Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 32: Cảm Giác Ấm Áp
TK HàPhan
30/03/2021
"3...2...1 bắn" Trần Thanh Phong hô.
"Đoàng."
Viên đạn đi sượt bảng đích, ra ngoài.
"Haizza." Hạ An thở dài đầy thất vọng.
Trần Thanh Phong nói:
"Mới lần đầu thôi mà đã nhụt chí rồi sao? Có lẽ do em cầm súng chưa quen nên bị run tay. Thử lại xem sao."
"Đoàng."
Lại một tiếng súng nữa, kết quả vẫn như cũ, không được điểm nào.
"Tiếp tục."
"Tiếp tục."
"Tiếp tục."
"Tiếp tục."
"Tiếp tục."
"Đoàng."
Bảng điểm số hiện lên 10 điểm sau tám lần bắn. Vậy cũng được xem như có kết quả rồi, tuy chỉ được 10/100 thôi nhưng lần đầu làm được vậy thì cũng tính là được lắm rồi.
Một nụ cười mãn nguyện nở ra trên mặt của Hạ An, cuối cùng thì cô cũng có thể bắn trúng bảng đích một lần.
Trần Thanh Phong thấy cô cười thì cũng nở một nụ cười cùng cô. Anh nói:
"Nghỉ xíu đi. Tí nữa tiếp tục."
"Được."
Nãy giờ cô cũng mệt lắm rồi, vừa căng thẳng vừa hồi hộp vừa phải tập trung, nghỉ tí thả lỏng cơ thể cũng tốt.
Hai người cất súng và tháo đồ bảo hộ, ngồi vào bộ salon gần đó nghỉ ngơi.
"Anh học bắn súng lâu chưa?"
"Cũng lâu rồi."
"Lần đầu anh bắn, có tệ như tôi không?"
"Em là con gái mà, bắn được vậy là tốt lắm rồi."
Trần Thanh Phong không trả lời câu hỏi của cô, chỉ khích lệ cô. Nhưng Hạ An cũng đoán được là kết quả không tệ rồi. Không phải ai cũng cầm súng lên là trúng hồng tâm như vậy được, vậy thì quá trâu bò rồi.
Nhớ lại lần đầu tiên bắn súng, Trần Thanh Phong chỉ đến phát súng thứ ba là có điểm, và phát súng thứ năm là trúng hồng tâm. Mấy cậu ấm bạn của anh cũng cho rằng anh có thiên phú về mảng này. Bọn họ cũng có kết quả giống như Hạ An, phải cần đến gần chục viên đạn mới có điểm. Cho nên tính ra, kết quả của Hạ An cũng tốt lắm rồi.
Nghỉ ngơi ba mươi phút lại tiếp tục. Lần này Hạ An có kinh nghiệm ngắm bắn hơn, nên hầu như lần nào cũng có điểm, và điều làm cho Trần Thanh Phong ngạc nhiên là cô thế mà lại có thể bắn vào hồng tâm trong ngày đầu tập luyện.
Vật nhỏ này quả là khác thường.
Một buổi chiều trôi qua trong sự háo hức của Hạ An. Đến hơn sáu giờ hai người mới trở lại biệt thự của Trần Thanh Phong. Cô đến lấy một ít đồ rồi về lại nhà trọ, nhưng Trần Thanh Phong gian thương kia lại muốn đi ăn cùng cô, cuối cùng cũng phải đồng ý.
Đi ăn xong rồi Trần Thanh Phong đưa Hạ An về phòng rồi mới quay về biệt thự. Anh rất tận hưởng khoảng thời gian ở bên Hạ An, cô có một sức hút mãnh liệt với anh. Mùi thơm vị chanh pha trà xanh trên người cô khác hẳn với mùi nước hoa nồng nặc xa hoa của những vị tiểu thư kia. Sự giản dị của cô mang lại điều mới mẻ, cảm giác ấm áp đối với anh.
Trưa chủ nhật, Lê Đình Hùng buộc phải đi ăn cơm với đối tượng xem mắt. Đây là cuộc sắp xếp cẩu mẹ anh, yêu cầu anh phải đi. Cô gái kia mới đi du học về, gia thế hay tướng mạo đều môn đăng hộ đối với gia đình anh. Cả đêm hôm qua lê Đình Hùng bế tắc không chịu nổi, bèn gọi điện cho Trần Thanh Phong kêu ca, nhưng cũng không có tác dụng gì. Trong nhà anh, mẹ anh mới là người quyền lực nhất, không thể không theo ý bà.
“Chào anh, anh là Lê Đình Hùng phải không?”
“Đúng vậy, chào cô.”
Hai người bắt tay chào nhau.
Cô gái giới thiệu:
“Em là Nguyễn Linh Chi, cứ gọi em là Linh Chi. Nghe danh anh đã lâu, hôm nay mới có cơ hội được gặp mặt.”
