Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 22: Đả Kích Lớn
Jenny
04/01/2021
Diệp Băng Băng đã ở trong phòng cấp cứu gần hai tiếng. Vẫn chưa có thông báo gì của bác sĩ. Còn Hàn Trạch Minh vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế mà ôm đầu. Hàn Trạch Minh cứ suy nghĩ về việc bản thân hắn đã mất ý thức khiến cho mọi việc tồi tệ như vậy.
Hana và Quản gia vẫn chờ đợi bác sĩ. Chờ trong mỏi mòn, dường như tia hi vọng của họ dần lụi tàn.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ cũng từ trong đó đi ra. Cả ba người bọn họ vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ bác sĩ.
"Ở đây ai là người nhà bệnh nhân?"
"Là... Là tôi. Tôi là..."
Nói đến đây, Hàn Trạch Minh bỗng nhiên dừng lại. Hắn suy nghĩ hắn vừa định nói từ '*chồng*' sao? Làm sao hắn có thể nói vậy được. Từ '*chồng*' đó Hàn Trạch Minh chỉ muốn dành riêng cho Bội Sam mà thôi.
"Anh là gì của bệnh nhân?"
Hana thấy vậy liền mạnh dạng lên tiếng.
"Cậu chủ tôi là anh trai của bệnh nhân. Còn chúng tôi là người hầu trong nhà. Vậy bệnh nhân sao rồi sĩ?"
Nghe từ '*anh trai*' mà trong lòng Hàn Trạch Minh hơi chua xót. Hắn chỉ lặng im mà nghe bác sĩ nói.
"Bệnh nhân đã qua nguy kịch hiện tại đang nằm trong phòng hồi sức. Nhưng có điều..."
"Sao vậy bác sĩ?"
"Bệnh nhân thì không sao nhưng đứa bé trong bụng không thể giữ lại được..."
"Bác sĩ nói cái gì? Ý bác sĩ là... đứa bé đã... mất?"
Hàn Trạch Minh cứ tưởng rằng sẽ cứu được cả hai người nhưng không ngờ...
"Còn một điều, tôi nghĩ người nhà cần chăm sóc cho bệnh nhân cẩn thận hơn nữa. Bởi vì... BỆNH NHÂN KHÔNG THỂ MANG THAI ĐƯỢC NỮA..."
Nghe qua như sét đánh. Cả ba người câm lặng. Cái gì mà không thể mang thai được chứ? Hana vẫn cố gượng hỏi bác sĩ.
"Tại sao vậy bác sĩ? Cô ấy vẫn còn trẻ mà. Tại sao lại không mang thai được?"
"Do tử cung bệnh nhân mỏng. Tình trạng sức khỏe lại yếu ớt. Và đặc biệt hơn nữa là do va chạm mạnh nên đã ảnh hưởng không ít đến việc bệnh nhân mang thai. Người nhà cần sắp xếp thời gian để nói rõ cho bệnh nhân biết. Tôi xin phép đi đây."
Không thể tin điều đó là sự thật. Hàn Trạch Minh há hốc mồm, toàn thân mất sức lực mà dựa vào tường.
Hắn vẫn cứ nhìn đôi tay đã đẩy Diệp Băng Băng. Đôi tay hắn cứng run, rồi nắm chặt. Hàn Trạch Minh ngồi xuống đất. Hai bàn tay liền ôm lấy đôi mắt, giống như là đang lau đi những giọt nước mắt để không ai nhìn thấy cả.
Còn Hana nghe xong chỉ biết căm phẫn mà khóc.
'*Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra với một cô gái chứ? Liệu Diệp Băng Băng có thể chịu đựng nổi đả kích này không*?'
Hana và Quản gia vẫn chờ đợi bác sĩ. Chờ trong mỏi mòn, dường như tia hi vọng của họ dần lụi tàn.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ cũng từ trong đó đi ra. Cả ba người bọn họ vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ bác sĩ.
"Ở đây ai là người nhà bệnh nhân?"
"Là... Là tôi. Tôi là..."
Nói đến đây, Hàn Trạch Minh bỗng nhiên dừng lại. Hắn suy nghĩ hắn vừa định nói từ '*chồng*' sao? Làm sao hắn có thể nói vậy được. Từ '*chồng*' đó Hàn Trạch Minh chỉ muốn dành riêng cho Bội Sam mà thôi.
"Anh là gì của bệnh nhân?"
Hana thấy vậy liền mạnh dạng lên tiếng.
"Cậu chủ tôi là anh trai của bệnh nhân. Còn chúng tôi là người hầu trong nhà. Vậy bệnh nhân sao rồi sĩ?"
Nghe từ '*anh trai*' mà trong lòng Hàn Trạch Minh hơi chua xót. Hắn chỉ lặng im mà nghe bác sĩ nói.
"Bệnh nhân đã qua nguy kịch hiện tại đang nằm trong phòng hồi sức. Nhưng có điều..."
"Sao vậy bác sĩ?"
"Bệnh nhân thì không sao nhưng đứa bé trong bụng không thể giữ lại được..."
"Bác sĩ nói cái gì? Ý bác sĩ là... đứa bé đã... mất?"
Hàn Trạch Minh cứ tưởng rằng sẽ cứu được cả hai người nhưng không ngờ...
"Còn một điều, tôi nghĩ người nhà cần chăm sóc cho bệnh nhân cẩn thận hơn nữa. Bởi vì... BỆNH NHÂN KHÔNG THỂ MANG THAI ĐƯỢC NỮA..."
Nghe qua như sét đánh. Cả ba người câm lặng. Cái gì mà không thể mang thai được chứ? Hana vẫn cố gượng hỏi bác sĩ.
"Tại sao vậy bác sĩ? Cô ấy vẫn còn trẻ mà. Tại sao lại không mang thai được?"
"Do tử cung bệnh nhân mỏng. Tình trạng sức khỏe lại yếu ớt. Và đặc biệt hơn nữa là do va chạm mạnh nên đã ảnh hưởng không ít đến việc bệnh nhân mang thai. Người nhà cần sắp xếp thời gian để nói rõ cho bệnh nhân biết. Tôi xin phép đi đây."
Không thể tin điều đó là sự thật. Hàn Trạch Minh há hốc mồm, toàn thân mất sức lực mà dựa vào tường.
Hắn vẫn cứ nhìn đôi tay đã đẩy Diệp Băng Băng. Đôi tay hắn cứng run, rồi nắm chặt. Hàn Trạch Minh ngồi xuống đất. Hai bàn tay liền ôm lấy đôi mắt, giống như là đang lau đi những giọt nước mắt để không ai nhìn thấy cả.
Còn Hana nghe xong chỉ biết căm phẫn mà khóc.
'*Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra với một cô gái chứ? Liệu Diệp Băng Băng có thể chịu đựng nổi đả kích này không*?'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.