Chương 10: Rối loạn lưỡng cực*
Thư Thư Kỳ
03/08/2022
Không gian xung quanh vẫn vô cùng hỗn loạn, tiếng gào khóc ầm ĩ lấn át
tất cả mọi thứ, cùng mùi máu tanh tới lợm giọng lẩn khuất trong không
khí lạnh toát tới thấu xương thấu tủy…nhưng đó là trước khi người đàn
ông ấy xuất hiện…
Người đàn ông ấy thật điển trai với đôi mắt sâu thẳm an tĩnh đầy thông tuệ, tựa như thể trong lòng mắt ấy chứa đựng cả pho kiến thức thâm sâu, sống mũi thẳng tắp, hàng lông mày sắc bén và nét môi gọn gàng tuyệt đẹp, nụ cười nửa miệng chứa đầy vẻ thu hút của sự tự tin kiêu hãnh, thân thể toát ra mị lực thu hút, vừa ấm áp an tĩnh, vừa tự tin cao ngạo, vừa trầm lặng vừa kiêu ngạo, khiến cho người khác khi tiếp xúc đều sẽ phát sinh ra cảm giác kính trọng….Rất giống như một văn nhân thời xưa…!
Trái tim của Lam Nghi đột nhiên đập mạnh….rất mạnh…!
Đây…không phải chính là Nhiếp Phong? Tổng giám đốc của công ty Luật đình đám Nhiếp Thị…Người mà đáng lẽ ra cô sẽ có cuộc phỏng vấn hay sao?
Tại sao lại đột ngột gặp anh…ngay tại nơi này…ngay trong hoàn cảnh này?
Khoảng khắc khi Lam Nghi nhìn vào đôi mắt tĩnh tại khó thể nhìn thấu tâm cơ ấy…bỗng nhiên cô cảm giác giống như thể đang một mình đứng trước bờ biển dài rộng tít tắp, nhìn vào khung cảnh màu hoàng hôn đang dần tan vào chân trời…
Cảm giác bồng bềnh tĩnh lặng như thể hiện thực đang biến dần vào một chiều không gian khác…Mọi thứ tự nhiên thật bình thường, thật yên tĩnh…
Mùi máu tanh lợm giọng và lạnh lẽo ấy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một mùi hương thật lịch thiệp và quyến rũ…Mùi Dương xỉ của nước hoa Sauvage Dior chăng?
_ Hét lên!
Thanh âm trầm thấp tinh tế như tiếng đàn piano vang lên, và lòng mắt đang nhìn cô ấy dâng lên một cái nhìn nhắc nhở đầy uy lực.
Lam Nghi cũng không biết tại sao nữa…nhưng điều gì đó trong ánh mắt điềm tĩnh ấy, trong nụ cười đầy tự tin ấy…khiến cô tin tưởng…!
Và thế là Lam Nghi chẳng để muộn một phút một giây nữa…lập tức hét lên.
_ MÁU!!! TRỜI ƠI MÁU!!!
_ Là “mứt dâu”!
Tiếng thì thầm của Nhiếp Phong nhẹ nhàng vang lên bên cạnh Lam Nghi….dường như sâu thẳm trong thanh âm ấy còn có cả tiếng cười mênh mang như khói thuốc…
_ À….MỨT DÂU! TRỜI ƠI MỨT DÂU CỦA TÔI!!!
Tiếng la hét đột ngột của Lam Nghi vang lên khiến tất cả mọi người trong Tòa án kinh ngạc…!
Nhưng điều khiến bọn họ choáng váng nhất, chính là từ bao giờ đằng sau Lam Nghi lại chính là Nhiếp Đại luật sư – Nhiếp Phong!
Tại sao Nhiếp Phong lại có mặt ở đây?
Tại sao đột nhiên ngài ấy lại đỡ cô gái kia đứng dậy thế kia?
Bàn tay ấm áp của Nhiếp Phong nhấc cánh tay Lam Nghi đứng dậy…và ngay tại khoảng khắc ấy…Lam Nghi bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình được bao bọc bởi một vòng tay vô cùng ấm áp.
