điệu cùng trao cho
nhau tình cảm chân thành, dưới ánh nến lung linh
là lời thề non hẹn biển, đôi nhạn đỏ thể hiện sự
chung chuyên. Người giữ lấy đôi nhạn này dù có
xa nhau trời nam đất bắc vẫn tìm thấy đường
quay về với nhau”
Lễ cưới thời cổ xưa thật sự quá phức tạp, trên
ghế kia là cha mẹ Hoàng Chính, hai bên là phù rể
và phù dâu với cả căn phòng đầy khách khứa đến
chung vui, cực kì náo nhiệt.
Người dẫn chương trình lại nói to: “Nay đám
hỏi lê cưới, hai người cùng ước hẹn thê mãi mãi
bên nhau, xứng đôi vừa lứa. Đóa hoa đào nở rực
rỡ, thành gia lập thất… Chú rể và cô dâu sẽ kết
duyên với nhau trước sự chứng kiến của cả gia
đình, tổ tiên hai bên và những thân bằng quý hữu ”
Tôi từng tham gia rất nhiều hôn lễ của người
khác nhưng hầu hết đều là lễ cưới kiểu phương
Tây, hôn lễ đậm đà phong tục tập quán của người
châu Á thế này khiến tôi thấy cực kì mới lạ, nghe
những lời người dẫn chương trình nói tôi lại tưởng
mình đang đứng giữa hai thời không gian hiện đại và cổ xưa.
Nhìn Hồ Diệp và Hoàng Chính cùng đứng
sánh vai bên nhau nơi đó để cúi lạy cha mẹ rồi lại
cúi chào nhau theo lời người dẫn chương trình, dù
các bước nghỉ thức khá rườm rà nhưng nó được
hoàn thành cực kì suôn sẻ, tôi bất giác cười lên.
Sống bấp bênh gân nửa đời người, gặp được một
người có thể thật lòng thật dạ yêu thương mình là
may mắn và hạnh phúc của Hồ Diệp.
Nhìn Hoàng Chính và Hồ Diệp đang cười híp
cả mắt tôi lại thoáng ngẩn ngơ, bất giác mở
miệng: “Thẩm Minh Thành đã bỏ lỡ rồi”
Nhìn bọn họ trao tín vật và nhẫn cưới cho
nhau tôi lại thầm thấy tiếc nuối cho Thẩm Minh
Thành, sau đó tôi bắt đầu vui vẻ cho đôi uyên
ương, vui cho Hồ Diệp đã tìm đúng người.
Hoàn thành đống nghỉ thức rườm rà phức tạp
đó, tôi đỡ Hồ Diệp vê phòng cưới trên lâu hai. Căn
phòng này rất lớn, nó đã được trang trí cực kì tỉ mỉ
mang đến bầu không khí cực kì vui vẻ. Trên
giường có táo đỏ, long nhãn và đậu phộng với
mấy thứ linh tinh, có mấy đứa nhỏ cũng cực kì
thân thiện bắt chuyện với cô dâu mới vê nhà chồng.
Chúng đứng ngoài cửa phòng xin trái cây kẹo
bánh, may là Hồ Diệp có chuẩn bị rất nhiều nên
chia kẹo cho sấp nhỏ. Sau khi tiễn chúng ra ngoài
Hồ Diệp mới lấy lễ phục mời rượu trong tủ quần
áo ra nhìn tôi than thở: “Đây là lần đầu tiên tôi biết
được thì ra kết hôn lại mệt mỏi vất vả thế này đấy,
cảm ơn trời đất vì cả đời này chỉ có một lần, nếu
không chắc tôi mệt chết…”
Tôi vội vàng che miệng cô ấy lại, nói: Hôm
nay là ngày vui, cậu đừng nói mấy lời xúi quấy đó.”
