Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 18: Trở Về Không Đúng Lúc
Jenny
04/01/2021
Diệp Băng Băng im lặng không muốn nói gì cả.
"Ba mẹ mày không giáo dục mày hả?"
Nói đến đây, nụ cười dần biến mất. Thay vào đó là tiếng tim bắt đầu đập nhanh, đôi mắt mở to ngước nhìn Cố Giai Linh vì không ngờ ả có thể thốt ra những lời nói cặn bã đó.
"Hay ba mẹ mày chết rồi? Ở đâu mà lòi ra cái thứ trời đánh như vậy? Ba mẹ chết cũng dang lắm."
Cố Giai Linh vừa nói vừa lấy ngón tay, liên tục đẩy mạnh phần vai của Diệp Băng Băng một cách khiến người khác khó chịu.
"Đúng là sao chổi."
Cơn thinh nộ cũng lên đến đỉnh điểm rồi. Không thể chịu đựng được nữa. Diệp Băng Băng trừng mắt nhìn Cố Giai Linh.
*'BỐP*'
Cái tát bay thẳng vào mặt Diệp Băng Băng. Cố Giai Linh vừa nói vừa chỉ thẳng vào Diệp Băng Băng.
"Ai cho phép mày trừng con mắt đó nhìn tao? Mày nên nhớ thân phận hiện tại của mày đi. Chỉ là con hầu mà đòi làm càn với tao hả?"
"Tôi thích làm như vậy đấy thì sao nào? Tôi đâu phải là người hầu của Cố Gia chứ."
"Mày..."
Cố Giai Linh vừa định cho thêm một bạt tay nhưng lại bị Diệp Băng Băng ngăn cản. Từ nảy đến giờ, Diệp Băng Băng nhịn đủ rồi. Không muốn bị xúc phạm thêm lần nữa.
Một tay nắm chặt, còn tay kia Diệp Băng Băng tát thẳng vào mặt Cố Giai Linh. Một cái tát vô cùng mạnh khiến Cố Giai Linh phải ngã nhào xuống đất. Một bên mặt bắt đầu sưng lên.
"Mày... Mày dám đánh tao?"
Cố Giai Linh hét lớn khiến cho mọi người đều nghe. Tất cả bọn họ cùng ra xem chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi nói cho cô biết. Cái tát này chưa đủ đối với cô đâu. Xúc phạm đến ba mẹ tôi, tôi sẽ khiến cô đau hơn gấp trăm lần như vậy!"
"Oái... Con kia, mày đang làm tao đau đó."
Diệp Băng Băng vừa nắm tóc vừa kéo Cố Giai Linh đi mặc cho cô ta vùng vẫy, hét toáng lên.
"Tao sẽ nói cho Hàn Trạch Minh biết. Mày cứ đợi đó đi. Chắc chắn Hàn Trạch Minh sẽ đòi lại công bằng cho tao... Mau thả tao ra."
Hana từ dưới nhìn lên trên, tay này đến tay nọ nắm chặt vào nhau. Với thể trạng của Diệp Băng Băng bây giờ, liệu có ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng không nữa?
"Băng Băng à, em mau tha cho cô ta đi. Cô ta chịu đựng như vậy là đủ rồi."
"Mọi người cũng đã nghe cô ta nói rồi đó. Cô ta xúc phạm đến em thì em không nói, nhưng xúc phạm đến gia đình em. Có chết em cũng không tha cho cô ta."
"DIỆP BĂNG BĂNG. MAU DỪNG TAY LẠI CHO TÔI!!"
"Ba mẹ mày không giáo dục mày hả?"
Nói đến đây, nụ cười dần biến mất. Thay vào đó là tiếng tim bắt đầu đập nhanh, đôi mắt mở to ngước nhìn Cố Giai Linh vì không ngờ ả có thể thốt ra những lời nói cặn bã đó.
"Hay ba mẹ mày chết rồi? Ở đâu mà lòi ra cái thứ trời đánh như vậy? Ba mẹ chết cũng dang lắm."
Cố Giai Linh vừa nói vừa lấy ngón tay, liên tục đẩy mạnh phần vai của Diệp Băng Băng một cách khiến người khác khó chịu.
"Đúng là sao chổi."
Cơn thinh nộ cũng lên đến đỉnh điểm rồi. Không thể chịu đựng được nữa. Diệp Băng Băng trừng mắt nhìn Cố Giai Linh.
*'BỐP*'
Cái tát bay thẳng vào mặt Diệp Băng Băng. Cố Giai Linh vừa nói vừa chỉ thẳng vào Diệp Băng Băng.
"Ai cho phép mày trừng con mắt đó nhìn tao? Mày nên nhớ thân phận hiện tại của mày đi. Chỉ là con hầu mà đòi làm càn với tao hả?"
"Tôi thích làm như vậy đấy thì sao nào? Tôi đâu phải là người hầu của Cố Gia chứ."
"Mày..."
Cố Giai Linh vừa định cho thêm một bạt tay nhưng lại bị Diệp Băng Băng ngăn cản. Từ nảy đến giờ, Diệp Băng Băng nhịn đủ rồi. Không muốn bị xúc phạm thêm lần nữa.
Một tay nắm chặt, còn tay kia Diệp Băng Băng tát thẳng vào mặt Cố Giai Linh. Một cái tát vô cùng mạnh khiến Cố Giai Linh phải ngã nhào xuống đất. Một bên mặt bắt đầu sưng lên.
"Mày... Mày dám đánh tao?"
Cố Giai Linh hét lớn khiến cho mọi người đều nghe. Tất cả bọn họ cùng ra xem chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi nói cho cô biết. Cái tát này chưa đủ đối với cô đâu. Xúc phạm đến ba mẹ tôi, tôi sẽ khiến cô đau hơn gấp trăm lần như vậy!"
"Oái... Con kia, mày đang làm tao đau đó."
Diệp Băng Băng vừa nắm tóc vừa kéo Cố Giai Linh đi mặc cho cô ta vùng vẫy, hét toáng lên.
"Tao sẽ nói cho Hàn Trạch Minh biết. Mày cứ đợi đó đi. Chắc chắn Hàn Trạch Minh sẽ đòi lại công bằng cho tao... Mau thả tao ra."
Hana từ dưới nhìn lên trên, tay này đến tay nọ nắm chặt vào nhau. Với thể trạng của Diệp Băng Băng bây giờ, liệu có ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng không nữa?
"Băng Băng à, em mau tha cho cô ta đi. Cô ta chịu đựng như vậy là đủ rồi."
"Mọi người cũng đã nghe cô ta nói rồi đó. Cô ta xúc phạm đến em thì em không nói, nhưng xúc phạm đến gia đình em. Có chết em cũng không tha cho cô ta."
"DIỆP BĂNG BĂNG. MAU DỪNG TAY LẠI CHO TÔI!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.