Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 5: Nhập Viện (1)
Jenny
04/01/2021
Quản gia thật sự sốc khi Diệp Băng Băng đề nghị như vậy.
"Cô có biết cô đang nói gì vậy không cô chủ?"
"Nếu hôm nay tôi không chết, thì mai tôi cũng sẽ bị hắn hành hạ cho đến chết. Tôi không muốn chết trong tay hắn."
"Tôi xin lỗi cô chủ, tôi không làm được."
Diệp Băng Băng nắm chặt bàn tay lại.
'*Không lẽ cuộc sống của Diệp Băng Băng tôi đây phải chịu cảnh này đến cõi già hay sao*?'
"Tại sao? Tại sao lại là tôi? Tôi cũng đâu có giết chết người hắn yêu đâu. Tại sao hắn lại không tin tôi cơ chứ. Vụ xảy ra 3 năm trước là do tai nạn cơ mà...
Nếu được quay ngược lại thời gian vào ngày đó. Tôi chỉ ước rằng người đã chết trong đó không phải là Bội Sam... mà là tôi."
"..."
"Liệu tôi có thể chịu đựng hắn ta được nữa hay không đây? Thời gian có trôi qua nhanh không? Tôi chỉ mong rằng hắn đừng khiến tôi cảm thấy tội lỗi về cái chết của Bội Sam nữa. Tôi mệt lắm rồi."
"Tôi nghĩ cậu chủ sẽ thay đổi mà. Cô đừng nản lòng sớm như vậy..."
Diệp Băng Băng cũng không nói gì thêm.
'*Thay đổi ư? Hừ... Hắn chỉ thay đổi khi nào Bội Sam sống lại thôi. Bội Sam à, không biết tôi nên cảm thấy khâm phục hay cảm thấy đáng thương vì cô có một người hết mực yêu thương cô. Vì cô mà sẵn sàng làm mọi thứ*.'
Không khí trong căn biệt thự này lại rơi vào không khí ảm đạm, yên ắng đến ngạt thở.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau, Hàn Trạch Minh vẫn đi làm như mọi ngày. Đi ngang qua ghế sofa nơi cô nằm ngủ, hắn cũng không ngó ngàng gì đến. Hiên ngang bước qua cánh cửa lớn.
Vu Ân đi theo sau Hàn Trạch Minh. Anh nhẹ nhàng hỏi.
"Cứ để cô Diệp như thế sao Giám đốc?"
"Tôi không quan tâm. Còn cậu, lo chuyện của cậu đi. Đừng xen vào nữa."
Vài phút sau khi Hàn Trạch Minh rời khỏi đây. Quản gia mới nhẹ nhàng gọi Diệp Băng Băng dậy để ăn điểm tâm sáng.
Nhưng gọi cô mãi cũng chẳng dậy, cảm thấy tình trạng không ổn, ông bắt đầu la lớn.
"Cô chủ, cô chủ. Cô mau tỉnh dậy đi."
Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi khô như muốn nứt ra vậy. Cả thân thể cô đều lạnh như băng. Hơi thở cũng yếu dần. Quản gia và Hana \- người hầu làm lâu nhất ở đây đưa Diệp Băng Băng vào bệnh viện.
Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu.
"Hiện tại bệnh nhân đang rất yếu. Nếu cứ thế này thì sẽ dẫn đến sảy thai. Mong người nhà cẩn thận. Hãy chăm sóc cho bệnh nhân, ăn những món có đầy đủ chất dinh dưỡng vào. Như vậy cả người mẹ vẫn đủ bé sẽ khỏe mạnh."
Nghe bác sĩ nói mà cả Hana và Quản gia nhìn nhau "Cô chủ có thai?"
"Cô có biết cô đang nói gì vậy không cô chủ?"
"Nếu hôm nay tôi không chết, thì mai tôi cũng sẽ bị hắn hành hạ cho đến chết. Tôi không muốn chết trong tay hắn."
"Tôi xin lỗi cô chủ, tôi không làm được."
Diệp Băng Băng nắm chặt bàn tay lại.
'*Không lẽ cuộc sống của Diệp Băng Băng tôi đây phải chịu cảnh này đến cõi già hay sao*?'
"Tại sao? Tại sao lại là tôi? Tôi cũng đâu có giết chết người hắn yêu đâu. Tại sao hắn lại không tin tôi cơ chứ. Vụ xảy ra 3 năm trước là do tai nạn cơ mà...
Nếu được quay ngược lại thời gian vào ngày đó. Tôi chỉ ước rằng người đã chết trong đó không phải là Bội Sam... mà là tôi."
"..."
"Liệu tôi có thể chịu đựng hắn ta được nữa hay không đây? Thời gian có trôi qua nhanh không? Tôi chỉ mong rằng hắn đừng khiến tôi cảm thấy tội lỗi về cái chết của Bội Sam nữa. Tôi mệt lắm rồi."
"Tôi nghĩ cậu chủ sẽ thay đổi mà. Cô đừng nản lòng sớm như vậy..."
Diệp Băng Băng cũng không nói gì thêm.
'*Thay đổi ư? Hừ... Hắn chỉ thay đổi khi nào Bội Sam sống lại thôi. Bội Sam à, không biết tôi nên cảm thấy khâm phục hay cảm thấy đáng thương vì cô có một người hết mực yêu thương cô. Vì cô mà sẵn sàng làm mọi thứ*.'
Không khí trong căn biệt thự này lại rơi vào không khí ảm đạm, yên ắng đến ngạt thở.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau, Hàn Trạch Minh vẫn đi làm như mọi ngày. Đi ngang qua ghế sofa nơi cô nằm ngủ, hắn cũng không ngó ngàng gì đến. Hiên ngang bước qua cánh cửa lớn.
Vu Ân đi theo sau Hàn Trạch Minh. Anh nhẹ nhàng hỏi.
"Cứ để cô Diệp như thế sao Giám đốc?"
"Tôi không quan tâm. Còn cậu, lo chuyện của cậu đi. Đừng xen vào nữa."
Vài phút sau khi Hàn Trạch Minh rời khỏi đây. Quản gia mới nhẹ nhàng gọi Diệp Băng Băng dậy để ăn điểm tâm sáng.
Nhưng gọi cô mãi cũng chẳng dậy, cảm thấy tình trạng không ổn, ông bắt đầu la lớn.
"Cô chủ, cô chủ. Cô mau tỉnh dậy đi."
Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi khô như muốn nứt ra vậy. Cả thân thể cô đều lạnh như băng. Hơi thở cũng yếu dần. Quản gia và Hana \- người hầu làm lâu nhất ở đây đưa Diệp Băng Băng vào bệnh viện.
Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu.
"Hiện tại bệnh nhân đang rất yếu. Nếu cứ thế này thì sẽ dẫn đến sảy thai. Mong người nhà cẩn thận. Hãy chăm sóc cho bệnh nhân, ăn những món có đầy đủ chất dinh dưỡng vào. Như vậy cả người mẹ vẫn đủ bé sẽ khỏe mạnh."
Nghe bác sĩ nói mà cả Hana và Quản gia nhìn nhau "Cô chủ có thai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.