Kinh ngạc hóa thành tê dại…Mái tóc xoăn gợi cảm của cô xõa tung xuống cánh tay mạnh mẽ đang ôm ngang hông eo cô…
_ Đứng im! Nếu muốn thoát tội và có cơ hội đòi lại công bằng cho em gái cô…thì nghe tôi! Cứ bình tĩnh...mọi chuyện đã có tôi lo!
Giọng nói của Nhiếp Phong ấm, rất ấm…giống như thể giữa trời đông giá lạnh được uống một ly trà nóng ấm sâu tới tận tâm hồn...
Lam Nghi cũng không chống cự…hay thật ra cô không hề muốn chống cự?
_ Mau đưa cậu ta đi bệnh viện! Ngay lập tức! Đi bằng lối dành cho thẩm phán! Mau đóng cánh cổng lớn lại!
Nhiếp Phong hét lên với những người chộn rộn xung quanh…Uy lực trong giọng nói của anh khiến tất cả mọi người lập tức thi hành như thể mệnh lệnh.
Cánh cửa lớn đóng sập lại, ngăn những ánh mắt tò mò đói thông tin bắt đầu lùng sục nhìn vào bên trong.
Mọi người hoảng loạn ùa ra bằng đường dành riêng cho Thẩm phán, người bế người khiêng Hứa Khải với cái cổ bê bết máu lên, ngay lập tức vội vã đưa đi cấp cứu.
Mẹ của hắn cũng hoảng loạn chạy theo con trai, không còn tâm trạng để ý tới Lam Nghi nữa…Còn những người khác cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ tới ngây ngốc, giờ nhìn Lam Nghi chẳng khác gì nhìn hung thủ giết người, chỉ muốn chạy xa khỏi cô…càng xa càng tốt!
_ Tôi có bảo cô ngừng hét không?
Thanh âm trầm thấp ấy vang lên ngay bên cạnh tai cô, thậm chí vành tai yếu ớt của cô cũng cảm nhận được cả hơi thở nóng rẫy ấy vờn khẽ xung quanh.
Vừa nãy bị cảnh tượng trước mặt làm cho phân tán…hơn nữa…còn có cả vòng ôm đột ngột của người đàn ông này nữa…
Khiến cho Lam Nghi bất giác ngây cả ra….!
Lúng túng, Lam Nghi lập cập hét lên bằng cổ họng khô khốc của mình…
_ MỨT…MỨT DÂU…MỨT DÂU CỦA TÔI!
_ Tôi ôm cô chặt lắm nên cứ giãy dụa thoải mái đi!
Tiếng thì thầm của Nhiếp Phong vang lên, không hiểu sao ý tứ trong câu nói ấy của anh lại khiến Lam Nghi đờ cả ra…
Như thể anh đang nói về thứ gì đó…khác vậy!
Bàn tay cô lúng túng bám lấy vải áo vest ram ráp của anh, và bắt đầu giãy dụa, như thể cô đang thật sự thèm khát muốn cướp lấy điều gì đó…
_ Lam…Lam Nghi…!
Thanh âm run rẩy của mẹ vang lên khiến Lam Nghi tỉnh cả người….Mọi chuyện khi nãy xảy ra quá mức đột ngột, quá mức kinh hoàng khiến Trương Nhị hóa thẫn thờ…chỉ khi chứng kiến Lam Nghi đột nhiên hóa khùng hóa điên trước mặt mình…mẹ cô mới run rẩy phản ứng.
Nhưng chẳng để cho Lam Nghi kịp giải thích điều gì, ánh nhìn uy lực của Lam Nghi đã hướng về phía Gia Kính nãy giờ vẫn đứng ở phía sau chờ phân phó…
Ngay lập tức như hiểu được ý tứ trong đôi mắt của anh, Gia Kính lập tức bước tới, vừa dịu dàng, lại vừa nghiêm túc giữ Trương Nhị lại.
_ Nào…giờ tôi và cô chỉ có cho nhau một chút thời gian rất ít ỏi trước khi cảnh sát tới bắt cô…nên tôi muốn chúng ta tận dụng thật tốt khoảng thời gian quý báu này để làm rõ mọi chuyện….
Thanh âm dịu dàng ấy vang lên phía sau Lam Nghi…hơi thở cô bỗng nhiên trở nên dồn dập…
_ Tôi thấy dường như cô và thân nhân đang gặp rắc rối, rắc rối rất lớn về Luật pháp! Và theo như sự hiểu biết hạn hẹp của tôi thì gây náo loạn Pháp viện, tấn công người khác, cố ý giết người….Bản án dành cho cô ít nhất là 30 năm tù giam, không giảm án!
