Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 28: Còn Sống
Jenny
04/01/2021
"Trời ơi có người gặp tai nạn rồi..."
Ai nấy đều la hét trong hoảng sợ. Còn Hàn Trạch Minh đứng yên bợn bị đóng băng lại. Nhớ lại khuôn mặt, nhớ lại câu nói và nỗi tuyệt vọng mà Diệp Băng Băng dành cho Hàn Trạch Minh. Hắn vẫn còn nhớ rõ.
Hàn Trạch Minh vẫn không dám tin những gì vừa diễn ra. Từng bước từng bước đi đến nơi Diệp Băng Băng đang nằm bất động. Máu... Mọi thứ toàn là máu... Từ bộ đồ đến con đường đều dính đầy máu của Diệp Băng Băng.
Hàn Trạch Minh đỡ Diệp Băng Băng tựa vào người mặc cho máu có dính quần áo trên người hắn.
"Diệp Băng Băng... Em tỉnh lại đi mà... Đừng, đừng làm anh sợ..."
Một tay ôm lấy Diệp Băng Băng, tay kia cứ vỗ nhẹ lên mặt để cho Diệp Băng Băng tỉnh lại. Nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
"Băng Băng à, em mau tỉnh lại đi... Anh xin em đó... Anh biết lỗi rồi mà..."
Giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt đẫm máu của Diệp Băng Băng. Hàn Trạch Minh đang khóc, khóc đến rung người, đến mặt cũng đỏ theo.
Bỗng nhiên hình ảnh Bội Sam chết trong vòng tay Hàn Trạch Minh lại xuất hiện. Từng chi tiết hiện về trong đầu hắn cũng giống như bây giờ.
Nỗi đau như chà sát vào tim Hàn Trạch Minh thêm một lần nữa. Tiếng rên bắt đầu cũng lớn hơn, rên vì không chịu đựng nổi nỗi đau tái diễn thêm lần nữa.
"Chị hai?"
Diệp Y Y đang đứng trước mặt Hàn Trạch Minh, người đang ôm Diệp Băng Băng vào trong lòng. Diệp Y Y sốc, lấy tay che miệng vì không thể tin được chuyện đang diễn ra.
Vài tiếng trước, Diệp gia có đến Hàn gia thì gặp Quản gia và Hana đang đi vào trong. Bọn họ chỉ nói là Diệp Băng Băng đang ở trong bệnh viện vì bất ngờ bị tai nạn. Do đang là giờ cao điểm nên việc đến bệnh viện đã chậm đi vài giờ.
Sắp đến nơi thì Diệp Y Y đã thấy Hàn Trạch Minh và Diệp Băng Băng đang giằng co. Còn Tuyết Hạ và Diệp Cao Lãnh ngồi hàng ghế sau nên không thể thấy. Và khi thấy được cảnh tượng kinh khủng đó Diệp Y Y đã ngay lập tức rời khỏi xe mà chạy đến.
Diệp Y Y quỳ trước Diệp Băng Băng mà rên rỉ.
"Chị hai... Chị tỉnh lại đi... RỐT CUỘC ANH ĐÃ LÀ GÌ VẬY HẢ? TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ VẬY VỚI CHỊ CỦA TÔI?"
"..."
"Chị ấy còn sống mà đúng không? Anh mau nói đi..."
Bỗng nhiên Hàn Trạch Minh bừng tỉnh lại, Hàn Trạch Minh lấy tay để lên mũi Diệp Băng Băng. Một nụ cười rạng rỡ hiện lên.
"Diệp Băng Băng... Em, em còn sống... Anh sẽ cứu em, sẽ không để em chết đau. Cố gắng lên."
Ai nấy đều la hét trong hoảng sợ. Còn Hàn Trạch Minh đứng yên bợn bị đóng băng lại. Nhớ lại khuôn mặt, nhớ lại câu nói và nỗi tuyệt vọng mà Diệp Băng Băng dành cho Hàn Trạch Minh. Hắn vẫn còn nhớ rõ.
Hàn Trạch Minh vẫn không dám tin những gì vừa diễn ra. Từng bước từng bước đi đến nơi Diệp Băng Băng đang nằm bất động. Máu... Mọi thứ toàn là máu... Từ bộ đồ đến con đường đều dính đầy máu của Diệp Băng Băng.
Hàn Trạch Minh đỡ Diệp Băng Băng tựa vào người mặc cho máu có dính quần áo trên người hắn.
"Diệp Băng Băng... Em tỉnh lại đi mà... Đừng, đừng làm anh sợ..."
Một tay ôm lấy Diệp Băng Băng, tay kia cứ vỗ nhẹ lên mặt để cho Diệp Băng Băng tỉnh lại. Nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
"Băng Băng à, em mau tỉnh lại đi... Anh xin em đó... Anh biết lỗi rồi mà..."
Giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt đẫm máu của Diệp Băng Băng. Hàn Trạch Minh đang khóc, khóc đến rung người, đến mặt cũng đỏ theo.
Bỗng nhiên hình ảnh Bội Sam chết trong vòng tay Hàn Trạch Minh lại xuất hiện. Từng chi tiết hiện về trong đầu hắn cũng giống như bây giờ.
Nỗi đau như chà sát vào tim Hàn Trạch Minh thêm một lần nữa. Tiếng rên bắt đầu cũng lớn hơn, rên vì không chịu đựng nổi nỗi đau tái diễn thêm lần nữa.
"Chị hai?"
Diệp Y Y đang đứng trước mặt Hàn Trạch Minh, người đang ôm Diệp Băng Băng vào trong lòng. Diệp Y Y sốc, lấy tay che miệng vì không thể tin được chuyện đang diễn ra.
Vài tiếng trước, Diệp gia có đến Hàn gia thì gặp Quản gia và Hana đang đi vào trong. Bọn họ chỉ nói là Diệp Băng Băng đang ở trong bệnh viện vì bất ngờ bị tai nạn. Do đang là giờ cao điểm nên việc đến bệnh viện đã chậm đi vài giờ.
Sắp đến nơi thì Diệp Y Y đã thấy Hàn Trạch Minh và Diệp Băng Băng đang giằng co. Còn Tuyết Hạ và Diệp Cao Lãnh ngồi hàng ghế sau nên không thể thấy. Và khi thấy được cảnh tượng kinh khủng đó Diệp Y Y đã ngay lập tức rời khỏi xe mà chạy đến.
Diệp Y Y quỳ trước Diệp Băng Băng mà rên rỉ.
"Chị hai... Chị tỉnh lại đi... RỐT CUỘC ANH ĐÃ LÀ GÌ VẬY HẢ? TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ VẬY VỚI CHỊ CỦA TÔI?"
"..."
"Chị ấy còn sống mà đúng không? Anh mau nói đi..."
Bỗng nhiên Hàn Trạch Minh bừng tỉnh lại, Hàn Trạch Minh lấy tay để lên mũi Diệp Băng Băng. Một nụ cười rạng rỡ hiện lên.
"Diệp Băng Băng... Em, em còn sống... Anh sẽ cứu em, sẽ không để em chết đau. Cố gắng lên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.