Cô ấy nhìn tôi rồi lại cười thật to: “Thẩm Xuân
Hinh, cậu thế là không được rồi đấy. Cậu bắt đầu
tin vào những chuyện không đâu đó từ khi nào
thế? Đúng rồi, Phó Thắng Nam nhà cậu đâu? Bầu
không khí ồn ào và náo nhiệt thế này chắc Phó
Thắng Nam thấy không quen đâu nhỉ?”
Tôi cười cười: “Anh ấy ở ngoài cùng với chú
ba, Phó Thắng Nam không khó chiều thế đâu, có
khi anh ãy lại thích những nơi thế này ấy chứ.
Đừng hiểu lầm gì với cái mặt lạnh tanh đó của
anh ấy nhé, bây giờ tôi đang nghi ngờ anh ấy thích
những nơi đông vui thế này lắm ấy”
Nếu không lúc nãy anh đã chẳng nghiêm túc
nhìn Hồ Diệp và Hoàng Chính làm lễ như thế.
“Cốc cốc…” Ngoài cửa có tiếng gõ, tôi đứng
dậy ra xem thì đó là mẹ Hoàng Chính, bà bưng rất
nhiêu đồ ăn trong tay và nhìn tôi cười nói: “Chào
con, chắc con là Xuân Hinh đúng không? Dì là mẹ
của Hoàng Chính, bây giờ nó đang ở dưới nhà bận
chào hỏi khách khứa, sợ hai đứa đói bụng nên
nhờ dì đưa ít đồ ăn lên đây. Lát nữa hai đứa phải
uống rượu, để bụng rỗng thì không tốt cho sức khỏe”
Tôi vội vàng nhường đường, cười nói: “Mời dì vào trong ạ”
Mẹ Hoàng Chính sắp năm mươi tuổi rồi, trước
đây tôi có nghe Hồ Diệp nhắc tới bà ấy. Nghe nói
bà là một người thợ thủ công cực kì nổi tiếng,
chắc là có liên quan đến nghề nghiệp nên mẹ
Hoàng Chính trông hiền hòa và nền nã như con
gái vùng sông nước, dịu dàng điềm đạm trông cực kì hút hồn.
Bà đặt thức ăn lên bàn rồi dịu dàng cười dặn
dò chúng tôi vài câu đoạn bỏ ra ngoài.
Hồ Diệp sắp đói đến nỗi bụng dán vào lưng
tới nơi rồi, cô ấy thay quần áo xong ăn được vài
miếng đã bị kêu xuống nhà để mời rượu cảm ơn,
khi Hoàng Chính đến gọi cô ấy xuống nhà thì mặt
anh ta đã đỏ ửng.
Phó Thắng Nam khoanh tay tựa người vào
tường, có vẻ anh ấy tới tìm tôi, thấy tôi ra ngoài và
đã thay quần áo xong thì anh ấy lại nhíu mày hỏi:
“Sao em lại thay quần áo?”
“Bộ đồ đó dài quá khó đi lắm, em thay đồ cho
dễ đi lại!” Mấy thứ đồ nhiều vải đó rườm rà rắc rối
quá, khách khứa tới đây đông thế này, mặc bộ đồ
đó đi tới đi lui chắc sẽ bị dẫm trúng nên tôi mới thay.
Thấy anh ấy nhìn mình mãi, tôi khó hiểu hỏi
lại: “Chẳng lẽ anh muốn em mặc bộ đồ đó mãi ư?”
Phó Thắng Nam chỉ cười không nói gì, thế
nhưng Hoàng Chính đã uống khá nhiều rượu lại
lên tiếng: “Anh Thắng Nam muốn để cô xinh đẹp…
“Được rồi, chúng ta đi thôi! Em chưa ăn gì nên
chúng ta ra ngoài tìm gì đó ăn đi!” Phó Thắng
Nam kéo tay tôi chuẩn bị ra ngoài, Hoàng Chính
chưa kịp nói hết lời lập tức ngu người.
Dưới lầu một, Hoàng Chính và Hồ Diệp đi mời
rượu, chú ba đã cho Bảo Dương ăn được kha khá,
hình như hôm nay ông ấy vui vẻ lắm, còn uống
thêm mấy ly rượu.