Trái tim của Lam Nghi thắt lại….cho dù cô biết hậu quả của chuyện mình gây ra….nhưng cũng không thể tránh khỏi sợ hãi….
_Thật may vô tình tôi lại là một luật sư cũng có chút ít kinh nghiệm ít ỏi trong lĩnh vực này….Nếu như cô muốn, tôi có thể…
_ Tôi biết ngài!
Thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy của Lam Nghi vang lên, đột ngột ngắt lời Nhiếp Phong…
_ Tôi biết ngài…Ngài là Nhiếp Phong! Là Đại luật sư đình đám nhất của Thượng Hải…và của cả Đại lục….!
Đầu lông mày của Nhiếp Phon khẽ nhếch lên….và anh cảm thấy người con gái trong vòng tay của mình khẽ khàng quay lại…
Đôi mắt như sa mạc cát cháy, đầy gợi cảm và hoang dại ấy của Lam Nghi ngước lên nhìn sâu vào đôi mắt an tĩnh của Nhiếp Phong…
Thanh âm khàn nhẹ của Lam Nghi vang lên, cùng với sự dữ dội như lửa cháy trong lòng mắt ấy khiến đôi mắt của Nhiếp Phong như bị hút vào sâu trong đó.
Và rồi cô nói một điều….Một điều khiến cho đôi mắt luôn an tĩnh của Nhiếp Phong đột ngột hiện lên sự kinh ngạc…
Cảnh sát lăm lăm vây tới Lam Nghi, muốn ra tay bắt cô lại…Ngay lập tức Nhiếp Phong bước về phía trước, lôi tấm thẻ luật sư của mình ra.
_ Tôi là Nhiếp Phong! Là Luật sư danh dự của Pháp viện Thượng Hải! Hiện tại tôi tạm thời sẽ là Luật sư bào chữa cho cô Lam Nghi cho đến khi được đăng kí chính thức tại Tòa! Xin hỏi các anh muốn bắt thân chủ của tôi vì tội gì?
Thanh âm vừa mềm mại vừa cứng rắn của anh vang lên, dễ dàng áp chế hai tên cảnh sát ấy...
Trong khoảng khắc Lam Nghi bỗng nhiên mơ hồ...
Nhiếp Phong...Anh ta biết tên cô?
Có thể do vừa nãy anh ta nghe thấy mẹ gọi cô chăng?
_ Cố ý gây thương tích! Hành hung người khác có vũ trang! Cố ý giết người!
Viên cảnh sát lớn giọng nói, lăm lăm chiếc còng số 8 trong tay muốn bắt trói Lam Nghi.
_ Các anh không thể bắt thân chủ của tôi vì những tội danh vô căn cứ đó!
Nhiếp Phong cứng rắn nói, thân hình cao lớn của anh che cho Lam Nghi nhất định không để hai tên cảnh sát kia bước tới một bước.
_ Chứng cớ rành rành cô ta tấn công người khác gây náo loạn Pháp viện! Tại sao ngài Nhiếp đây lại nói là vô căn cứ? Ngài đừng cậy mình là Đại luật sư danh dự mà muốn nói thế nào cũng được! Ở đây chúng tôi cũng không cần xem Kịch Anh hùng cứu mỹ nhân!
Tên cảnh sát nóng lòng muốn bắt người, nheo mắt nham hiểm nói với Nhiếp Phong.
_ Tôi nói vô căn cứ là bởi vì cô Lam Nghi đây gây án trong tình trạng thể chất tinh thần không bình thường! Cách đây hai tuần cô ấy bị chuẩn đoán mắc hội chứng Rối loạn lưỡng cực cấp độ cao nhất!
Cái gì?
