Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 24: Mâu Thuẫn
Jenny
04/01/2021
Đã 15 phút kể từ khi Hàn Trạch Minh bước vào phòng bệnh. Hàn Trạch Minh không ngồi cạnh giường mà ngồi ngay ghế sofa cạnh cửa sổ. Có lẽ hắn vẫn chưa ăn năn chuyện đã làm.
"Ưm..."
Diệp Băng Băng đã tỉnh. Nghe tiếng thở nhẹ đó Hàn Trạch Minh cũng đủ biết. Hắn chầm chậm đến bên giường.
"Tôi đang ở đâu đây?" Diệp Băng Băng vẫn còn mơ mơ màng màng chưa ý thức được.
"Đây là bệnh viện..."
Diệp Băng Băng tự động ngồi dậy. Bỗng nhiên, ánh mắt của Diệp Băng Băng mở to ra vì nhớ lại chuyện gì đó. Ngay lập tức liền lấy tay sờ phần bụng. Nó khác với lúc trước, không hề có phản ứng gì cả. Diệp Băng Băng trừng mắt nhìn Hàn Trạch Minh.
"Con tôi đâu?"
Hàn Trạch Minh vẫn im lặng không nói gì.
Diệp Băng Băng nhanh chóng nắm chặt lấy áo của Hàn Trạch Minh.
"TÔI NÓI CON CỦA TÔI ĐÂU HẢ?"
"NÓ CHẾT RỒI. CÔ ĐỪNG CÓ Ở ĐÂY LA HÉT NỮA."
Cơ thể không còn sức nữa, Diệp Băng Băng như người mất hồn. Sóng mũi cũng bắt đầu cay, nước mắt cũng đã rơi.
"Anh đã giết con của tôi... Chính anh đã giết con của tôi... TÔI SẼ GIẾT CHẾT ANH..."
Diệp Băng Băng nói xong liền rời giường xông vào mà định bóp cổ Hàn Trạch Minh. Nhưng vừa mới phẫu thuật, Diệp Băng Băng cũng không đủ sức để đấu lại Hàn Trạch Minh.
Hàn Trạch Minh nhanh tay liền đẩy Diệp Băng Băng ngã xuống nền nhà. Cú ngã đó khá đau nên khiến bụng cô cũng đau theo. Không còn sức để đứng dậy, Diệp Băng Băng chỉ trừng mắt mà nhìn Hàn Trạch Minh.
"Anh sẽ gặp quả báo sớm thôi Hàn Trạch Minh ..."
"Cô nghĩ Hàn Trạch Minh tôi là ai mà lại sợ những chuyện đó?"
"..."
"Còn một chuyện nữa. Cô nên lắm nghe cho thật kĩ."
"..."
"Về việc sảy thai đã ảnh hưởng đến việc cả đời sau này cô cũng khó mà mang thai được bởi vì..."
Hàn Trạch Minh vẫn đang nói nhưng nghe đến đó, Diệp Băng Băng không thể nghe tiếp được nữa. Tai như '*Ong*' một tiếng, cái gì không thể mang thai. Diệp Băng Băng bắt đầu đờ người ra, ánh mắt mơ hồ mà nhìn Hàn Trạch Minh.
"Anh nói cái gì... Tôi không thể mang thai. Chuyện này là sao? Anh mau giải thích rõ ràng đi."
"Cô không nhớ cú té mà tôi ban cho cô lúc nảy sao? Nhờ đó mà cô cả đời cũng không thề có con. Haha, thật đáng thương..."
"Vui không?"
"Cô nói cái gì?"
"Tôi nói anh vui lắm phải không?"
Hàn Trạch Minh vênh váo đứng nhìn Diệp Băng Băng.
"Hừ... Vui chứ! Thật ra ngay từ lúc đầu tôi còn cảm thấy hối lỗi. Nhưng rồi suy nghĩ lại, tôi thấy cô bị như vậy là đáng.
Bởi vì ông trời để đứa bé trong bụng cô chết chính là cho cô cảm giác mất đi người yêu thương là như thế nào. Cô đừng lo, rồi từ từ tôi sẽ hủy hoại đời cô."
"Anh điên rồi Hàn Trạch Minh à. Đến cả con ruột của anh... Anh còn dám giết nữa chứ!"