Ông ấy nhìn tôi nói: “Xuân Hinh này, hồi xưa
cháu kết hôn với Thắng Nam giống kiểu này hay
làm như người nước ngoài đấy nhỉ?”
Tôi chợt lặng người rồi cười hỏi: “Ông nội Phó
†ổ chức, là hôn lễ giống người phương tây ấy, Nghi
thức của nước ta thời xa xưa rườm rà quá, ông
nội lớn tuổi rồi nhưng vẫn nhọc lòng lo nghĩ cố
gắng tổ chức một hôn lễ phong cách châu Âu”
Chú ta sửng sốt nhìn Phó Thắng Nam, hỏi:
“Thắng Nam à, nói thế thì cháu phải bổ sung lại
cho Xuân Hinh nhà chú một lễ cưới long trọng
hơn chứ? Không thì tổ chức kỷ niệm ngày kết hôn
gì gì đó cũng được, con gái con đứa ấy mà, đứa
nào cũng thích mấy thứ này cả, nó chẳng liên
quan gì tới chuyện mười ba tuổi hay ba mươi tuổi.”
Phó Thắng Nam cười xòa nhưng vẫn nói tiếp
lời ông: “Chú ba có ý tưởng gì không?”
Tôi nhìn hai người nói chuyện qua lại với nhau
như hai đứa trẻ thì buồn cười nói: “Chúng ta kết
hôn bao năm nay rồi còn tổ chức lễ cưới làm cái gì.
“Không thể nói như thế được!” Chú ba lên
tiếng: “Dù là khi nào thì hai đứa cũng phải sống
cho giống vợ chồng với nhau chứ. Phải yêu
thương và nhớ đến nhau, cho nhau sự quan tâm
và trân trọng như những lời cháu nói đấy, cuộc
sống này nhàm chán biết bao nhiêu, phải làm cho
nó khác lên!”
Phó Thắng Nam gật đầu cười nói: “Chú ba nói
rất đúng!” Đôi mắt tối đen như mực của người
đàn ông ấy bỗng nhìn sang tôi với nụ cười lấp
lánh: “Cô Xuân Hinh, làm quen lại một lần nữa
nhé, tên tôi là Phó Thắng Nam”
Tôi nhíu mày, khóe môi giật giật nhìn anh nói:
“Anh làm cái gì thế?”
“Tất nhiên là cầu hôn rồi, thế mà cũng không
hiểu!” Chú ba uống rượu vào nên nói chuyện hào.
phóng thoải mái hẳn.
Tôi ngu người, bất ngờ nhìn Phó Thắng Nam
kéo chiếc ghế ra rồi quỳ một gối xuống với chiếc
nhẫn trong tay.
Đây không phải là những điều tôi có thể đoán
được, nó đến quá bất ngờ, trên màn hình lớn luôn
là hình của Hoàng Chính và Hồ Diệp thì bây giờ đã
đổi thành một cô gái cực kì non nớt.
Tấm ảnh đó quá ư là quen thuộc, nhớ lại thì
đó chính là tôi khi vừa mới bước vào đại học
Giang Ninh đây mà? Năm đó tôi mới mười tám,
đang ôm sách vừa mượn từ thư viện đại học Giang Ninh.
“Có những người vừa mới gặp nhau thôi là
biết sẽ say cả đời rồi”’ Giọng nói trầm ấm của Phó
Thăng Nam lại vang lên: “Năm đó em mới mười
tám còn anh hai mươi ba, vừa mới tiếp nhận công việc.
Em ăn mặc bình thường không trang điểm, ánh
mắt trong trẻo và lạnh lùng, khi đó anh đã nghĩ tại
sao trên đời lại có một người con gái thế này này?
Không hẳn là thích nhưng nhìn một lần là khắc
sâu vào đầu, bức ảnh Cẩn Ngôn vô tình chụp.
