Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 66: Ghen Ăn Tức Ở
TK HàPhan
17/05/2021
Đối với một cặp đôi yêu nhau bình thường mà nói, thì đó là chuyện bình thường, nhưng bọn họ lại khác, lúc đến với nhau chỉ mình anh tự nguyện, nên mọi việc không thể đi quá giới hạn, bởi vì anh hiểu câu “tức nước vỡ bờ”. Sự việc xảy ra ngoài ý muốn kia làm cho anh được hưởng thụ cảm giác người đàn ông thực thụ, nhưng anh lại sợ làm bóng ma tâm lý trong lòng cô, dù gì tuổi cô cũng chưa lớn, mà đó còn là lần đầu tiên của cô nữa.
Mọi thứ không thể vội vàng.
Hạ An bị anh hôn như vậy thì ngẩn người ra, não cũng không load kịp nên làm gì tiếp theo.
Mất một lúc cô mới định hình được, hai má trắng sữa của cô ửng hồng lên.
Ừm, có chút thú vị, ấm áp, nhẹ nhàng.
Nhưng cô đâu có làm gì sai đâu mà sao lại có cảm giác vụng trộm như vậy.
Từ hôm xảy ra chuyện đó, Hạ An cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc này, bố mẹ là công chức cho nên một phần nào đó cô cũng bị ảnh hưởng, nội tâm có khuynh hướng truyền thống hơn là hiện đại, cô luôn nghĩ lần đầu tiên của mình nên dành cho người chồng của mình. Nhưng sự việc hôm đó ngoài tầm kiểm soát, là do cô quá chủ quan không nghĩ đến loại tình huống này, mà đúng lúc này Trần Thanh Phong cũng tương tự, cũng bị hãm hại. Hôm đó cô điều tra chuyện của mình không thu về được manh mối gì nhưng lại phát hiện ra chuyện của Trần Thanh Phong nên tiện thể nghe ngóng một chút.
Thật may lúc đó gặp phải anh, ít nhất hai người lúc đó còn là một cặp trên danh nghĩa.
Sau lần đó, mặc dù anh dùng chút thủ đoạn để ép cô làm bạn gái anh, nhưng nếu cô muốn cự tuyệt thì không phải là không có cách.
Càng ngày, cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho mình, cô cũng đã dần dần mở rộng lòng mình, thử chấp nhận anh.
Cho đến hôm nay, mặc dù bề ngoài cô thể hiện thái độ lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã xiêu vẹo đi không ít.
Chỉ là cô sợ, nếu đem lòng yêu anh, càng ngày càng lún sâu vào chuyện này, người tổn thương nhất sẽ là cô.
Người ta nói đúng, người yêu nhiều hơn sẽ là người thua cuộc.
Cho nên, Hạ An đang cố gắng để giữ chút phòng tuyến cuối cùng trong tim mình.
Ngay cả khi tự nhủ bản thân mình như vậy, nhưng trước câu nói “em muốn làm gì thì cứ làm, cả thế giới cứ để anh lo” vẫn khiến cho cô rung động. Bố mẹ và anh trai yêu thương cô vô điều kiện, nhưng đó là bởi vì họ là gia đình của cô, là máu mủ ruột thịt, họ sẵn sàng dùng mọi thứ để bảo vệ che chắn cho cô trước bão táp, còn anh, người dưng nước lã mà vẫn tình nguyện che gió chắn giông cho cô, không rung động sao được?
Tuần kế tiếp, tất cả mọi người đều bận rộn, Hạ An ngày vẫn đi làm, tối về tiếp tục điều tra sự việc cô bị hãm hại lần trước. Cô đã loại Thu Quỳnh ra khỏi vòng khả nghi, nhưng lại chưa khoanh vùng được đối tượng, chứng tỏ đối thủ đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Lê Đình Hùng cũng bận rộn vì cuối tuần này tập đoàn nhà họ Lê cũng làm lễ kỷ niệm tất niên cuối năm. Mọi thứ đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ trước đó, nhưng hôm nay lại bị bố mẹ anh gọi về bảo có chuyện gấp.
