Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 7: Đơn Ly Hôn
Jenny
04/01/2021
Hàn Trạch Minh đứng nhìn Diệp Băng Băng đang xoay tấm lưng về phía mình.
"Sao vậy? Tôi đến đây cô không vui sao?"
Không khí trong phòng bệnh vẫn im lặng. Diệp Băng Băng cũng không muốn nói chuyện với người đàn ông đó. Ánh mắt của Diệp Băng Băng vẫn luôn tránh ánh mắt của hắn ta.
"Cô học cách cứng đầu từ bao giờ vậy?"
Không quan tâm đến những lời hắn ta nói, Diệp Băng Băng lấy chăn đắp toàn thân lại. Không muốn tiếp xúc với hắn.
Sự phẫn nộ cũng lên đến đỉnh điểm, Hàn Trạch Minh ghét nhất là những người không quan tâm đến những lời hắn nói.
Nhanh tay hất cái chăn, Hàn Trạch Minh liền đi đến bóp cổ Diệp Băng Băng. Bỗng nhiên hắn có có cảm giác kì lạ, Diệp Băng Băng không hề phản kháng. Diệp Băng Băng chỉ nhìn Hàn Trạch Minh bằng ánh mắt vô hồn.
Hắn buông tay, nuốt nước bọt. Diệp Băng Băng vẫn còn sống nhưng giống như tâm can của cô thì đã chết. Chết tiệt, Hàn Trạch Minh nhớ lại ánh mắt đó bỗng nhiên trong lòng cảm thấy nhói đau.
Hắn không nói gì liền đi ra ngoài. Lúc này Diệp Băng Băng mới dám hít thở thật sâu, cứ tưởng rằng cô đã chết rồi chứ. Diệp Băng Băng co người lại, ôm bụng mà khóc.
'*Vì con, hãy chịu đựng. Mày làm được Diệp Băng Băng*.'
Việc Diệp Băng Băng vào trong bệnh viện, cả gia đình không hề hay biết bởi vì Diệp Băng Băng không muốn cho họ biết cảnh tượng thê lương của cô lúc này. Thật khó coi...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ba ngày sau.
Về đến căn biệt thự Hàn Gia, Diệp Băng Băng cảm thấy ớn lạnh. Không gì đáng sợ bằng việc về lại địa ngục đó. Bước đến cửa lớn thì đã thấy Hàn Trạch Minh ngồi trên sofa. Tay vẫn còn cầm điếu thuốc.
"Về rồi sao?"
"..."
"Vẫn cứng mồm? Hừ... khá khen cho cô. Cô đang rất muốn ly hôn phải không? Được, tôi chiều theo ý cô muốn."
Hàn Trạch Minh lấy Đơn ly hôn đặt lên bàn có cả chữ kí của hắn. Diệp Băng Băng ngạc nhiên nhìn Hàn Trạch Minh
'*Hắn vậy mà lại đồng ý? Không được, chắc chắn là hắn đang âm mưu gì đó*.'
"Nếu cô muốn ly hôn thì được thôi. Nhưng tôi có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Nếu tôi nói ra, chỉ sợ rằng cô không đồng ý thôi!"
"Đừng vòng vo tam quốc nữa? Nói thẳng đi."
"Tôi muốn cô làm con hầu ở đây, hầu hạ cho tôi. Và đến khi nào tôi hài lòng, tôi sẽ cho cô tự do."
"Cái gì?"
"Sao? Không muốn rời khỏi chức vụ phu nhân này à?"
Nhanh tay Diệp Băng Băng cầm đơn ly hôn trên tay. Nhìn thẳng Hàn Trạch Minh mà nở một nụ cười. Đó là nụ cười hạnh phúc mà trước giờ Diệp Băng Băng chưa từng thể hiện trước mắt hắn.
"Không! Phải nói là tôi cực kỳ vui mừng khi rời khỏi ngai vàng đó. Anh đừng lo, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của mình."
"Sao vậy? Tôi đến đây cô không vui sao?"
Không khí trong phòng bệnh vẫn im lặng. Diệp Băng Băng cũng không muốn nói chuyện với người đàn ông đó. Ánh mắt của Diệp Băng Băng vẫn luôn tránh ánh mắt của hắn ta.
"Cô học cách cứng đầu từ bao giờ vậy?"
Không quan tâm đến những lời hắn ta nói, Diệp Băng Băng lấy chăn đắp toàn thân lại. Không muốn tiếp xúc với hắn.
Sự phẫn nộ cũng lên đến đỉnh điểm, Hàn Trạch Minh ghét nhất là những người không quan tâm đến những lời hắn nói.
Nhanh tay hất cái chăn, Hàn Trạch Minh liền đi đến bóp cổ Diệp Băng Băng. Bỗng nhiên hắn có có cảm giác kì lạ, Diệp Băng Băng không hề phản kháng. Diệp Băng Băng chỉ nhìn Hàn Trạch Minh bằng ánh mắt vô hồn.
Hắn buông tay, nuốt nước bọt. Diệp Băng Băng vẫn còn sống nhưng giống như tâm can của cô thì đã chết. Chết tiệt, Hàn Trạch Minh nhớ lại ánh mắt đó bỗng nhiên trong lòng cảm thấy nhói đau.
Hắn không nói gì liền đi ra ngoài. Lúc này Diệp Băng Băng mới dám hít thở thật sâu, cứ tưởng rằng cô đã chết rồi chứ. Diệp Băng Băng co người lại, ôm bụng mà khóc.
'*Vì con, hãy chịu đựng. Mày làm được Diệp Băng Băng*.'
Việc Diệp Băng Băng vào trong bệnh viện, cả gia đình không hề hay biết bởi vì Diệp Băng Băng không muốn cho họ biết cảnh tượng thê lương của cô lúc này. Thật khó coi...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ba ngày sau.
Về đến căn biệt thự Hàn Gia, Diệp Băng Băng cảm thấy ớn lạnh. Không gì đáng sợ bằng việc về lại địa ngục đó. Bước đến cửa lớn thì đã thấy Hàn Trạch Minh ngồi trên sofa. Tay vẫn còn cầm điếu thuốc.
"Về rồi sao?"
"..."
"Vẫn cứng mồm? Hừ... khá khen cho cô. Cô đang rất muốn ly hôn phải không? Được, tôi chiều theo ý cô muốn."
Hàn Trạch Minh lấy Đơn ly hôn đặt lên bàn có cả chữ kí của hắn. Diệp Băng Băng ngạc nhiên nhìn Hàn Trạch Minh
'*Hắn vậy mà lại đồng ý? Không được, chắc chắn là hắn đang âm mưu gì đó*.'
"Nếu cô muốn ly hôn thì được thôi. Nhưng tôi có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Nếu tôi nói ra, chỉ sợ rằng cô không đồng ý thôi!"
"Đừng vòng vo tam quốc nữa? Nói thẳng đi."
"Tôi muốn cô làm con hầu ở đây, hầu hạ cho tôi. Và đến khi nào tôi hài lòng, tôi sẽ cho cô tự do."
"Cái gì?"
"Sao? Không muốn rời khỏi chức vụ phu nhân này à?"
Nhanh tay Diệp Băng Băng cầm đơn ly hôn trên tay. Nhìn thẳng Hàn Trạch Minh mà nở một nụ cười. Đó là nụ cười hạnh phúc mà trước giờ Diệp Băng Băng chưa từng thể hiện trước mắt hắn.
"Không! Phải nói là tôi cực kỳ vui mừng khi rời khỏi ngai vàng đó. Anh đừng lo, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.