Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy
Chương 80: Đại kết cục
Chu Tử Nhuệ
31/05/2021
"Ba đi rồi, hai đứa phải chăm sóc tốt cho mình biết chưa. Nhất là con
đấy Hy Tuyết, phải nghỉ ngơi nhiều vào, đừng có nặng nhọc về công việc
quá." Thôi Dật Phong vỗ nhẹ lên tay con gái mình, ông đang cẩn thận dặn
dò con bé.
Hôm nay là ngày Thôi Dật Nghiêm cùng cha mình trở về nước Z sau một khoảng thời gian nghỉ dưỡng ở Trung Quốc. Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết cũng tới sân bay tiễn hai người họ.
Nhưng Thôi Dật Phong vẫn không yên tâm về đứa con gái này chút nào. Nghe Thôi Dật Nghiêm nói Hy Tuyết của ông là người cuồng công việc, nghĩ đến là ông đã lo lắng chẳng yên rồi. Đứa con gái bảo bối của ông tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì cả.
"Ba à, con biết rồi mà! Con hứa với ba là sẽ chăm sóc tốt cho mình." Mạc Hy Tuyết hắng giọng. Mấy ngày vừa qua, ba cô cứ luôn miệng nhắc nhở đi nhắc nhở lại mấy câu đó làm cô cảm thấy vô cùng nhức đầu. Mạc Hy Tuyết khoác tay chồng mình, "Hơn nữa, còn có chồng con mà. Ba cứ yên tâm qua đó đi, bọn con thỉnh thoảng sẽ qua đó thăm ba." Mạc Hy Tuyết lè lưỡi, hai mắt cười đến híp lại.
Trước khi khởi hành, Thôi Dật Phong muốn ôm con gái một cái. Mạc Hy Tuyết đương nhiên là chấp nhận rồi. Ông khẽ thì thầm bên tai cô, "Con nhất định phải hạnh phúc đấy có biết không? Làm việc vừa thôi, hai đứa còn trẻ, mau sinh cho ông già này một đứa cháu đi. Chứ ba sắp già rồi, không đợi được lâu nữa đâu."
Mạc Hy Tuyết bĩu môi, "Con biết rồi mà ba! Ba nhớ đi đường cẩn thận nhé!" Cô hôn tạm biệt ba mình một cái.
Ở bên kia, Thôi Dật Nghiêm cũng đang trịnh trọng "nhắc nhở" thằng em rể của mình, "Cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho Hy Tuyết có biết chưa? Chỉ cần cậu làm em tôi rơi bất kì một giọt nước mắt nào, tôi sẽ ngay lập tức bay từ bên đó về đây dạy dỗ cậu một trận."
"Anh rể à, anh cứ yên tâm đi. Tôi cho dù làm tổn thương mình cũng sẽ không để cho Hy Tuyết phải rơi lệ đâu." Phương Từ Khiêm chắc như đinh đóng cột, "Cô ấy còn quan trọng hơn cả sinh mạng của tôi. Tôi thề rằng sẽ bảo vệ cô ấy cả đời."
Thôi Dật Nghiêm im lặng trong chốc lát.
Anh mím môi, một niềm vui len lỏi vào tim.
Hy Tuyết, em đã tìm đúng người rồi. Anh tin rằng Phương Từ Khiêm là định mệnh của em. Anh ta sẽ là chỗ dựa vững chắc của em.
Không chỉ có Thôi Dật Nghiêm, tối hôm qua cha vợ cũng liên tục nhắc nhở anh. Hai người nói chuyện vào lúc Mạc Hy Tuyết đã ngủ say, nên cô chẳng hề hay biết. Ông ấy tâm sự với anh, "Từ Khiêm, Hy Tuyết là con gái ruột của ta, tuy đã xa cách bao nhiêu năm, nhưng con bé vẫn là bảo bối trong tay ta. Ta và Lạc Yên đời này đã định rằng chẳng thể ở bên cạnh nhau rồi, hy vọng rằng con sẽ mang lại hạnh phúc cho Hy Tuyết, đây chính là tâm nguyện của cha."