Vào đến nhà thấy vợ chồng nhà nọ vẫn đang khoan thai uống trà thì anh cũng biết là bị lừa rồi, hai con người này lại lên kế hoạch gì nữa đây không biết.
“Bố, mẹ, con về rồi, bố mẹ ăn chưa?”
Mỹ Anh lườm anh một cái tỏ vẻ ghét bỏ, còn Lê Đình n thì hùng hổ nói:
“Bố mẹ không gọi thì chắc con cũng quên luôn hai ông bà già này luôn đúng không?”
“Sao bố lại nói như vậy chứ, công ty bề bộn công việc, con phải đích thân xử lý, nếu giao cho người khác thì con không yên tâm.”
Mỹ Anh lúc này mới ngẩng đầu lên:
“Hừ, lý do lý trấu là giỏi thôi.”
Lê Đình Hùng đối phó với ông bố của mình còn dễ dàng chứ bà mẹ này của anh thì đúng là khó hơn lên trời, lúc nào bà cũng đào sẵn cái hố để cho anh nhảy vào.
Anh nhích lại gần Mỹ Anh, ôm lấy bà, cọ cọ vào vai bà như thú cưng đang lấy lòng chủ nhân vậy:
“Mẹ yêu, cuối tuần này là lễ kỷ niệm, bao nhiêu là việc cần giải quyết mẹ chắc cũng đoán được mà, con còn bị giảm đi mấy ký vì thiếu ăn thiếu ngủ đó.”
Nói xong còn chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nữa chứ.
“Vậy sao? Mắt con không có quầng thâm, da vẫn trắng trẻo, thân hình vẫn săn chắc thế kia, đâu có giống những người mất ăn mất ngủ chứ.”
Lê Đình Hùng có một làn da không đen không trắng, nhưng trong mắt của bà mẹ anh thì đàn ông như vậy là quá trắng rồi, đàn ông là phải hơi ngăm đen, đúng kiểu lam lũ bươn trải nhìn mới chuẩn men. Còn quầng mắt thì đúng là anh không có, cho dù thức mấy ngày mấy đêm cũng vậy, mẹ anh biết rõ điều đó mà còn nói như kiểu không biết gì vậy.
Đây chẳng phải là đang ghen ăn tức ở sao?
Mọi thứ không thể vội vàng.
Hạ An bị anh hôn như vậy thì ngẩn người ra, não cũng không load kịp nên làm gì tiếp theo.
Mất một lúc cô mới định hình được, hai má trắng sữa của cô ửng hồng lên.
Ừm, có chút thú vị, ấm áp, nhẹ nhàng.
Nhưng cô đâu có làm gì sai đâu mà sao lại có cảm giác vụng trộm như vậy.
Từ hôm xảy ra chuyện đó, Hạ An cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc này, bố mẹ là công chức cho nên một phần nào đó cô cũng bị ảnh hưởng, nội tâm có khuynh hướng truyền thống hơn là hiện đại, cô luôn nghĩ lần đầu tiên của mình nên dành cho người chồng của mình. Nhưng sự việc hôm đó ngoài tầm kiểm soát, là do cô quá chủ quan không nghĩ đến loại tình huống này, mà đúng lúc này Trần Thanh Phong cũng tương tự, cũng bị hãm hại. Hôm đó cô điều tra chuyện của mình không thu về được manh mối gì nhưng lại phát hiện ra chuyện của Trần Thanh Phong nên tiện thể nghe ngóng một chút.
Thật may lúc đó gặp phải anh, ít nhất hai người lúc đó còn là một cặp trên danh nghĩa.
Sau lần đó, mặc dù anh dùng chút thủ đoạn để ép cô làm bạn gái anh, nhưng nếu cô muốn cự tuyệt thì không phải là không có cách.
Càng ngày, cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho mình, cô cũng đã dần dần mở rộng lòng mình, thử chấp nhận anh.
