Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 46: Cô Là Ai?
Jenny
04/01/2021
Ở New York
Sáng hôm sau, Phong Khinh Dạ và Phong Chấn Hạo đều ra sân bay để đi công tác. Không biết họ đã đi từ bao giờ nhưng chỉ biết rằng chỉ còn Diệp Băng Băng ở nhà và vài người hầu.
"Diệp tiểu thư à, cô có cần tôi giúp gì không?"
Cô người hầu lễ phép với Diệp Băng Băng. Mọi người thường gọi cô ấy là Kim. Kim được Phong Khinh Dạ giao trách nhiệm trong chăm sóc cho Diệp Băng Băng mỗi khi Phong Khinh Dạ vắng nhà.
Diệp Băng Băng im được một lúc rồi lại thở dài. Bỗng nhiên, Diệp Băng Băng suy nghĩ lại việc gì đó rồi tự cười mỉm một mình.
"Bây giờ trong nhà chẳng còn ai ngoài các cô và tôi đúng không?"
"Vâng thưa tiểu thư. Ông chủ và cậu chủ đã dặn là đến tối mới trở về."
Niềm vui lại càng hiện lên trên gương mặt của Diệp Băng Băng.
"Có phải trong căn nhà này, có một căn phòng đựng đàn piano đúng không?"
Kim không chỉ giật mình mà còn cứng họng.
*'Chẳng phải cô ấy không thể nhìn thấy được sao? Tại sao lại biết ở đây còn có cây đàn piano đó? Vã lại đã lâu rồi, không còn ai nhắc đến nó nữa. Sao cô ấy lại biết*?'
"Kim à, cô còn ở đó không?"
"Vâng, vâng tôi đây!!"
"Sao cô không trả lời? Không lẽ... cây đàn đó không còn ở đây nữa?"
"Không ạ. Cây đàn piano vẫn còn, nhưng có điều... Ông chủ và cậu chủ không cho phép ai đến gần nó. Bởi vì cây đàn đó là của... con gái của ông chủ. Nhưng cô ấy đã qua đời được vài năm rồi."
"Nhưng mà tôi muốn đến đó..."
"Diệp tiểu thư à, tôi có 100 cái gan cũng không dám..."
"Cô đừng lo, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi mà lên tiếng thì cậu chủ mấy người không dám mắng đâu. Cứ dẫn tôi đến đó đi."
Thấy Diệp Băng Băng kiên quyết như vậy Kim cũng không dám từ chối. Từ từ dẫn Diệp Băng Băng đến căn phòng đó. Cánh cửa mở ra, cây đàn piano mài trắng đã hiện diện ngay trước mắt.
"Dẫn tôi đến chỗ cây đàn đi."
Kim vẫn nghe theo. Kim đặt tay Diệp Băng Băng lên cây đàn đó. Niềm đam mê bỗng dâng trào trong Diệp Băng Băng.
Diệp Băng Băng vội tìm ghế để ngồi và tay bắt đầu lướt nhẹ khắp cây đàn.
"Có vẻ như đã có người lau nó thường xuyên nhỉ?"
"Đúng vậy thưa Diệp tiểu thư, thường thì cậu chủ lau nhưng phần lớn là ông chủ luôn chăm chú dọn dẹp không chỉ cây đàn mà cả khắp căn phòng này."
*Diệp Băng Băng chỉ 'Hừ*' một tiếng rồi lại đặt tay lên những phía đàn.
"Diệp tiểu thư biết đàn sao?"
"Tôi còn biết cả chủ nhân quá cố của cây đàn này nữa."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang hàm ý đầy sâu sắc. Kim bắt đầu cảm thấy có gì đó rất lạ về Diệp Băng Băng.
Diệp Băng Băng dần dần để tâm trạng thoải mái, thở một hơi thật dài. Mà những ngón tay bắt đầu nhấn những phím đàn.
Đầu tiên là một phím, rồi đến hai phím đàn và dần dần Diệp Băng Băng bắt đầu đàn bằng cả hai tay giống như là chuyên gia về đàn piano vậy.
Hai mắt Diệp Băng Băng nhắm lại để hưởng thụ những tiếng đàn phát ra. Kim cũng không thoát khỏi được tiếng đàn êm dịu đó.
Nước mắt Diệp Băng Băng bắt đầu rơi, nhưng đó không phải là khóc vì đau khổ. Đó òa khóc vì hạnh phúc. Nụ cười đó từ lâu đã không còn tồn tại, nhưng giờ đây nụ cười đó lại một lần nữa hiện lên trên đôi môi của Diệp Băng Băng.
Tiếng đàn kết thúc, trái tim Diệp Băng Băng bắt đầu đập nhanh hơn. Diệp Băng Băng có cảm giác như mình vừa sống lại từ cõi chết.
Thế nhưng, ngay lúc đó, Phong Khinh Dạ bước vào phòng.