Ánh mắt của Lam Nghi sững sờ nhìn Nhiếp Phong…nhưng khi thấy ánh nhìn uy lực đầy cảnh cáo của anh, cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai tên cảnh sát trưởng, Nhiếp Phong vẫn tiếp tục gay gắt lên tiếng:
_ Bác sĩ chuẩn đoán cô ấy không thể khống chế cảm xúc nếu như tâm lý bị ảnh hưởng, sẽ rất dễ tưởng máu người là mứt dâu và làm ra những hành vi nguy hiểm cho bản thân và cho người khác! Rõ ràng phiên tòa này đã tác động rất lớn tới cô ấy nên không thể kết những tội trên được!
_ Nhưng tòa cũng đã tuyên án cô ta có tội! Nên Nhiếp Đại luật sư ngài mau tránh ra một bên trước khi chúng tôi phải cưỡng chế!
Hai viên cảnh sát cáu gắt lên tiếng, trái ngược với thái độ hung hãn của chúng, Nhiếp Phong lại vô cùng bĩnh tĩnh.
_ Để cho các ngài thực thi nhiệm vụ là trách nhiệm và là nghĩa vụ công dân của tôi! Nhưng các ngài sẽ chỉ được đưa thân chủ của tôi đi với tư cách là bắt tạm giam chứ không phải bắt giam! Vì chúng tôi sẽ kiện lên tòa án Phúc thẩm!
Ngay sau câu nói của Nhiếp Phong, không gian lập tức an tĩnh…
Nụ cười nửa miệng hiện trên đôi môi ngạo nghễ, như thể dường như anh đã quá quen thuộc với sự kinh ngạc tới á khẩu của tất cả mọi người mỗi khi mình lên tiếng rồi…
Quay lại phía Lam Nghi, Nhiếp Phong đưa mắt quan sát cô từ đầu tới chân, rồi điềm tĩnh mỉm cười.
_ Thời gian sắp tới cô chịu khó một chút! Nếu như trong trại tạm giam có người nào làm khó dễ, cứ nói rằng cô là thân chủ của tôi, như vậy sẽ tránh cho cô những rắc rối không mong muốn! Còn việc ở ngoài này….
_….Cứ yên tâm! Đã có tôi lo!
****
Nhiếp Phong thong thả đi lại trong thư phòng rộng lớn, hướng ánh mắt từ trên tầng cao vời vợi xuống dưới mặt cỏ xanh thẳm phía dưới…
Có tiếng bước chân từ xa vọng lại…Điềm nhiên hít vào một hơi thật sâu, anh từ tốn quay lại, mỉm cười nhìn người đàn ông đang bước qua cánh cửa tự dộng vào bên trong…
Người đàn ông ấy thật điển trai với đôi mắt sâu thẳm an tĩnh đầy thông tuệ, tựa như thể trong lòng mắt ấy chứa đựng cả pho kiến thức thâm sâu, sống mũi thẳng tắp, hàng lông mày sắc bén và nét môi gọn gàng tuyệt đẹp, nụ cười nửa miệng chứa đầy vẻ thu hút của sự tự tin kiêu hãnh, thân thể toát ra mị lực thu hút, vừa ấm áp an tĩnh, vừa tự tin cao ngạo, vừa trầm lặng vừa kiêu ngạo, khiến cho người khác khi tiếp xúc đều sẽ phát sinh ra cảm giác kính trọng….Rất giống như một văn nhân thời xưa…!
Trái tim của Lam Nghi đột nhiên đập mạnh….rất mạnh…!
Đây…không phải chính là Nhiếp Phong? Tổng giám đốc của công ty Luật đình đám Nhiếp Thị…Người mà đáng lẽ ra cô sẽ có cuộc phỏng vấn hay sao?
Tại sao lại đột ngột gặp anh…ngay tại nơi này…ngay trong hoàn cảnh này?
Khoảng khắc khi Lam Nghi nhìn vào đôi mắt tĩnh tại khó thể nhìn thấu tâm cơ ấy…bỗng nhiên cô cảm giác giống như thể đang một mình đứng trước bờ biển dài rộng tít tắp, nhìn vào khung cảnh màu hoàng hôn đang dần tan vào chân trời…
Cảm giác bồng bềnh tĩnh lặng như thể hiện thực đang biến dần vào một chiều không gian khác…Mọi thứ tự nhiên thật bình thường, thật yên tĩnh…
Mùi máu tanh lợm giọng và lạnh lẽo ấy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một mùi hương thật lịch thiệp và quyến rũ…Mùi Dương xỉ của nước hoa Sauvage Dior chăng?