Cho đến hôm nay, mặc dù bề ngoài cô thể hiện thái độ lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã xiêu vẹo đi không ít.
Chỉ là cô sợ, nếu đem lòng yêu anh, càng ngày càng lún sâu vào chuyện này, người tổn thương nhất sẽ là cô.
Người ta nói đúng, người yêu nhiều hơn sẽ là người thua cuộc.
Cho nên, Hạ An đang cố gắng để giữ chút phòng tuyến cuối cùng trong tim mình.
Ngay cả khi tự nhủ bản thân mình như vậy, nhưng trước câu nói “em muốn làm gì thì cứ làm, cả thế giới cứ để anh lo” vẫn khiến cho cô rung động. Bố mẹ và anh trai yêu thương cô vô điều kiện, nhưng đó là bởi vì họ là gia đình của cô, là máu mủ ruột thịt, họ sẵn sàng dùng mọi thứ để bảo vệ che chắn cho cô trước bão táp, còn anh, người dưng nước lã mà vẫn tình nguyện che gió chắn giông cho cô, không rung động sao được?
Tuần kế tiếp, tất cả mọi người đều bận rộn, Hạ An ngày vẫn đi làm, tối về tiếp tục điều tra sự việc cô bị hãm hại lần trước. Cô đã loại Thu Quỳnh ra khỏi vòng khả nghi, nhưng lại chưa khoanh vùng được đối tượng, chứng tỏ đối thủ đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Lê Đình Hùng cũng bận rộn vì cuối tuần này tập đoàn nhà họ Lê cũng làm lễ kỷ niệm tất niên cuối năm. Mọi thứ đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ trước đó, nhưng hôm nay lại bị bố mẹ anh gọi về bảo có chuyện gấp.
Vào đến nhà thấy vợ chồng nhà nọ vẫn đang khoan thai uống trà thì anh cũng biết là bị lừa rồi, hai con người này lại lên kế hoạch gì nữa đây không biết.
“Bố, mẹ, con về rồi, bố mẹ ăn chưa?”
Mỹ Anh lườm anh một cái tỏ vẻ ghét bỏ, còn Lê Đình n thì hùng hổ nói:
“Bố mẹ không gọi thì chắc con cũng quên luôn hai ông bà già này luôn đúng không?”
“Sao bố lại nói như vậy chứ, công ty bề bộn công việc, con phải đích thân xử lý, nếu giao cho người khác thì con không yên tâm.”
Mỹ Anh lúc này mới ngẩng đầu lên:
“Hừ, lý do lý trấu là giỏi thôi.”
Lê Đình Hùng đối phó với ông bố của mình còn dễ dàng chứ bà mẹ này của anh thì đúng là khó hơn lên trời, lúc nào bà cũng đào sẵn cái hố để cho anh nhảy vào.
Anh nhích lại gần Mỹ Anh, ôm lấy bà, cọ cọ vào vai bà như thú cưng đang lấy lòng chủ nhân vậy:
“Mẹ yêu, cuối tuần này là lễ kỷ niệm, bao nhiêu là việc cần giải quyết mẹ chắc cũng đoán được mà, con còn bị giảm đi mấy ký vì thiếu ăn thiếu ngủ đó.”
Nói xong còn chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nữa chứ.
“Vậy sao? Mắt con không có quầng thâm, da vẫn trắng trẻo, thân hình vẫn săn chắc thế kia, đâu có giống những người mất ăn mất ngủ chứ.”
Lê Đình Hùng có một làn da không đen không trắng, nhưng trong mắt của bà mẹ anh thì đàn ông như vậy là quá trắng rồi, đàn ông là phải hơi ngăm đen, đúng kiểu lam lũ bươn trải nhìn mới chuẩn men. Còn quầng mắt thì đúng là anh không có, cho dù thức mấy ngày mấy đêm cũng vậy, mẹ anh biết rõ điều đó mà còn nói như kiểu không biết gì vậy.
Đây chẳng phải là đang ghen ăn tức ở sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.