"Tôi chưa giết cô là may cho cô lắm rồi! Đừng có ở đó mà dạy đời tôi!"
"Ưm..."
Diệp Băng Băng đã tỉnh. Nghe tiếng thở nhẹ đó Hàn Trạch Minh cũng đủ biết. Hắn chầm chậm đến bên giường.
"Tôi đang ở đâu đây?" Diệp Băng Băng vẫn còn mơ mơ màng màng chưa ý thức được.
"Đây là bệnh viện..."
Diệp Băng Băng tự động ngồi dậy. Bỗng nhiên, ánh mắt của Diệp Băng Băng mở to ra vì nhớ lại chuyện gì đó. Ngay lập tức liền lấy tay sờ phần bụng. Nó khác với lúc trước, không hề có phản ứng gì cả. Diệp Băng Băng trừng mắt nhìn Hàn Trạch Minh.
"Con tôi đâu?"
Hàn Trạch Minh vẫn im lặng không nói gì.
Diệp Băng Băng nhanh chóng nắm chặt lấy áo của Hàn Trạch Minh.
"TÔI NÓI CON CỦA TÔI ĐÂU HẢ?"
"NÓ CHẾT RỒI. CÔ ĐỪNG CÓ Ở ĐÂY LA HÉT NỮA."
Cơ thể không còn sức nữa, Diệp Băng Băng như người mất hồn. Sóng mũi cũng bắt đầu cay, nước mắt cũng đã rơi.
"Anh đã giết con của tôi... Chính anh đã giết con của tôi... TÔI SẼ GIẾT CHẾT ANH..."
Diệp Băng Băng nói xong liền rời giường xông vào mà định bóp cổ Hàn Trạch Minh. Nhưng vừa mới phẫu thuật, Diệp Băng Băng cũng không đủ sức để đấu lại Hàn Trạch Minh.
Hàn Trạch Minh nhanh tay liền đẩy Diệp Băng Băng ngã xuống nền nhà. Cú ngã đó khá đau nên khiến bụng cô cũng đau theo. Không còn sức để đứng dậy, Diệp Băng Băng chỉ trừng mắt mà nhìn Hàn Trạch Minh.
"Anh sẽ gặp quả báo sớm thôi Hàn Trạch Minh ..."
"Cô nghĩ Hàn Trạch Minh tôi là ai mà lại sợ những chuyện đó?"
"..."
"Còn một chuyện nữa. Cô nên lắm nghe cho thật kĩ."
"..."
"Về việc sảy thai đã ảnh hưởng đến việc cả đời sau này cô cũng khó mà mang thai được bởi vì..."
Hàn Trạch Minh vẫn đang nói nhưng nghe đến đó, Diệp Băng Băng không thể nghe tiếp được nữa. Tai như '*Ong*' một tiếng, cái gì không thể mang thai. Diệp Băng Băng bắt đầu đờ người ra, ánh mắt mơ hồ mà nhìn Hàn Trạch Minh.
"Anh nói cái gì... Tôi không thể mang thai. Chuyện này là sao? Anh mau giải thích rõ ràng đi."
"Cô không nhớ cú té mà tôi ban cho cô lúc nảy sao? Nhờ đó mà cô cả đời cũng không thề có con. Haha, thật đáng thương..."
"Vui không?"
"Cô nói cái gì?"
"Tôi nói anh vui lắm phải không?"
Hàn Trạch Minh vênh váo đứng nhìn Diệp Băng Băng.
"Hừ... Vui chứ! Thật ra ngay từ lúc đầu tôi còn cảm thấy hối lỗi. Nhưng rồi suy nghĩ lại, tôi thấy cô bị như vậy là đáng.
Bởi vì ông trời để đứa bé trong bụng cô chết chính là cho cô cảm giác mất đi người yêu thương là như thế nào. Cô đừng lo, rồi từ từ tôi sẽ hủy hoại đời cô."
"Anh điên rồi Hàn Trạch Minh à. Đến cả con ruột của anh... Anh còn dám giết nữa chứ!"
"Tôi chưa giết cô là may cho cô lắm rồi! Đừng có ở đó mà dạy đời tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.