"Diệp Băng Băng, thật ra cô là ai?"
Sáng hôm sau, Phong Khinh Dạ và Phong Chấn Hạo đều ra sân bay để đi công tác. Không biết họ đã đi từ bao giờ nhưng chỉ biết rằng chỉ còn Diệp Băng Băng ở nhà và vài người hầu.
"Diệp tiểu thư à, cô có cần tôi giúp gì không?"
Cô người hầu lễ phép với Diệp Băng Băng. Mọi người thường gọi cô ấy là Kim. Kim được Phong Khinh Dạ giao trách nhiệm trong chăm sóc cho Diệp Băng Băng mỗi khi Phong Khinh Dạ vắng nhà.
Diệp Băng Băng im được một lúc rồi lại thở dài. Bỗng nhiên, Diệp Băng Băng suy nghĩ lại việc gì đó rồi tự cười mỉm một mình.
"Bây giờ trong nhà chẳng còn ai ngoài các cô và tôi đúng không?"
"Vâng thưa tiểu thư. Ông chủ và cậu chủ đã dặn là đến tối mới trở về."
Niềm vui lại càng hiện lên trên gương mặt của Diệp Băng Băng.
"Có phải trong căn nhà này, có một căn phòng đựng đàn piano đúng không?"
Kim không chỉ giật mình mà còn cứng họng.
*'Chẳng phải cô ấy không thể nhìn thấy được sao? Tại sao lại biết ở đây còn có cây đàn piano đó? Vã lại đã lâu rồi, không còn ai nhắc đến nó nữa. Sao cô ấy lại biết*?'
"Kim à, cô còn ở đó không?"
"Vâng, vâng tôi đây!!"
"Sao cô không trả lời? Không lẽ... cây đàn đó không còn ở đây nữa?"
"Không ạ. Cây đàn piano vẫn còn, nhưng có điều... Ông chủ và cậu chủ không cho phép ai đến gần nó. Bởi vì cây đàn đó là của... con gái của ông chủ. Nhưng cô ấy đã qua đời được vài năm rồi."
"Nhưng mà tôi muốn đến đó..."
"Diệp tiểu thư à, tôi có 100 cái gan cũng không dám..."
"Cô đừng lo, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi mà lên tiếng thì cậu chủ mấy người không dám mắng đâu. Cứ dẫn tôi đến đó đi."
Thấy Diệp Băng Băng kiên quyết như vậy Kim cũng không dám từ chối. Từ từ dẫn Diệp Băng Băng đến căn phòng đó. Cánh cửa mở ra, cây đàn piano mài trắng đã hiện diện ngay trước mắt.
"Dẫn tôi đến chỗ cây đàn đi."
Kim vẫn nghe theo. Kim đặt tay Diệp Băng Băng lên cây đàn đó. Niềm đam mê bỗng dâng trào trong Diệp Băng Băng.
Diệp Băng Băng vội tìm ghế để ngồi và tay bắt đầu lướt nhẹ khắp cây đàn.
"Có vẻ như đã có người lau nó thường xuyên nhỉ?"
"Đúng vậy thưa Diệp tiểu thư, thường thì cậu chủ lau nhưng phần lớn là ông chủ luôn chăm chú dọn dẹp không chỉ cây đàn mà cả khắp căn phòng này."
*Diệp Băng Băng chỉ 'Hừ*' một tiếng rồi lại đặt tay lên những phía đàn.
"Diệp tiểu thư biết đàn sao?"
"Tôi còn biết cả chủ nhân quá cố của cây đàn này nữa."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang hàm ý đầy sâu sắc. Kim bắt đầu cảm thấy có gì đó rất lạ về Diệp Băng Băng.
Diệp Băng Băng dần dần để tâm trạng thoải mái, thở một hơi thật dài. Mà những ngón tay bắt đầu nhấn những phím đàn.
Đầu tiên là một phím, rồi đến hai phím đàn và dần dần Diệp Băng Băng bắt đầu đàn bằng cả hai tay giống như là chuyên gia về đàn piano vậy.
Hai mắt Diệp Băng Băng nhắm lại để hưởng thụ những tiếng đàn phát ra. Kim cũng không thoát khỏi được tiếng đàn êm dịu đó.
Nước mắt Diệp Băng Băng bắt đầu rơi, nhưng đó không phải là khóc vì đau khổ. Đó òa khóc vì hạnh phúc. Nụ cười đó từ lâu đã không còn tồn tại, nhưng giờ đây nụ cười đó lại một lần nữa hiện lên trên đôi môi của Diệp Băng Băng.
Tiếng đàn kết thúc, trái tim Diệp Băng Băng bắt đầu đập nhanh hơn. Diệp Băng Băng có cảm giác như mình vừa sống lại từ cõi chết.
Thế nhưng, ngay lúc đó, Phong Khinh Dạ bước vào phòng.
"Diệp Băng Băng, thật ra cô là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.