Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi
Chương 16: Vị Khách Không Mời
Jenny
04/01/2021
Nửa tiếng trước.
Một người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ ôm sát body bước vào trong căn biệt thự Hàn Gia. Quản gia từ trên lầu đi xuống liền thấy người phụ nữ đó liền ngăn cản cô ta.
"Xin lỗi, cô không được tiến thêm bước nữa."
Người phụ nữ đó liền nhìn Quản gia bằng ánh mắt ghen ghét.
"Ông là quản gia phải không? Ông chưa đủ trình độ để mà cấm tôi vào đây đâu."
Giọng nói của ả ta vừa đanh thép vừa chua ngoa đến khó chịu. Cả Hana, Diệp Băng Băng và những người khác ra xem chuyện gì đang xảy ra.
"Vậy cho hỏi tiểu thư là ai?"
"Tôi mà các người cũng không biết sao? Hừ... Tôi là Giai Linh. Chính là Cố Giai Linh con gái của Chủ tịch tập đoàn Cố Thị."
"Vậy thì cô có quyền gì bước vào trong căn nhà này."
Không đợi Quản gia, Hana đã mạnh dạng lên tiếng. Cố Giai Linh nhìn Hana bằng ánh mắt khinh người.
"Cô là ai? Dám chen ngang lời nói của tôi à?... Cô chẳng qua chỉ là thứ hạ đẳng thôi."
*"Còn cô thì sao? Cô chẳng qua cũng là người phụ nữ tạm bợ của cậu chủ nhà này thôi. Hoặc có thể gọi là 'Gái đứng đường*' thì phải."
"Mày... Mày nên cẩn thân miệng lưỡi của mày đi!"
"Khi nào cô là phu nhân ở trong cái căn nhà này đi, muốn làm gì đó thì làm."
Hana nói xong liền xoay người đi vào trong. Quản gia nhẹ nhàng nói với Cố Giai Linh.
"Nếu tiểu thư không có việc gì quan trọng mời cô về cho."
"Hàn Trạch Minh đâu? Đã gần 1 tuần rồi anh ấy còn chưa đến thăm tôi nữa."
"Cậu chủ chúng tôi có chuyện quan trọng nên không có ở đây?"
"Không có ở đây? Các người nói láo."
Cố Giai Linh nổi giận đẩy Quản gia sang một bên, vừa đi lên cầu thang vừa hét toáng lên.
"Hàn Trạch Minh. Anh đang ở đâu? Anh mau ra đây cho em. Em biết anh đang ở đây mà. Anh chỉ là tránh em thôi đúng không?"
Không có tiếng trả lời nào. Cố Giai Linh điên tiết nắm chặt tay. Nhìn về hướng dưới lầu.
"Cô... Mau lên đây. Chỉ cho tôi phòng nào là của Hàn Trạch Minh."
"Tôi?"
"Chứ còn ai vào đây? Nhanh lên, đừng để tôi nhắc lần thứ hai."
Người bị kêu lên không ai khác chính là Diệp Băng Băng. Bởi vì không muốn nghe tiếng hét của người phụ nữ đó nên Diệp Băng Băng định đi vào trong. Không ngờ lại bị ánh mắt của ả ta để ý.
"Tôi còn có việc phải làm. Cố tiểu thư đây cũng có thể tự tìm phòng của cậu chủ được mà."
"Tôi nói nhanh lên. Cô có quyền hạn hơn tôi à?"
Quản gia đi đến chỗ Diệp Băng Băng.
"Hay là để tôi đi cho. Cô cứ vào trong với Hana đi."
Diệp Băng Băng suy nghĩ lại. Không lẽ cứ để ả ra sĩ nhục từng người trong nhà này hoài sao? Ở đâu ra loại không phép tắc nha thế?
"Không cần đâu Quản gia. Để tôi xem cô ta vênh váo được bao lâu."
Một người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ ôm sát body bước vào trong căn biệt thự Hàn Gia. Quản gia từ trên lầu đi xuống liền thấy người phụ nữ đó liền ngăn cản cô ta.
"Xin lỗi, cô không được tiến thêm bước nữa."
Người phụ nữ đó liền nhìn Quản gia bằng ánh mắt ghen ghét.
"Ông là quản gia phải không? Ông chưa đủ trình độ để mà cấm tôi vào đây đâu."
Giọng nói của ả ta vừa đanh thép vừa chua ngoa đến khó chịu. Cả Hana, Diệp Băng Băng và những người khác ra xem chuyện gì đang xảy ra.
"Vậy cho hỏi tiểu thư là ai?"
"Tôi mà các người cũng không biết sao? Hừ... Tôi là Giai Linh. Chính là Cố Giai Linh con gái của Chủ tịch tập đoàn Cố Thị."
"Vậy thì cô có quyền gì bước vào trong căn nhà này."
Không đợi Quản gia, Hana đã mạnh dạng lên tiếng. Cố Giai Linh nhìn Hana bằng ánh mắt khinh người.
"Cô là ai? Dám chen ngang lời nói của tôi à?... Cô chẳng qua chỉ là thứ hạ đẳng thôi."
*"Còn cô thì sao? Cô chẳng qua cũng là người phụ nữ tạm bợ của cậu chủ nhà này thôi. Hoặc có thể gọi là 'Gái đứng đường*' thì phải."
"Mày... Mày nên cẩn thân miệng lưỡi của mày đi!"
"Khi nào cô là phu nhân ở trong cái căn nhà này đi, muốn làm gì đó thì làm."
Hana nói xong liền xoay người đi vào trong. Quản gia nhẹ nhàng nói với Cố Giai Linh.
"Nếu tiểu thư không có việc gì quan trọng mời cô về cho."
"Hàn Trạch Minh đâu? Đã gần 1 tuần rồi anh ấy còn chưa đến thăm tôi nữa."
"Cậu chủ chúng tôi có chuyện quan trọng nên không có ở đây?"
"Không có ở đây? Các người nói láo."
Cố Giai Linh nổi giận đẩy Quản gia sang một bên, vừa đi lên cầu thang vừa hét toáng lên.
"Hàn Trạch Minh. Anh đang ở đâu? Anh mau ra đây cho em. Em biết anh đang ở đây mà. Anh chỉ là tránh em thôi đúng không?"
Không có tiếng trả lời nào. Cố Giai Linh điên tiết nắm chặt tay. Nhìn về hướng dưới lầu.
"Cô... Mau lên đây. Chỉ cho tôi phòng nào là của Hàn Trạch Minh."
"Tôi?"
"Chứ còn ai vào đây? Nhanh lên, đừng để tôi nhắc lần thứ hai."
Người bị kêu lên không ai khác chính là Diệp Băng Băng. Bởi vì không muốn nghe tiếng hét của người phụ nữ đó nên Diệp Băng Băng định đi vào trong. Không ngờ lại bị ánh mắt của ả ta để ý.
"Tôi còn có việc phải làm. Cố tiểu thư đây cũng có thể tự tìm phòng của cậu chủ được mà."
"Tôi nói nhanh lên. Cô có quyền hạn hơn tôi à?"
Quản gia đi đến chỗ Diệp Băng Băng.
"Hay là để tôi đi cho. Cô cứ vào trong với Hana đi."
Diệp Băng Băng suy nghĩ lại. Không lẽ cứ để ả ra sĩ nhục từng người trong nhà này hoài sao? Ở đâu ra loại không phép tắc nha thế?
"Không cần đâu Quản gia. Để tôi xem cô ta vênh váo được bao lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.