_ Hét lên!
Thanh âm trầm thấp tinh tế như tiếng đàn piano vang lên, và lòng mắt đang nhìn cô ấy dâng lên một cái nhìn nhắc nhở đầy uy lực.
Lam Nghi cũng không biết tại sao nữa…nhưng điều gì đó trong ánh mắt điềm tĩnh ấy, trong nụ cười đầy tự tin ấy…khiến cô tin tưởng…!
Và thế là Lam Nghi chẳng để muộn một phút một giây nữa…lập tức hét lên.
_ MÁU!!! TRỜI ƠI MÁU!!!
_ Là “mứt dâu”!
Tiếng thì thầm của Nhiếp Phong nhẹ nhàng vang lên bên cạnh Lam Nghi….dường như sâu thẳm trong thanh âm ấy còn có cả tiếng cười mênh mang như khói thuốc…
_ À….MỨT DÂU! TRỜI ƠI MỨT DÂU CỦA TÔI!!!
Tiếng la hét đột ngột của Lam Nghi vang lên khiến tất cả mọi người trong Tòa án kinh ngạc…!
Nhưng điều khiến bọn họ choáng váng nhất, chính là từ bao giờ đằng sau Lam Nghi lại chính là Nhiếp Đại luật sư – Nhiếp Phong!
Tại sao Nhiếp Phong lại có mặt ở đây?
Tại sao đột nhiên ngài ấy lại đỡ cô gái kia đứng dậy thế kia?
Bàn tay ấm áp của Nhiếp Phong nhấc cánh tay Lam Nghi đứng dậy…và ngay tại khoảng khắc ấy…Lam Nghi bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình được bao bọc bởi một vòng tay vô cùng ấm áp.
Kinh ngạc hóa thành tê dại…Mái tóc xoăn gợi cảm của cô xõa tung xuống cánh tay mạnh mẽ đang ôm ngang hông eo cô…
_ Đứng im! Nếu muốn thoát tội và có cơ hội đòi lại công bằng cho em gái cô…thì nghe tôi! Cứ bình tĩnh...mọi chuyện đã có tôi lo!
Giọng nói của Nhiếp Phong ấm, rất ấm…giống như thể giữa trời đông giá lạnh được uống một ly trà nóng ấm sâu tới tận tâm hồn...
Lam Nghi cũng không chống cự…hay thật ra cô không hề muốn chống cự?
_ Mau đưa cậu ta đi bệnh viện! Ngay lập tức! Đi bằng lối dành cho thẩm phán! Mau đóng cánh cổng lớn lại!
Nhiếp Phong hét lên với những người chộn rộn xung quanh…Uy lực trong giọng nói của anh khiến tất cả mọi người lập tức thi hành như thể mệnh lệnh.
Cánh cửa lớn đóng sập lại, ngăn những ánh mắt tò mò đói thông tin bắt đầu lùng sục nhìn vào bên trong.
Mọi người hoảng loạn ùa ra bằng đường dành riêng cho Thẩm phán, người bế người khiêng Hứa Khải với cái cổ bê bết máu lên, ngay lập tức vội vã đưa đi cấp cứu.
Mẹ của hắn cũng hoảng loạn chạy theo con trai, không còn tâm trạng để ý tới Lam Nghi nữa…Còn những người khác cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ tới ngây ngốc, giờ nhìn Lam Nghi chẳng khác gì nhìn hung thủ giết người, chỉ muốn chạy xa khỏi cô…càng xa càng tốt!
_ Tôi có bảo cô ngừng hét không?
Thanh âm trầm thấp ấy vang lên ngay bên cạnh tai cô, thậm chí vành tai yếu ớt của cô cũng cảm nhận được cả hơi thở nóng rẫy ấy vờn khẽ xung quanh.
Vừa nãy bị cảnh tượng trước mặt làm cho phân tán…hơn nữa…còn có cả vòng ôm đột ngột của người đàn ông này nữa…
Khiến cho Lam Nghi bất giác ngây cả ra….!
Lúng túng, Lam Nghi lập cập hét lên bằng cổ họng khô khốc của mình…
_ MỨT…MỨT DÂU…MỨT DÂU CỦA TÔI!
_ Tôi ôm cô chặt lắm nên cứ giãy dụa thoải mái đi!