được lại thành nỗi tơ vương trong lòng anh nhiều năm.
dẫn chương trình lại vang lên: “Trời ban cho duyên
đôi lứa, hai linh hôn đồng điệu cùng trao cho
nhau tình cảm chân thành, dưới ánh nến lung linh
là lời thề non hẹn biển, đôi nhạn đỏ thể hiện sự
chung chuyên. Người giữ lấy đôi nhạn này dù có
xa nhau trời nam đất bắc vẫn tìm thấy đường
quay về với nhau”
Lễ cưới thời cổ xưa thật sự quá phức tạp, trên
ghế kia là cha mẹ Hoàng Chính, hai bên là phù rể
và phù dâu với cả căn phòng đầy khách khứa đến
chung vui, cực kì náo nhiệt.
Người dẫn chương trình lại nói to: “Nay đám
hỏi lê cưới, hai người cùng ước hẹn thê mãi mãi
bên nhau, xứng đôi vừa lứa. Đóa hoa đào nở rực
rỡ, thành gia lập thất… Chú rể và cô dâu sẽ kết
duyên với nhau trước sự chứng kiến của cả gia
đình, tổ tiên hai bên và những thân bằng quý hữu ”
Tôi từng tham gia rất nhiều hôn lễ của người
khác nhưng hầu hết đều là lễ cưới kiểu phương
Tây, hôn lễ đậm đà phong tục tập quán của người
châu Á thế này khiến tôi thấy cực kì mới lạ, nghe
những lời người dẫn chương trình nói tôi lại tưởng
mình đang đứng giữa hai thời không gian hiện đại và cổ xưa.
Nhìn Hồ Diệp và Hoàng Chính cùng đứng
sánh vai bên nhau nơi đó để cúi lạy cha mẹ rồi lại
cúi chào nhau theo lời người dẫn chương trình, dù
các bước nghỉ thức khá rườm rà nhưng nó được
hoàn thành cực kì suôn sẻ, tôi bất giác cười lên.
Sống bấp bênh gân nửa đời người, gặp được một
người có thể thật lòng thật dạ yêu thương mình là
may mắn và hạnh phúc của Hồ Diệp.
Nhìn Hoàng Chính và Hồ Diệp đang cười híp
cả mắt tôi lại thoáng ngẩn ngơ, bất giác mở
miệng: “Thẩm Minh Thành đã bỏ lỡ rồi”
Nhìn bọn họ trao tín vật và nhẫn cưới cho
nhau tôi lại thầm thấy tiếc nuối cho Thẩm Minh
Thành, sau đó tôi bắt đầu vui vẻ cho đôi uyên
ương, vui cho Hồ Diệp đã tìm đúng người.
Hoàn thành đống nghỉ thức rườm rà phức tạp
đó, tôi đỡ Hồ Diệp vê phòng cưới trên lâu hai. Căn
phòng này rất lớn, nó đã được trang trí cực kì tỉ mỉ
mang đến bầu không khí cực kì vui vẻ. Trên
giường có táo đỏ, long nhãn và đậu phộng với
mấy thứ linh tinh, có mấy đứa nhỏ cũng cực kì
thân thiện bắt chuyện với cô dâu mới vê nhà chồng.
Chúng đứng ngoài cửa phòng xin trái cây kẹo
bánh, may là Hồ Diệp có chuẩn bị rất nhiều nên
chia kẹo cho sấp nhỏ. Sau khi tiễn chúng ra ngoài
Hồ Diệp mới lấy lễ phục mời rượu trong tủ quần
áo ra nhìn tôi than thở: “Đây là lần đầu tiên tôi biết
được thì ra kết hôn lại mệt mỏi vất vả thế này đấy,
cảm ơn trời đất vì cả đời này chỉ có một lần, nếu
không chắc tôi mệt chết…”
Tôi vội vàng che miệng cô ấy lại, nói: Hôm
nay là ngày vui, cậu đừng nói mấy lời xúi quấy đó.”