Ông không có được tình yêu đích thực, vậy chỉ đành gửi niềm ao ước ấy vào Mạc Hy Tuyết mà thôi.
"Ba yên tâm đi, đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của con. Con yêu cô ấy thật lòng, tuy con không biết nói những lời ngon tiếng ngọt, nhưng thứ mà cô ấy xứng đáng có được, Phương Từ Khiêm con nhất định phải mang lại cho Hy Hy."
Có câu nói này của Phương Từ Khiêm là ông yên tâm rồi.
Gửi gắm con gái cho người đàn ông này, hai cha con họ đã có thể trở về Z mà không vướng bận điều gì cả.
Nhìn theo chiếc máy bay đang biến mất dần trên bầu trời xanh thăm thẳm kia, hốc mắt của Mạc Hy Tuyết có chút đỏ lên. Cô mím môi, vậy là hai cha con cô lại phải xa nhau rồi.
Phương Từ Khiêm đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nựng cặp má bánh bao của vợ mình, "Hy Hy à, đừng buồn nữa. Chúng ta nhất định sẽ sang thăm họ mà. Hơn nữa, anh đã hứa với anh hai em là không bao giờ làm cho em khóc nữa. Bây giờ em mà rơi lệ thì anh ta quay lại đây đánh anh thì sao? Em thương xót chồng em một chút đi mà." Người nào đó nửa đùa nửa thật, hai mắt chớp chớp liên tục.
Mạc Hy Tuyết bị dáng vẻ hiện giờ của Phương Từ Khiêm chọc cho phì cười.
Cô đánh nhẹ vào tay anh một cái, "Được rồi! Em biết rồi mà! Anh càng ngày càng trẻ con. Phương Từ Khiêm trưởng thành trước kia biến đâu mất rồi?"
"Hừm." Phương Từ Khiêm chống cằm đầy suy tư, "Anh không biết anh ta đi đâu, anh chỉ biết rằng người đang đứng trước mặt em hiện giờ sẽ mang lại cho em niềm vui và hạnh phúc sau này." Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt lên trán người ấy một nụ hôn, "Hy Hy, cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh. Em cho anh thấy được ánh sáng, cho anh cảm nhận được thế giới màu hồng là như thế nào. Thật vinh hạnh khi được trở thành chồng của em, Lạc Hy Hy."
Đôi mắt đen láy của Mạc Hy Tuyết dâng lên một tầng sương mỏng. Không thể không thừa nhận rằng, cô đang vô cùng xúc động. Tâm tư cô dạo gần đây rất nhạy cảm. Chỉ với những lời nói như vậy, nước mắt thiếu chút nữa là trào ra bên ngoài rồi.
Cô ôm lấy Phương Từ Khiêm, nức nở bật ra từng tiếng, "Ông xã, em cũng phải cảm ơn anh! Cảm ơn vì anh đã luôn che chở cho em, luôn tin tưởng em. Quá khứ đã qua, chúng ta hãy gác lại nó, cùng nhau hướng về tương lai nhé!"
Giữa dòng người tấp nập qua lại, ở trung tâm sân bay, một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau như thế không bao giờ muốn rời xa. Mặc cho người qua kẻ lại, trong mắt họ hiện giờ chỉ còn có đối phương mà thôi. Cô gái áp mặt vào ngực chàng trai tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Phương Từ Khiêm buông cô ra, anh vén những lọn tóc của Mạc Hy Tuyết sang một bên. Hai người nắm chặt tay nhau cùng dạo bước trên con đường tấp nập người qua lại, tận hưởng thế giới riêng tư của họ.
Cuối cùng, Phương Từ Khiêm tìm một chỗ để cho Mạc Hy Tuyết ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô tựa đầu vào vai anh, chẳng ai nói với ai câu gì nhưng lại hoàn toàn hiểu được những suy nghĩ ở trong lòng đối phương.
Hai người chưa từng nói với nhau câu, "Anh yêu em!" hay là, "Em yêu anh!". Tuy nhiên, Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết đã dùng hành động của chính mình để cho đối phương biết được bản thân mình yêu họ đến nhường nào.
