Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 9: Hình Bóng Hiện Lên
Jenny
04/01/2021
Sáng hôm sau, Diệp Băng Băng bắt đầu làm việc như một người hầu thực sự. Lau chùi từ tầng trệt đến trên tầng. Cũng có vài người hầu cùng cô dọn dẹp. Nhiệm vụ của Hana là chuẩn bị điểm tâm trước khi Hàn Trạch Minh đi làm.
Trong lúc Diệp Băng Băng đang lau thành cầu thang, Diệp Băng Băng vô tình nhìn thấy căn phòng nằm phía cuối dãy.
Trùng hợp, lúc đó Hana đã chuẩn bị xong nên Hana lên tầng trên xem Diệp Băng Băng như thế nào.
"Băng Băng, cô sao rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Cảm ơn chị, Hana. Tôi cảm thấy ổn lắm. Cơ mà tôi muốn hỏi chị việc này."
"Sao?"
"Căn phòng đó dường như có điều gì sao? Tôi thấy dường như không ai dám đến căn phòng này cả."
Hana nhìn Diệp Băng Băng thở dài "Tôi cũng không biết gì về căn phòng đó nữa. Tôi làm bao lâu nay, chỉ cậu chủ mới được vào đó."
"Mấy người đứng đó nhiều chuyện hay gì? Sao không mau làm việc đi."
Hàn Trạch Minh từ trong phòng của hắn bước ra. Hắn ghét nhất là nhiều chuyện. Chỉ nhìn thôi là đã ngứa mắt rồi.
"Hana, mau chuẩn bị điểm tâm cho tôi ngay đi."
"Vâng, tôi đi ngay!"
Hana nhanh chân chạy xuống cầu thang. Còn Diệp Băng Băng thì tiếp tục làm việc của cô. Hàn Trạch Minh bỗng ngơ ngác nhìn Diệp Băng Băng không chớp mắt.
"Cô mới cắt tóc sao?"
Có lẽ Hàn Trạch Minh bao lâu nay đã quen với mái tóc dài. Nhưng sau khi cắt ngắn lên, hình bóng Bội Sam lại hiện lên. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
'*Tại sao cứ mỗi lần nhìn cô ta là mình lại nhớ đến Bội Sam là sao? Hàn Trạch Minh, mày điên rồi*!'
"Đúng vậy thưa cậu chủ."
Nghe hai từ '*Cậu chủ*', trong lòng Hàn Trạch Minh cảm thấy khó chịu đến khó tả. Hắn hừ một tiếng rồi xoay người đi.
Diệp Băng Băng cũng chẳng quan tâm đến hành động của Hàn Trạch Minh. Bởi vì, cô đã quá quen với điều đó rồi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Màn đêm buông xuống, Hàn Trạch Minh cũng vẫn chưa về. Diệp Băng Băng cảm thấy làm công việc này thật sự rất thoải mái. Không còn gánh nặng gì nữa.
"Hana à, chị biết mì gói để ở đâu không?"
Hana từ trong phòng tắm bước ra thì đã thấy Diệp Băng đứng đợi sẵn.
"Cô đói à?"
"Tôi... Không đói. Chắc có lẽ là do tôi mang thai nên cái gì cũng thèm cả."
"Mì gói hả? Hmm... Ở ngăn tủ trên phía tay phải, cái ngăn tủ cuối đó. Cô mở ra sẽ thấy. Có cần tôi giúp gì cho cô không?"
"Không sao đâu. Tôi làm được, cảm ơn Hana."
Diệp Băng Băng nói xong liền chạy vọt đến phòng bếp. Lấy những thứ cấn thiết rồi sau đó bắt tay vào việc nấu. Khi nước đã sôi, Diệp Băng Băng chuẩn bị đổ nước sôi vào mì thì bỗng nhiên...
"Diệp Băng Băng, cô đang làm gì ở đây vậy?"
Trong lúc Diệp Băng Băng đang lau thành cầu thang, Diệp Băng Băng vô tình nhìn thấy căn phòng nằm phía cuối dãy.
Trùng hợp, lúc đó Hana đã chuẩn bị xong nên Hana lên tầng trên xem Diệp Băng Băng như thế nào.
"Băng Băng, cô sao rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Cảm ơn chị, Hana. Tôi cảm thấy ổn lắm. Cơ mà tôi muốn hỏi chị việc này."
"Sao?"
"Căn phòng đó dường như có điều gì sao? Tôi thấy dường như không ai dám đến căn phòng này cả."
Hana nhìn Diệp Băng Băng thở dài "Tôi cũng không biết gì về căn phòng đó nữa. Tôi làm bao lâu nay, chỉ cậu chủ mới được vào đó."
"Mấy người đứng đó nhiều chuyện hay gì? Sao không mau làm việc đi."
Hàn Trạch Minh từ trong phòng của hắn bước ra. Hắn ghét nhất là nhiều chuyện. Chỉ nhìn thôi là đã ngứa mắt rồi.
"Hana, mau chuẩn bị điểm tâm cho tôi ngay đi."
"Vâng, tôi đi ngay!"
Hana nhanh chân chạy xuống cầu thang. Còn Diệp Băng Băng thì tiếp tục làm việc của cô. Hàn Trạch Minh bỗng ngơ ngác nhìn Diệp Băng Băng không chớp mắt.
"Cô mới cắt tóc sao?"
Có lẽ Hàn Trạch Minh bao lâu nay đã quen với mái tóc dài. Nhưng sau khi cắt ngắn lên, hình bóng Bội Sam lại hiện lên. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
'*Tại sao cứ mỗi lần nhìn cô ta là mình lại nhớ đến Bội Sam là sao? Hàn Trạch Minh, mày điên rồi*!'
"Đúng vậy thưa cậu chủ."
Nghe hai từ '*Cậu chủ*', trong lòng Hàn Trạch Minh cảm thấy khó chịu đến khó tả. Hắn hừ một tiếng rồi xoay người đi.
Diệp Băng Băng cũng chẳng quan tâm đến hành động của Hàn Trạch Minh. Bởi vì, cô đã quá quen với điều đó rồi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Màn đêm buông xuống, Hàn Trạch Minh cũng vẫn chưa về. Diệp Băng Băng cảm thấy làm công việc này thật sự rất thoải mái. Không còn gánh nặng gì nữa.
"Hana à, chị biết mì gói để ở đâu không?"
Hana từ trong phòng tắm bước ra thì đã thấy Diệp Băng đứng đợi sẵn.
"Cô đói à?"
"Tôi... Không đói. Chắc có lẽ là do tôi mang thai nên cái gì cũng thèm cả."
"Mì gói hả? Hmm... Ở ngăn tủ trên phía tay phải, cái ngăn tủ cuối đó. Cô mở ra sẽ thấy. Có cần tôi giúp gì cho cô không?"
"Không sao đâu. Tôi làm được, cảm ơn Hana."
Diệp Băng Băng nói xong liền chạy vọt đến phòng bếp. Lấy những thứ cấn thiết rồi sau đó bắt tay vào việc nấu. Khi nước đã sôi, Diệp Băng Băng chuẩn bị đổ nước sôi vào mì thì bỗng nhiên...
"Diệp Băng Băng, cô đang làm gì ở đây vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.