Cô ấy nhìn tôi rồi lại cười thật to: “Thẩm Xuân
Hinh, cậu thế là không được rồi đấy. Cậu bắt đầu
tin vào những chuyện không đâu đó từ khi nào
thế? Đúng rồi, Phó Thắng Nam nhà cậu đâu? Bầu
không khí ồn ào và náo nhiệt thế này chắc Phó
Thắng Nam thấy không quen đâu nhỉ?”
Tôi cười cười: “Anh ấy ở ngoài cùng với chú
ba, Phó Thắng Nam không khó chiều thế đâu, có
khi anh ãy lại thích những nơi thế này ấy chứ.
Đừng hiểu lầm gì với cái mặt lạnh tanh đó của
anh ấy nhé, bây giờ tôi đang nghi ngờ anh ấy thích
những nơi đông vui thế này lắm ấy”
Nếu không lúc nãy anh đã chẳng nghiêm túc
nhìn Hồ Diệp và Hoàng Chính làm lễ như thế.
“Cốc cốc…” Ngoài cửa có tiếng gõ, tôi đứng
dậy ra xem thì đó là mẹ Hoàng Chính, bà bưng rất
nhiêu đồ ăn trong tay và nhìn tôi cười nói: “Chào
con, chắc con là Xuân Hinh đúng không? Dì là mẹ
của Hoàng Chính, bây giờ nó đang ở dưới nhà bận
chào hỏi khách khứa, sợ hai đứa đói bụng nên
nhờ dì đưa ít đồ ăn lên đây. Lát nữa hai đứa phải
uống rượu, để bụng rỗng thì không tốt cho sức khỏe”
Tôi vội vàng nhường đường, cười nói: “Mời dì vào trong ạ”
Mẹ Hoàng Chính sắp năm mươi tuổi rồi, trước
đây tôi có nghe Hồ Diệp nhắc tới bà ấy. Nghe nói
bà là một người thợ thủ công cực kì nổi tiếng,
chắc là có liên quan đến nghề nghiệp nên mẹ
Hoàng Chính trông hiền hòa và nền nã như con
gái vùng sông nước, dịu dàng điềm đạm trông cực kì hút hồn.
Bà đặt thức ăn lên bàn rồi dịu dàng cười dặn
dò chúng tôi vài câu đoạn bỏ ra ngoài.
Hồ Diệp sắp đói đến nỗi bụng dán vào lưng
tới nơi rồi, cô ấy thay quần áo xong ăn được vài
miếng đã bị kêu xuống nhà để mời rượu cảm ơn,
khi Hoàng Chính đến gọi cô ấy xuống nhà thì mặt
anh ta đã đỏ ửng.
Phó Thắng Nam khoanh tay tựa người vào
tường, có vẻ anh ấy tới tìm tôi, thấy tôi ra ngoài và
đã thay quần áo xong thì anh ấy lại nhíu mày hỏi:
“Sao em lại thay quần áo?”
“Bộ đồ đó dài quá khó đi lắm, em thay đồ cho
dễ đi lại!” Mấy thứ đồ nhiều vải đó rườm rà rắc rối
quá, khách khứa tới đây đông thế này, mặc bộ đồ
đó đi tới đi lui chắc sẽ bị dẫm trúng nên tôi mới thay.
Thấy anh ấy nhìn mình mãi, tôi khó hiểu hỏi
lại: “Chẳng lẽ anh muốn em mặc bộ đồ đó mãi ư?”
Phó Thắng Nam chỉ cười không nói gì, thế
nhưng Hoàng Chính đã uống khá nhiều rượu lại
lên tiếng: “Anh Thắng Nam muốn để cô xinh đẹp…
“Được rồi, chúng ta đi thôi! Em chưa ăn gì nên
chúng ta ra ngoài tìm gì đó ăn đi!” Phó Thắng
Nam kéo tay tôi chuẩn bị ra ngoài, Hoàng Chính
chưa kịp nói hết lời lập tức ngu người.
Dưới lầu một, Hoàng Chính và Hồ Diệp đi mời
rượu, chú ba đã cho Bảo Dương ăn được kha khá,
hình như hôm nay ông ấy vui vẻ lắm, còn uống
thêm mấy ly rượu.
