Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 11: Buồn Nôn
Jenny
04/01/2021
Sáng hôm sau, Hàn Trạch Minh đã kêu gọi tất cả người hầu trong nhà kể cả Quản gia. Ở phòng khách, mọi người cũng đã có mặt đầy đủ. Diệp Băng Băng đứng cạnh Hana cũng không hiểu tại sao Hàn Trạch Minh lại tập trung mọi người như vậy.
"Hana à, có chuyện gì xảy ra sao?"
"Tôi cũng không biết. Đây là lần đầu tiên cậu chủ làm như vậy. Chắc là chuyện quan trọng lắm đây."
Hàn Trạch Minh hiện đang ngồi trên ghế sofa, trên người hắn vẫn còn mặc bộ Âu phục, bên cạnh còn có một chiếc vali đen. Có lẽ là sắp chuẩn bị đi đâu đó hoặc đi công tác xa.
"Tôi sẽ đi công tác ở Luân Đôn trong một tuần hoặc có thể hơn. Vì thế, các người đừng có mà bỏ bê công việc. Camera sẽ giám sát các người 24/24."
Diệp Băng Băng trước giờ không ưa nổi tính tình của Hàn Trạch Minh. Nghe ngắn nói vậy cũng cảm thấy không hài lòng. Diệp Băng Băng nói nhỏ.
"Chỉ là chủ thôi có cần phải quan trọng quá vấn đề như vậy không? Con người cũng cần được nghỉ ngơi mà."
Có lẽ như Hàn Trạch Minh cũng có thể nghe thấy tiếng nói phát ra từ đâu. Hàn Trạch Minh liền đứng dậy đi đến chỗ Diệp Băng Băng.
"Lời nói đó là do cô nói phải không?"
"Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"
"Cô nên nhớ cô đang làm con hầu trong nhà này. Những gì tôi nói cô phải nghe theo."
"Anh nghĩ rằng tôi muốn sống ở đây chắc. Chính vì anh ép buộc tôi nên..."
Đang nói nửa lời bỗng nhiên cơn buồn nôn dâng trào lên. Diệp Băng Băng vội vàng lấy tay che miệng lại chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Hàn Trạch Minh cũng đi theo sau. Còn Hana xoay qua nhìn Quản gia, cô đang lo sợ rằng với người thông minh như Hàn Trạch Minh thì chuyện Diệp Băng Băng mang thai sẽ bị lộ mất.
'*Ọe*...'
'*Chết tiệt, sao lại buồn nôn đúng lúc ngay trước mặt hắn cơ chứ? Lỡ như hắn biết thì sao đây*?'
Rửa tay xong, Diệp Băng Băng vừa mở cửa thì đã thấy Hàn Trạch Minh. Hắn ta đợi nảy giờ sao?
"Anh đang làm gì ở đây?"
"Cô đang có chuyện gì giấu tôi sao?"
"Hừ... Tôi đâu có gan mà dám giấu chuyện gì với cậu chủ này đây!"
Nói xong, Diệp Băng Băng bỏ đi nhưng lại bị Hàn Trạch Minh kéo tay lại ép sát vào tường.
"Thế sao cô lại nôn?"
"Tôi làm sao thì có liên quan gì đến anh!Hừ... Cậu chủ đã bắt đầu quan tâm đến người hầu hẹn mòn này từ khi nào vậy?"
Hàn Trạch Minh nhìn sâu trong ánh mắt Diệp Băng Băng.
"Đừng nói với tôi rằng là cô đang..."
'Thình thịch... Thình thịch...'
"Hana à, có chuyện gì xảy ra sao?"
"Tôi cũng không biết. Đây là lần đầu tiên cậu chủ làm như vậy. Chắc là chuyện quan trọng lắm đây."
Hàn Trạch Minh hiện đang ngồi trên ghế sofa, trên người hắn vẫn còn mặc bộ Âu phục, bên cạnh còn có một chiếc vali đen. Có lẽ là sắp chuẩn bị đi đâu đó hoặc đi công tác xa.
"Tôi sẽ đi công tác ở Luân Đôn trong một tuần hoặc có thể hơn. Vì thế, các người đừng có mà bỏ bê công việc. Camera sẽ giám sát các người 24/24."
Diệp Băng Băng trước giờ không ưa nổi tính tình của Hàn Trạch Minh. Nghe ngắn nói vậy cũng cảm thấy không hài lòng. Diệp Băng Băng nói nhỏ.
"Chỉ là chủ thôi có cần phải quan trọng quá vấn đề như vậy không? Con người cũng cần được nghỉ ngơi mà."
Có lẽ như Hàn Trạch Minh cũng có thể nghe thấy tiếng nói phát ra từ đâu. Hàn Trạch Minh liền đứng dậy đi đến chỗ Diệp Băng Băng.
"Lời nói đó là do cô nói phải không?"
"Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"
"Cô nên nhớ cô đang làm con hầu trong nhà này. Những gì tôi nói cô phải nghe theo."
"Anh nghĩ rằng tôi muốn sống ở đây chắc. Chính vì anh ép buộc tôi nên..."
Đang nói nửa lời bỗng nhiên cơn buồn nôn dâng trào lên. Diệp Băng Băng vội vàng lấy tay che miệng lại chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Hàn Trạch Minh cũng đi theo sau. Còn Hana xoay qua nhìn Quản gia, cô đang lo sợ rằng với người thông minh như Hàn Trạch Minh thì chuyện Diệp Băng Băng mang thai sẽ bị lộ mất.
'*Ọe*...'
'*Chết tiệt, sao lại buồn nôn đúng lúc ngay trước mặt hắn cơ chứ? Lỡ như hắn biết thì sao đây*?'
Rửa tay xong, Diệp Băng Băng vừa mở cửa thì đã thấy Hàn Trạch Minh. Hắn ta đợi nảy giờ sao?
"Anh đang làm gì ở đây?"
"Cô đang có chuyện gì giấu tôi sao?"
"Hừ... Tôi đâu có gan mà dám giấu chuyện gì với cậu chủ này đây!"
Nói xong, Diệp Băng Băng bỏ đi nhưng lại bị Hàn Trạch Minh kéo tay lại ép sát vào tường.
"Thế sao cô lại nôn?"
"Tôi làm sao thì có liên quan gì đến anh!Hừ... Cậu chủ đã bắt đầu quan tâm đến người hầu hẹn mòn này từ khi nào vậy?"
Hàn Trạch Minh nhìn sâu trong ánh mắt Diệp Băng Băng.
"Đừng nói với tôi rằng là cô đang..."
'Thình thịch... Thình thịch...'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.