Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 30: Mối Tình Đầu
Jenny
04/01/2021
Máu từ trong miệng chảy ra, bên mặt đau đến mức choáng váng không đứng lên nổi.
"Chết tiệt... Anh biết anh vừa làm gì không? Có tin tôi sẽ kiện anh ra trước pháp luật không hả?"
"Anh muốn làm gì thì làm nhưng việc tôi đánh anh là không sai."
"Anh đang đi quá giới hạn rồi đó."
"Anh hại vợ anh sảy thai còn chưa đủ hay sao? Bây giờ còn hại cô ấy BỊ MÙ SUỐT ĐỜI nữa. Tôi chưa giết chết anh là may cho anh lắm rồi."
Diệp Y Y từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Từ cú đấm đến lời nói của bác sĩ.
"Bác sĩ có biết mình đang nói gì không?"
"Tôi xin chia buồn với gia đình khi tôi phải nói điều này. Thị lực của bệnh nhân sẽ giảm dần trong vòng nửa năm và sau đó sẽ là mù vĩnh viễn."
"Tại sao lại xảy ra chuyện này vậy bác sĩ? Con tôi vẫn đang sống khỏe mạnh mà."\_ Tuyết Hạ vô cùng sợ hãi.
"Trong não bệnh nhân chúng tôi phát hiện có máu bầm. Máu bầm tích tụ lại đã chèn ép dây thần kinh thị giác của bệnh nhân dẫn đến việc mù lòa.
Bởi vì tai nạn lúc nảy cũng đã ảnh hưởng mạnh đến phần đầu nên việc bệnh nhân bị mù cũng có thể sớm hơn dự định. Mắt thì có thể không chữa kịp thời nhưng tính mạng vẫn còn cơ hội để cứu sống."
Nghe đến đây, không ai là không khỏi đau lòng. Diệp Y Y lấy tay che miệng lại vì sốc. Không tin đó là sự thật.
"Chị tôi sẽ... chết sao bác sĩ?"
"Nếu làm theo lời bác sĩ và đừng để cho bệnh nhân bị bất cứ một tai nạn nào nữa. Chúng tôi nghĩ bệnh nhân sẽ được chữa trị kịp thời."
Diệp Tư Lãnh từ đầu đến giờ đều im lặng nghe bác sĩ nói. Nhưng có lẽ Diệp Tư Lãnh đã kiềm chế cảm xúc và bây giờ mới thể hiện ra. Ông đi đến chỗ Hàn Trạch Minh, nắm chặt áo như thể ông rất muốn đánh Hàn Trạch Minh.
"Mày hại con gái tao thành ra như vậy... Mày đã hài lòng chưa hả?"
Đến bây giờ Hàn Trạch Minh vẫn không động đậy, hai chữ 'Bị mù' đã in sâu vào tâm trí hắn.
*'Nếu như mình không hại cô ấy sảy thai thì... thì mọi chuyện đã không xảy ra tồi tệ như vậy*...'
Hàn Trạch Minh cúi đầu xuống mà... khóc. Đây là lần thứ hai Hàn Trạch Minh khóc vì Diệp Băng Băng.
"Mày khóc sao? Con bé thành ra như vậy mày mới biết đau lòng sao?"
Vị bác sĩ đi đến chỗ Diệp Tư Lãnh và Hàn Trạch Minh.
"Anh nên tránh xa khỏi vợ anh càng xa càng tốt. Tôi nghĩ khi bệnh nhân tĩnh lại cũng không muốn gặp anh."
Hàn Trạch Minh ngẩng đầu trừng mắt với hai con ngươi đỏ ngầu nhìn vị bác sĩ đó.
"Mày chỉ là bác sĩ. Mày không có quyền xen vào chuyện gia đình tao..."
Vị bác sĩ bắt đầu tháo khẩu trang xuống. Cả Diệp Tư Lãnh, Tuyết Hạ và Diệp Y Y không khỏi giật mình khi nhìn vị bác sĩ đó.
"Sẵn đây tôi xin giới thiệu , tôi là Phong Khinh Dạ. Là người bạn thanh mai trúc mã của vợ anh và vợ anh cũng chính là mối tình đầu của tôi."
Hàn Trạch Minh điên cuồng đứng dậy.
"Hừ... chỉ là mối tình đầu mà muốn dạy đời tao à..."
Thần thái của Phong Khinh Dạ cũng không thua gì Hàn Trạch Minh.
"Tôi đã đánh mất cô ấy một lần rồi. Lần này, tôi sẽ không buông tay nữa. Anh nên xem chừng vợ anh bởi vì tôi có thể cướp cô ấy bất cứ lúc nào."
Nói xong, Phong Khinh Dạ bước đi. Mặc kệ Hàn Trạch Minh muốn làm gì. Diệp Y Y thấy vậy liền đi theo Phong Khinh Dạ như muốn nói điều gì đó.
Còn Tuyết Hạ và Diệp Tư Lãnh nhìn nhau rồi nhìn về hình bóng của Phong Khinh Dạ.