Ông ấy nhìn tôi nói: “Xuân Hinh này, hồi xưa
cháu kết hôn với Thắng Nam giống kiểu này hay
làm như người nước ngoài đấy nhỉ?”
Tôi chợt lặng người rồi cười hỏi: “Ông nội Phó
†ổ chức, là hôn lễ giống người phương tây ấy, Nghi
thức của nước ta thời xa xưa rườm rà quá, ông
nội lớn tuổi rồi nhưng vẫn nhọc lòng lo nghĩ cố
gắng tổ chức một hôn lễ phong cách châu Âu”
Chú ta sửng sốt nhìn Phó Thắng Nam, hỏi:
“Thắng Nam à, nói thế thì cháu phải bổ sung lại
cho Xuân Hinh nhà chú một lễ cưới long trọng
hơn chứ? Không thì tổ chức kỷ niệm ngày kết hôn
gì gì đó cũng được, con gái con đứa ấy mà, đứa
nào cũng thích mấy thứ này cả, nó chẳng liên
quan gì tới chuyện mười ba tuổi hay ba mươi tuổi.”
Phó Thắng Nam cười xòa nhưng vẫn nói tiếp
lời ông: “Chú ba có ý tưởng gì không?”
Tôi nhìn hai người nói chuyện qua lại với nhau
như hai đứa trẻ thì buồn cười nói: “Chúng ta kết
hôn bao năm nay rồi còn tổ chức lễ cưới làm cái gì.
“Không thể nói như thế được!” Chú ba lên
tiếng: “Dù là khi nào thì hai đứa cũng phải sống
cho giống vợ chồng với nhau chứ. Phải yêu
thương và nhớ đến nhau, cho nhau sự quan tâm
và trân trọng như những lời cháu nói đấy, cuộc
sống này nhàm chán biết bao nhiêu, phải làm cho
nó khác lên!”
Phó Thắng Nam gật đầu cười nói: “Chú ba nói
rất đúng!” Đôi mắt tối đen như mực của người
đàn ông ấy bỗng nhìn sang tôi với nụ cười lấp
lánh: “Cô Xuân Hinh, làm quen lại một lần nữa
nhé, tên tôi là Phó Thắng Nam”
Tôi nhíu mày, khóe môi giật giật nhìn anh nói:
“Anh làm cái gì thế?”
“Tất nhiên là cầu hôn rồi, thế mà cũng không
hiểu!” Chú ba uống rượu vào nên nói chuyện hào.
phóng thoải mái hẳn.
Tôi ngu người, bất ngờ nhìn Phó Thắng Nam
kéo chiếc ghế ra rồi quỳ một gối xuống với chiếc
nhẫn trong tay.
Đây không phải là những điều tôi có thể đoán
được, nó đến quá bất ngờ, trên màn hình lớn luôn
là hình của Hoàng Chính và Hồ Diệp thì bây giờ đã
đổi thành một cô gái cực kì non nớt.
Tấm ảnh đó quá ư là quen thuộc, nhớ lại thì
đó chính là tôi khi vừa mới bước vào đại học
Giang Ninh đây mà? Năm đó tôi mới mười tám,
đang ôm sách vừa mượn từ thư viện đại học Giang Ninh.
“Có những người vừa mới gặp nhau thôi là
biết sẽ say cả đời rồi”’ Giọng nói trầm ấm của Phó
Thăng Nam lại vang lên: “Năm đó em mới mười
tám còn anh hai mươi ba, vừa mới tiếp nhận công việc.
Em ăn mặc bình thường không trang điểm, ánh
mắt trong trẻo và lạnh lùng, khi đó anh đã nghĩ tại
sao trên đời lại có một người con gái thế này này?
Không hẳn là thích nhưng nhìn một lần là khắc
sâu vào đầu, bức ảnh Cẩn Ngôn vô tình chụp.
được lại thành nỗi tơ vương trong lòng anh nhiều năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.