Phương Từ Khiêm đan chặt lấy tay của bà xã, hai mắt anh khẽ khép lại, trên môi cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng hai người cũng đã trở về bên nhau!
Hôm nay là ngày Thôi Dật Nghiêm cùng cha mình trở về nước Z sau một khoảng thời gian nghỉ dưỡng ở Trung Quốc. Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết cũng tới sân bay tiễn hai người họ.
Nhưng Thôi Dật Phong vẫn không yên tâm về đứa con gái này chút nào. Nghe Thôi Dật Nghiêm nói Hy Tuyết của ông là người cuồng công việc, nghĩ đến là ông đã lo lắng chẳng yên rồi. Đứa con gái bảo bối của ông tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì cả.
"Ba à, con biết rồi mà! Con hứa với ba là sẽ chăm sóc tốt cho mình." Mạc Hy Tuyết hắng giọng. Mấy ngày vừa qua, ba cô cứ luôn miệng nhắc nhở đi nhắc nhở lại mấy câu đó làm cô cảm thấy vô cùng nhức đầu. Mạc Hy Tuyết khoác tay chồng mình, "Hơn nữa, còn có chồng con mà. Ba cứ yên tâm qua đó đi, bọn con thỉnh thoảng sẽ qua đó thăm ba." Mạc Hy Tuyết lè lưỡi, hai mắt cười đến híp lại.
Trước khi khởi hành, Thôi Dật Phong muốn ôm con gái một cái. Mạc Hy Tuyết đương nhiên là chấp nhận rồi. Ông khẽ thì thầm bên tai cô, "Con nhất định phải hạnh phúc đấy có biết không? Làm việc vừa thôi, hai đứa còn trẻ, mau sinh cho ông già này một đứa cháu đi. Chứ ba sắp già rồi, không đợi được lâu nữa đâu."
Mạc Hy Tuyết bĩu môi, "Con biết rồi mà ba! Ba nhớ đi đường cẩn thận nhé!" Cô hôn tạm biệt ba mình một cái.
Ở bên kia, Thôi Dật Nghiêm cũng đang trịnh trọng "nhắc nhở" thằng em rể của mình, "Cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho Hy Tuyết có biết chưa? Chỉ cần cậu làm em tôi rơi bất kì một giọt nước mắt nào, tôi sẽ ngay lập tức bay từ bên đó về đây dạy dỗ cậu một trận."
"Anh rể à, anh cứ yên tâm đi. Tôi cho dù làm tổn thương mình cũng sẽ không để cho Hy Tuyết phải rơi lệ đâu." Phương Từ Khiêm chắc như đinh đóng cột, "Cô ấy còn quan trọng hơn cả sinh mạng của tôi. Tôi thề rằng sẽ bảo vệ cô ấy cả đời."
Thôi Dật Nghiêm im lặng trong chốc lát.
Anh mím môi, một niềm vui len lỏi vào tim.
Hy Tuyết, em đã tìm đúng người rồi. Anh tin rằng Phương Từ Khiêm là định mệnh của em. Anh ta sẽ là chỗ dựa vững chắc của em.
Không chỉ có Thôi Dật Nghiêm, tối hôm qua cha vợ cũng liên tục nhắc nhở anh. Hai người nói chuyện vào lúc Mạc Hy Tuyết đã ngủ say, nên cô chẳng hề hay biết. Ông ấy tâm sự với anh, "Từ Khiêm, Hy Tuyết là con gái ruột của ta, tuy đã xa cách bao nhiêu năm, nhưng con bé vẫn là bảo bối trong tay ta. Ta và Lạc Yên đời này đã định rằng chẳng thể ở bên cạnh nhau rồi, hy vọng rằng con sẽ mang lại hạnh phúc cho Hy Tuyết, đây chính là tâm nguyện của cha."
Ông không có được tình yêu đích thực, vậy chỉ đành gửi niềm ao ước ấy vào Mạc Hy Tuyết mà thôi.