“Cũng không có gì.”
Phục vụ mang thực đơn lên cho hai người gọi món. Linh Chi chủ động gọi món, Lê Đình Hùng không có ý kiến.
Linh Chi đi du học mấy năm ở nước ngoài, nên cách nói chuyện, cách sống của cô rất thoáng, cách ăn nói hay ăn mặc đều thấy được điều đó.
Có điều Lê Đình Hùng thì lại bị dị ứng với kiểu ăn mặc hớ hênh và trang điểm lòe loẹt như vậy, nhưng vẫn theo phép lịch sự, không tỏ ra thái độ gì. Đó là cách bố mẹ anh giáo dục từ khi còn nhỏ.
Món ăn được đưa lên, ban đầu hai người ngồi đối diện nhau, nhưng giờ Linh Chi lại chuyển sang ngồi sát cạnh Lê Đình Hùng.
Choáng váng.
Chả lẽ cứ đi du học về, thấy trai là cứ nhào vào vậy sao?
Bộ khát trai lắm sao?
Hay ở nước ngoài không có trai đẹp vậy sao?
“Anh ăn đi.”
Linh chi gắp cho Lê Đình Hùng một miếng thịt bò.
Lê Đình Hùng cũng thuộc top doanh nhân trẻ, đẹp, giàu, gia thế khủng. Đứng cạnh Trần Thanh Phong cũng thuộc dạng gần như ngang ngửa. Đi tham dự đủ thể loại event, vậy mà cũng chưa từng gặp qua cảnh này.
Gắp xong thức ăn, Linh Chi còn ngồi sát lại, dùng bộ ngực khủng, hớ hênh của mình cà cà vào vai Lê Đình Hùng làm cho anh nóng mặt. Nhưng cũng không biết nên làm gì đây. Thế này mà được gọi là gia giáo, có học thức ư?
Bàn bên cạnh, hôm nay Thanh Trúc đi ăn cùng bố mẹ cô, nhưng đang ăn giở thì bố mẹ lại phải đi trước có việc, cô đành phải ngồi lại giải quyết cho hết đám thức ăn trên bàn. Không ăn thì phí của trời, bố mẹ đã thanh toán rồi mà không ăn hết thì phụ lòng bố mẹ chết à.
Vô tình liếc sang bàn bên cạnh thấy được một cảnh tượng như vậy làm cho Thanh Trúc cũng bị nóng mặt theo.
"Đoàng."
Viên đạn đi sượt bảng đích, ra ngoài.
"Haizza." Hạ An thở dài đầy thất vọng.
Trần Thanh Phong nói:
"Mới lần đầu thôi mà đã nhụt chí rồi sao? Có lẽ do em cầm súng chưa quen nên bị run tay. Thử lại xem sao."
"Đoàng."
Lại một tiếng súng nữa, kết quả vẫn như cũ, không được điểm nào.
"Tiếp tục."
"Tiếp tục."
"Tiếp tục."
"Tiếp tục."
"Tiếp tục."
"Đoàng."
Bảng điểm số hiện lên 10 điểm sau tám lần bắn. Vậy cũng được xem như có kết quả rồi, tuy chỉ được 10/100 thôi nhưng lần đầu làm được vậy thì cũng tính là được lắm rồi.
Một nụ cười mãn nguyện nở ra trên mặt của Hạ An, cuối cùng thì cô cũng có thể bắn trúng bảng đích một lần.
Trần Thanh Phong thấy cô cười thì cũng nở một nụ cười cùng cô. Anh nói:
"Nghỉ xíu đi. Tí nữa tiếp tục."
"Được."
Nãy giờ cô cũng mệt lắm rồi, vừa căng thẳng vừa hồi hộp vừa phải tập trung, nghỉ tí thả lỏng cơ thể cũng tốt.
Hai người cất súng và tháo đồ bảo hộ, ngồi vào bộ salon gần đó nghỉ ngơi.
"Anh học bắn súng lâu chưa?"
"Cũng lâu rồi."
"Lần đầu anh bắn, có tệ như tôi không?"
"Em là con gái mà, bắn được vậy là tốt lắm rồi."
Trần Thanh Phong không trả lời câu hỏi của cô, chỉ khích lệ cô. Nhưng Hạ An cũng đoán được là kết quả không tệ rồi. Không phải ai cũng cầm súng lên là trúng hồng tâm như vậy được, vậy thì quá trâu bò rồi.
Nhớ lại lần đầu tiên bắn súng, Trần Thanh Phong chỉ đến phát súng thứ ba là có điểm, và phát súng thứ năm là trúng hồng tâm. Mấy cậu ấm bạn của anh cũng cho rằng anh có thiên phú về mảng này. Bọn họ cũng có kết quả giống như Hạ An, phải cần đến gần chục viên đạn mới có điểm. Cho nên tính ra, kết quả của Hạ An cũng tốt lắm rồi.