Tiếng thì thầm của Nhiếp Phong vang lên, không hiểu sao ý tứ trong câu nói ấy của anh lại khiến Lam Nghi đờ cả ra…
Như thể anh đang nói về thứ gì đó…khác vậy!
Bàn tay cô lúng túng bám lấy vải áo vest ram ráp của anh, và bắt đầu giãy dụa, như thể cô đang thật sự thèm khát muốn cướp lấy điều gì đó…
_ Lam…Lam Nghi…!
Thanh âm run rẩy của mẹ vang lên khiến Lam Nghi tỉnh cả người….Mọi chuyện khi nãy xảy ra quá mức đột ngột, quá mức kinh hoàng khiến Trương Nhị hóa thẫn thờ…chỉ khi chứng kiến Lam Nghi đột nhiên hóa khùng hóa điên trước mặt mình…mẹ cô mới run rẩy phản ứng.
Nhưng chẳng để cho Lam Nghi kịp giải thích điều gì, ánh nhìn uy lực của Lam Nghi đã hướng về phía Gia Kính nãy giờ vẫn đứng ở phía sau chờ phân phó…
Ngay lập tức như hiểu được ý tứ trong đôi mắt của anh, Gia Kính lập tức bước tới, vừa dịu dàng, lại vừa nghiêm túc giữ Trương Nhị lại.
_ Nào…giờ tôi và cô chỉ có cho nhau một chút thời gian rất ít ỏi trước khi cảnh sát tới bắt cô…nên tôi muốn chúng ta tận dụng thật tốt khoảng thời gian quý báu này để làm rõ mọi chuyện….
Thanh âm dịu dàng ấy vang lên phía sau Lam Nghi…hơi thở cô bỗng nhiên trở nên dồn dập…
_ Tôi thấy dường như cô và thân nhân đang gặp rắc rối, rắc rối rất lớn về Luật pháp! Và theo như sự hiểu biết hạn hẹp của tôi thì gây náo loạn Pháp viện, tấn công người khác, cố ý giết người….Bản án dành cho cô ít nhất là 30 năm tù giam, không giảm án!
Trái tim của Lam Nghi thắt lại….cho dù cô biết hậu quả của chuyện mình gây ra….nhưng cũng không thể tránh khỏi sợ hãi….
_Thật may vô tình tôi lại là một luật sư cũng có chút ít kinh nghiệm ít ỏi trong lĩnh vực này….Nếu như cô muốn, tôi có thể…
_ Tôi biết ngài!
Thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy của Lam Nghi vang lên, đột ngột ngắt lời Nhiếp Phong…
_ Tôi biết ngài…Ngài là Nhiếp Phong! Là Đại luật sư đình đám nhất của Thượng Hải…và của cả Đại lục….!
Đầu lông mày của Nhiếp Phon khẽ nhếch lên….và anh cảm thấy người con gái trong vòng tay của mình khẽ khàng quay lại…
Đôi mắt như sa mạc cát cháy, đầy gợi cảm và hoang dại ấy của Lam Nghi ngước lên nhìn sâu vào đôi mắt an tĩnh của Nhiếp Phong…
Thanh âm khàn nhẹ của Lam Nghi vang lên, cùng với sự dữ dội như lửa cháy trong lòng mắt ấy khiến đôi mắt của Nhiếp Phong như bị hút vào sâu trong đó.
Và rồi cô nói một điều….Một điều khiến cho đôi mắt luôn an tĩnh của Nhiếp Phong đột ngột hiện lên sự kinh ngạc…
Cảnh sát lăm lăm vây tới Lam Nghi, muốn ra tay bắt cô lại…Ngay lập tức Nhiếp Phong bước về phía trước, lôi tấm thẻ luật sư của mình ra.
_ Tôi là Nhiếp Phong! Là Luật sư danh dự của Pháp viện Thượng Hải! Hiện tại tôi tạm thời sẽ là Luật sư bào chữa cho cô Lam Nghi cho đến khi được đăng kí chính thức tại Tòa! Xin hỏi các anh muốn bắt thân chủ của tôi vì tội gì?
Thanh âm vừa mềm mại vừa cứng rắn của anh vang lên, dễ dàng áp chế hai tên cảnh sát ấy...
