Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 14: Nghi Ngờ
Jenny
04/01/2021
Tuyết Hạ \- Mẹ Diệp Băng Băng cũng chỉ biết lắc đầu không nói nên lời. Diệp Tư Lãnh vẫn nhìn con gái với ánh mắt đầy buồn rầu.
"Con vẫn không về nhà của chúng ta sao?"
"Con xin lỗi. Nhưng đây chưa phải là thời điểm thích hợp."
"Thôi được rồi. Nhưng nếu có ai ức hiếp con, con phải nói cho ta biết. Đừng còn dành cả thanh xuân sống trong đau khổ nữa."
Nói xong, cả Diệp Tư Lãnh và Tuyết Hạ ra ngoài. Chỉ còn Diệp Y Y ở lại. Cô đi đến chỗ Diệp Băng Băng đang đứng và đưa một thứ.
"Chị à, đây là vòng sinh mệnh. Em đã lên chùa nhờ thầy làm cho chúng ta mỗi cái vòng. Nếu một trong hay chúng ta gặp chuyện gì không hay thì chiếc vòng này sẽ bị đứt."
"Y Y à, em cũng không cần phải tốn kém như vậy đâu."
"Chị à, em làm vậy bởi vì em sợ chị sẽ gặp những chuyện không hay thôi. Nhất là khi đối diện với hắn ta."
"Mọi người ở đây đều tốt với chị. Chị sẽ không sao đâu."
"Em không quan tâm. Nhưng chị phải hứa với em rằng chị phải đeo nó trên tay suốt. Và chị nhớ phải chăm sóc cho bản thân và cả đứa cháu của em nữa đó."
"Chị biết mà, thôi em về đi. Đừng để ba mẹ đợi lâu."
Diệp Y Y gật đầu rồi xoay người rời khỏi phía cửa lớn. Nhìn em gái rời đi, bỗng nhiên Diệp Băng Băng cảm thấy khá mất mát giống như sắp chuẩn bị rời xa gia đình mãi mãi vậy.
Nhưng cô cũng bỏ suy nghĩ đó đi, đeo lên tay chiếc vòng chuỗi hạt mà Diệp Y Y đưa rồi tiếp tục làm việc.
Camera đã quay toàn bộ mọi chuyện, từ hình ảnh đến lời nói. Hàn Trạch Minh cũng đã quan sát rất kỹ trên bàn làm việc.
Hắn gọi thư ký riêng của hắn vào phòng.
"Vu Ân, hãy cảnh báo với họ rằng tôi không cho phép họ đặt chân vào biệt thự của tôi lần nữa. Nếu còn lần sau thì đừng trách tại sao tôi ra tay tàn nhẫn."
"Vâng, thưa Hàn Tổng."
"Còn nữa. Nói với Diệp Băng Băng rằng, từ nay làm việc từ sáng cho đến tối cho tôi. Không được phép nghỉ ngơi đến khi tôi chưa đồng ý."
Vu Ân ngạc nhiên nhìn Hàn Tổng.
"Nhưng Hàn Tổng à, phu nhân... à không, cô Diệp dù gì chỉ là một cô gái, làm sao mà chịu nổi cảnh đó được."
'*RẦM*'
Hàn Trạch Minh nổi cáu đứng dậy đập mạnh lên bàn.
"Từ khi nào mà cậu có quyền quản chuyện của tôi vậy. Cậu lớn hơn hay tôi lớn hơn?"
"... Tôi biết rồi Hàn Tổng. Tôi sẽ đi làm ngay."
Vu Ân rời khỏi phòng. Hàn Trạch Minh vẫn còn nhìn Diệp Băng Băng qua màn hình máy tính. Nhưng trong đầu hắn vẫn còn suy nghĩ câu nói của Diệp Y Y.
'*Chăm sóc cho đứa cháu?... Không lẽ nào... Diệp Băng Băng đang mang thai sao*?'
"Con vẫn không về nhà của chúng ta sao?"
"Con xin lỗi. Nhưng đây chưa phải là thời điểm thích hợp."
"Thôi được rồi. Nhưng nếu có ai ức hiếp con, con phải nói cho ta biết. Đừng còn dành cả thanh xuân sống trong đau khổ nữa."
Nói xong, cả Diệp Tư Lãnh và Tuyết Hạ ra ngoài. Chỉ còn Diệp Y Y ở lại. Cô đi đến chỗ Diệp Băng Băng đang đứng và đưa một thứ.
"Chị à, đây là vòng sinh mệnh. Em đã lên chùa nhờ thầy làm cho chúng ta mỗi cái vòng. Nếu một trong hay chúng ta gặp chuyện gì không hay thì chiếc vòng này sẽ bị đứt."
"Y Y à, em cũng không cần phải tốn kém như vậy đâu."
"Chị à, em làm vậy bởi vì em sợ chị sẽ gặp những chuyện không hay thôi. Nhất là khi đối diện với hắn ta."
"Mọi người ở đây đều tốt với chị. Chị sẽ không sao đâu."
"Em không quan tâm. Nhưng chị phải hứa với em rằng chị phải đeo nó trên tay suốt. Và chị nhớ phải chăm sóc cho bản thân và cả đứa cháu của em nữa đó."
"Chị biết mà, thôi em về đi. Đừng để ba mẹ đợi lâu."
Diệp Y Y gật đầu rồi xoay người rời khỏi phía cửa lớn. Nhìn em gái rời đi, bỗng nhiên Diệp Băng Băng cảm thấy khá mất mát giống như sắp chuẩn bị rời xa gia đình mãi mãi vậy.
Nhưng cô cũng bỏ suy nghĩ đó đi, đeo lên tay chiếc vòng chuỗi hạt mà Diệp Y Y đưa rồi tiếp tục làm việc.
Camera đã quay toàn bộ mọi chuyện, từ hình ảnh đến lời nói. Hàn Trạch Minh cũng đã quan sát rất kỹ trên bàn làm việc.
Hắn gọi thư ký riêng của hắn vào phòng.
"Vu Ân, hãy cảnh báo với họ rằng tôi không cho phép họ đặt chân vào biệt thự của tôi lần nữa. Nếu còn lần sau thì đừng trách tại sao tôi ra tay tàn nhẫn."
"Vâng, thưa Hàn Tổng."
"Còn nữa. Nói với Diệp Băng Băng rằng, từ nay làm việc từ sáng cho đến tối cho tôi. Không được phép nghỉ ngơi đến khi tôi chưa đồng ý."
Vu Ân ngạc nhiên nhìn Hàn Tổng.
"Nhưng Hàn Tổng à, phu nhân... à không, cô Diệp dù gì chỉ là một cô gái, làm sao mà chịu nổi cảnh đó được."
'*RẦM*'
Hàn Trạch Minh nổi cáu đứng dậy đập mạnh lên bàn.
"Từ khi nào mà cậu có quyền quản chuyện của tôi vậy. Cậu lớn hơn hay tôi lớn hơn?"
"... Tôi biết rồi Hàn Tổng. Tôi sẽ đi làm ngay."
Vu Ân rời khỏi phòng. Hàn Trạch Minh vẫn còn nhìn Diệp Băng Băng qua màn hình máy tính. Nhưng trong đầu hắn vẫn còn suy nghĩ câu nói của Diệp Y Y.
'*Chăm sóc cho đứa cháu?... Không lẽ nào... Diệp Băng Băng đang mang thai sao*?'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.