"Ba yên tâm đi, đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của con. Con yêu cô ấy thật lòng, tuy con không biết nói những lời ngon tiếng ngọt, nhưng thứ mà cô ấy xứng đáng có được, Phương Từ Khiêm con nhất định phải mang lại cho Hy Hy."
Có câu nói này của Phương Từ Khiêm là ông yên tâm rồi.
Gửi gắm con gái cho người đàn ông này, hai cha con họ đã có thể trở về Z mà không vướng bận điều gì cả.
Nhìn theo chiếc máy bay đang biến mất dần trên bầu trời xanh thăm thẳm kia, hốc mắt của Mạc Hy Tuyết có chút đỏ lên. Cô mím môi, vậy là hai cha con cô lại phải xa nhau rồi.
Phương Từ Khiêm đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nựng cặp má bánh bao của vợ mình, "Hy Hy à, đừng buồn nữa. Chúng ta nhất định sẽ sang thăm họ mà. Hơn nữa, anh đã hứa với anh hai em là không bao giờ làm cho em khóc nữa. Bây giờ em mà rơi lệ thì anh ta quay lại đây đánh anh thì sao? Em thương xót chồng em một chút đi mà." Người nào đó nửa đùa nửa thật, hai mắt chớp chớp liên tục.
Mạc Hy Tuyết bị dáng vẻ hiện giờ của Phương Từ Khiêm chọc cho phì cười.
Cô đánh nhẹ vào tay anh một cái, "Được rồi! Em biết rồi mà! Anh càng ngày càng trẻ con. Phương Từ Khiêm trưởng thành trước kia biến đâu mất rồi?"
"Hừm." Phương Từ Khiêm chống cằm đầy suy tư, "Anh không biết anh ta đi đâu, anh chỉ biết rằng người đang đứng trước mặt em hiện giờ sẽ mang lại cho em niềm vui và hạnh phúc sau này." Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt lên trán người ấy một nụ hôn, "Hy Hy, cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh. Em cho anh thấy được ánh sáng, cho anh cảm nhận được thế giới màu hồng là như thế nào. Thật vinh hạnh khi được trở thành chồng của em, Lạc Hy Hy."
Đôi mắt đen láy của Mạc Hy Tuyết dâng lên một tầng sương mỏng. Không thể không thừa nhận rằng, cô đang vô cùng xúc động. Tâm tư cô dạo gần đây rất nhạy cảm. Chỉ với những lời nói như vậy, nước mắt thiếu chút nữa là trào ra bên ngoài rồi.
Cô ôm lấy Phương Từ Khiêm, nức nở bật ra từng tiếng, "Ông xã, em cũng phải cảm ơn anh! Cảm ơn vì anh đã luôn che chở cho em, luôn tin tưởng em. Quá khứ đã qua, chúng ta hãy gác lại nó, cùng nhau hướng về tương lai nhé!"
Giữa dòng người tấp nập qua lại, ở trung tâm sân bay, một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau như thế không bao giờ muốn rời xa. Mặc cho người qua kẻ lại, trong mắt họ hiện giờ chỉ còn có đối phương mà thôi. Cô gái áp mặt vào ngực chàng trai tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Phương Từ Khiêm buông cô ra, anh vén những lọn tóc của Mạc Hy Tuyết sang một bên. Hai người nắm chặt tay nhau cùng dạo bước trên con đường tấp nập người qua lại, tận hưởng thế giới riêng tư của họ.
Cuối cùng, Phương Từ Khiêm tìm một chỗ để cho Mạc Hy Tuyết ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô tựa đầu vào vai anh, chẳng ai nói với ai câu gì nhưng lại hoàn toàn hiểu được những suy nghĩ ở trong lòng đối phương.
Hai người chưa từng nói với nhau câu, "Anh yêu em!" hay là, "Em yêu anh!". Tuy nhiên, Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết đã dùng hành động của chính mình để cho đối phương biết được bản thân mình yêu họ đến nhường nào.
Phương Từ Khiêm đan chặt lấy tay của bà xã, hai mắt anh khẽ khép lại, trên môi cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng hai người cũng đã trở về bên nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.