Trong khoảng khắc Lam Nghi bỗng nhiên mơ hồ...
Nhiếp Phong...Anh ta biết tên cô?
Có thể do vừa nãy anh ta nghe thấy mẹ gọi cô chăng?
_ Cố ý gây thương tích! Hành hung người khác có vũ trang! Cố ý giết người!
Viên cảnh sát lớn giọng nói, lăm lăm chiếc còng số 8 trong tay muốn bắt trói Lam Nghi.
_ Các anh không thể bắt thân chủ của tôi vì những tội danh vô căn cứ đó!
Nhiếp Phong cứng rắn nói, thân hình cao lớn của anh che cho Lam Nghi nhất định không để hai tên cảnh sát kia bước tới một bước.
_ Chứng cớ rành rành cô ta tấn công người khác gây náo loạn Pháp viện! Tại sao ngài Nhiếp đây lại nói là vô căn cứ? Ngài đừng cậy mình là Đại luật sư danh dự mà muốn nói thế nào cũng được! Ở đây chúng tôi cũng không cần xem Kịch Anh hùng cứu mỹ nhân!
Tên cảnh sát nóng lòng muốn bắt người, nheo mắt nham hiểm nói với Nhiếp Phong.
_ Tôi nói vô căn cứ là bởi vì cô Lam Nghi đây gây án trong tình trạng thể chất tinh thần không bình thường! Cách đây hai tuần cô ấy bị chuẩn đoán mắc hội chứng Rối loạn lưỡng cực cấp độ cao nhất!
Cái gì?
Ánh mắt của Lam Nghi sững sờ nhìn Nhiếp Phong…nhưng khi thấy ánh nhìn uy lực đầy cảnh cáo của anh, cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai tên cảnh sát trưởng, Nhiếp Phong vẫn tiếp tục gay gắt lên tiếng:
_ Bác sĩ chuẩn đoán cô ấy không thể khống chế cảm xúc nếu như tâm lý bị ảnh hưởng, sẽ rất dễ tưởng máu người là mứt dâu và làm ra những hành vi nguy hiểm cho bản thân và cho người khác! Rõ ràng phiên tòa này đã tác động rất lớn tới cô ấy nên không thể kết những tội trên được!
_ Nhưng tòa cũng đã tuyên án cô ta có tội! Nên Nhiếp Đại luật sư ngài mau tránh ra một bên trước khi chúng tôi phải cưỡng chế!
Hai viên cảnh sát cáu gắt lên tiếng, trái ngược với thái độ hung hãn của chúng, Nhiếp Phong lại vô cùng bĩnh tĩnh.
_ Để cho các ngài thực thi nhiệm vụ là trách nhiệm và là nghĩa vụ công dân của tôi! Nhưng các ngài sẽ chỉ được đưa thân chủ của tôi đi với tư cách là bắt tạm giam chứ không phải bắt giam! Vì chúng tôi sẽ kiện lên tòa án Phúc thẩm!
Ngay sau câu nói của Nhiếp Phong, không gian lập tức an tĩnh…
Nụ cười nửa miệng hiện trên đôi môi ngạo nghễ, như thể dường như anh đã quá quen thuộc với sự kinh ngạc tới á khẩu của tất cả mọi người mỗi khi mình lên tiếng rồi…
Quay lại phía Lam Nghi, Nhiếp Phong đưa mắt quan sát cô từ đầu tới chân, rồi điềm tĩnh mỉm cười.
_ Thời gian sắp tới cô chịu khó một chút! Nếu như trong trại tạm giam có người nào làm khó dễ, cứ nói rằng cô là thân chủ của tôi, như vậy sẽ tránh cho cô những rắc rối không mong muốn! Còn việc ở ngoài này….
_….Cứ yên tâm! Đã có tôi lo!
****
Nhiếp Phong thong thả đi lại trong thư phòng rộng lớn, hướng ánh mắt từ trên tầng cao vời vợi xuống dưới mặt cỏ xanh thẳm phía dưới…
Có tiếng bước chân từ xa vọng lại…Điềm nhiên hít vào một hơi thật sâu, anh từ tốn quay lại, mỉm cười nhìn người đàn ông đang bước qua cánh cửa tự dộng vào bên trong…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.