Nghỉ ngơi ba mươi phút lại tiếp tục. Lần này Hạ An có kinh nghiệm ngắm bắn hơn, nên hầu như lần nào cũng có điểm, và điều làm cho Trần Thanh Phong ngạc nhiên là cô thế mà lại có thể bắn vào hồng tâm trong ngày đầu tập luyện.
Vật nhỏ này quả là khác thường.
Một buổi chiều trôi qua trong sự háo hức của Hạ An. Đến hơn sáu giờ hai người mới trở lại biệt thự của Trần Thanh Phong. Cô đến lấy một ít đồ rồi về lại nhà trọ, nhưng Trần Thanh Phong gian thương kia lại muốn đi ăn cùng cô, cuối cùng cũng phải đồng ý.
Đi ăn xong rồi Trần Thanh Phong đưa Hạ An về phòng rồi mới quay về biệt thự. Anh rất tận hưởng khoảng thời gian ở bên Hạ An, cô có một sức hút mãnh liệt với anh. Mùi thơm vị chanh pha trà xanh trên người cô khác hẳn với mùi nước hoa nồng nặc xa hoa của những vị tiểu thư kia. Sự giản dị của cô mang lại điều mới mẻ, cảm giác ấm áp đối với anh.
Trưa chủ nhật, Lê Đình Hùng buộc phải đi ăn cơm với đối tượng xem mắt. Đây là cuộc sắp xếp cẩu mẹ anh, yêu cầu anh phải đi. Cô gái kia mới đi du học về, gia thế hay tướng mạo đều môn đăng hộ đối với gia đình anh. Cả đêm hôm qua lê Đình Hùng bế tắc không chịu nổi, bèn gọi điện cho Trần Thanh Phong kêu ca, nhưng cũng không có tác dụng gì. Trong nhà anh, mẹ anh mới là người quyền lực nhất, không thể không theo ý bà.
“Chào anh, anh là Lê Đình Hùng phải không?”
“Đúng vậy, chào cô.”
Hai người bắt tay chào nhau.
Cô gái giới thiệu:
“Em là Nguyễn Linh Chi, cứ gọi em là Linh Chi. Nghe danh anh đã lâu, hôm nay mới có cơ hội được gặp mặt.”
“Cũng không có gì.”
Phục vụ mang thực đơn lên cho hai người gọi món. Linh Chi chủ động gọi món, Lê Đình Hùng không có ý kiến.
Linh Chi đi du học mấy năm ở nước ngoài, nên cách nói chuyện, cách sống của cô rất thoáng, cách ăn nói hay ăn mặc đều thấy được điều đó.
Có điều Lê Đình Hùng thì lại bị dị ứng với kiểu ăn mặc hớ hênh và trang điểm lòe loẹt như vậy, nhưng vẫn theo phép lịch sự, không tỏ ra thái độ gì. Đó là cách bố mẹ anh giáo dục từ khi còn nhỏ.
Món ăn được đưa lên, ban đầu hai người ngồi đối diện nhau, nhưng giờ Linh Chi lại chuyển sang ngồi sát cạnh Lê Đình Hùng.
Choáng váng.
Chả lẽ cứ đi du học về, thấy trai là cứ nhào vào vậy sao?
Bộ khát trai lắm sao?
Hay ở nước ngoài không có trai đẹp vậy sao?
“Anh ăn đi.”
Linh chi gắp cho Lê Đình Hùng một miếng thịt bò.
Lê Đình Hùng cũng thuộc top doanh nhân trẻ, đẹp, giàu, gia thế khủng. Đứng cạnh Trần Thanh Phong cũng thuộc dạng gần như ngang ngửa. Đi tham dự đủ thể loại event, vậy mà cũng chưa từng gặp qua cảnh này.
Gắp xong thức ăn, Linh Chi còn ngồi sát lại, dùng bộ ngực khủng, hớ hênh của mình cà cà vào vai Lê Đình Hùng làm cho anh nóng mặt. Nhưng cũng không biết nên làm gì đây. Thế này mà được gọi là gia giáo, có học thức ư?
Bàn bên cạnh, hôm nay Thanh Trúc đi ăn cùng bố mẹ cô, nhưng đang ăn giở thì bố mẹ lại phải đi trước có việc, cô đành phải ngồi lại giải quyết cho hết đám thức ăn trên bàn. Không ăn thì phí của trời, bố mẹ đã thanh toán rồi mà không ăn hết thì phụ lòng bố mẹ chết à.
Vô tình liếc sang bàn bên cạnh thấy được một cảnh tượng như vậy làm cho Thanh Trúc cũng bị nóng mặt theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.