*'Dạ à, con đã về trễ rồi*.'
"Chết tiệt... Anh biết anh vừa làm gì không? Có tin tôi sẽ kiện anh ra trước pháp luật không hả?"
"Anh muốn làm gì thì làm nhưng việc tôi đánh anh là không sai."
"Anh đang đi quá giới hạn rồi đó."
"Anh hại vợ anh sảy thai còn chưa đủ hay sao? Bây giờ còn hại cô ấy BỊ MÙ SUỐT ĐỜI nữa. Tôi chưa giết chết anh là may cho anh lắm rồi."
Diệp Y Y từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Từ cú đấm đến lời nói của bác sĩ.
"Bác sĩ có biết mình đang nói gì không?"
"Tôi xin chia buồn với gia đình khi tôi phải nói điều này. Thị lực của bệnh nhân sẽ giảm dần trong vòng nửa năm và sau đó sẽ là mù vĩnh viễn."
"Tại sao lại xảy ra chuyện này vậy bác sĩ? Con tôi vẫn đang sống khỏe mạnh mà."\_ Tuyết Hạ vô cùng sợ hãi.
"Trong não bệnh nhân chúng tôi phát hiện có máu bầm. Máu bầm tích tụ lại đã chèn ép dây thần kinh thị giác của bệnh nhân dẫn đến việc mù lòa.
Bởi vì tai nạn lúc nảy cũng đã ảnh hưởng mạnh đến phần đầu nên việc bệnh nhân bị mù cũng có thể sớm hơn dự định. Mắt thì có thể không chữa kịp thời nhưng tính mạng vẫn còn cơ hội để cứu sống."
Nghe đến đây, không ai là không khỏi đau lòng. Diệp Y Y lấy tay che miệng lại vì sốc. Không tin đó là sự thật.
"Chị tôi sẽ... chết sao bác sĩ?"
"Nếu làm theo lời bác sĩ và đừng để cho bệnh nhân bị bất cứ một tai nạn nào nữa. Chúng tôi nghĩ bệnh nhân sẽ được chữa trị kịp thời."
Diệp Tư Lãnh từ đầu đến giờ đều im lặng nghe bác sĩ nói. Nhưng có lẽ Diệp Tư Lãnh đã kiềm chế cảm xúc và bây giờ mới thể hiện ra. Ông đi đến chỗ Hàn Trạch Minh, nắm chặt áo như thể ông rất muốn đánh Hàn Trạch Minh.
"Mày hại con gái tao thành ra như vậy... Mày đã hài lòng chưa hả?"
Đến bây giờ Hàn Trạch Minh vẫn không động đậy, hai chữ 'Bị mù' đã in sâu vào tâm trí hắn.
*'Nếu như mình không hại cô ấy sảy thai thì... thì mọi chuyện đã không xảy ra tồi tệ như vậy*...'
Hàn Trạch Minh cúi đầu xuống mà... khóc. Đây là lần thứ hai Hàn Trạch Minh khóc vì Diệp Băng Băng.
"Mày khóc sao? Con bé thành ra như vậy mày mới biết đau lòng sao?"
Vị bác sĩ đi đến chỗ Diệp Tư Lãnh và Hàn Trạch Minh.
"Anh nên tránh xa khỏi vợ anh càng xa càng tốt. Tôi nghĩ khi bệnh nhân tĩnh lại cũng không muốn gặp anh."
Hàn Trạch Minh ngẩng đầu trừng mắt với hai con ngươi đỏ ngầu nhìn vị bác sĩ đó.
"Mày chỉ là bác sĩ. Mày không có quyền xen vào chuyện gia đình tao..."
Vị bác sĩ bắt đầu tháo khẩu trang xuống. Cả Diệp Tư Lãnh, Tuyết Hạ và Diệp Y Y không khỏi giật mình khi nhìn vị bác sĩ đó.
"Sẵn đây tôi xin giới thiệu , tôi là Phong Khinh Dạ. Là người bạn thanh mai trúc mã của vợ anh và vợ anh cũng chính là mối tình đầu của tôi."
Hàn Trạch Minh điên cuồng đứng dậy.
"Hừ... chỉ là mối tình đầu mà muốn dạy đời tao à..."
Thần thái của Phong Khinh Dạ cũng không thua gì Hàn Trạch Minh.
"Tôi đã đánh mất cô ấy một lần rồi. Lần này, tôi sẽ không buông tay nữa. Anh nên xem chừng vợ anh bởi vì tôi có thể cướp cô ấy bất cứ lúc nào."
Nói xong, Phong Khinh Dạ bước đi. Mặc kệ Hàn Trạch Minh muốn làm gì. Diệp Y Y thấy vậy liền đi theo Phong Khinh Dạ như muốn nói điều gì đó.
Còn Tuyết Hạ và Diệp Tư Lãnh nhìn nhau rồi nhìn về hình bóng của Phong Khinh Dạ.
*'Dạ à, con đã về trễ rồi*.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.