Chương 35: Mãnh Thú Đáng Sợ
Mễ Lạp Bạch
06/10/2021
Càng lúc càng lớn...
Càng ngày càng nóng...
Cũng càng ngày càng... Cứng chắc...
Chuyện này... Chuyện này...
Hô hấp Đồng Tích cứng lại, ngón tay đặt trên vai anh mơ hồ run. . .
Khuôn mặt nhỏ lập tức bị dọa đến không có chút hồng hào. Tiện đà, lại đỏ lên, trên mặt như muốn chảy ra máu.
Cô tuy rằng không phải đã từng trải qua những chuyện này, thế nhưng môn sinh lý thời trung học cũng không có bỏ tiết, giờ phút này là tình hình thế nào trong lòng mơ hồ vẫn là biết được.
"Còn không đứng lên nổi?"
Giọng anh ảm ách chậm rãi truyền vào trong tai cô, như ma âm toàn thân, làm cho cô lập tức tỉnh lại. Ngay cả nói cũng không dám nói, chỉ hốt hoảng bò lên.
Vào lúc này, ngay cả thang máy rơi cũng không sợ.
Giống như người đàn ông dưới thân mới là quái thú càng đáng sợ hung mãnh.
Trên người nhẹ đi, trong lồng ngực cũng hết rồi.
Hoắc Thiên Kình đứng dậy, liền nhìn thấy cô cứng đờ ở trong góc. Không biết là bởi vì xấu hổ, hay là bởi vì kinh hoảng, hai mắt lúng túng thùy, chỉ xem mặt đất, tuyệt không nhìn anh.
Rất hiển nhiên...
Cô bị dọa cho phát sợ.
Mắt Hoắc Thiên Kình sâu thẳm híp lại, bỗng nhiên thu dục vọng trong cơ thể lại giấu đi, hướng cô đưa tay ra, làm hết sức bình tĩnh mở miệng: "Lại đây."
Mí mắt, thoáng nhấc lên.
Đồng Tích chỉ là đưa mắt rơi vào trên đầu ngón tay anh, sau đó lại nhanh chóng dời đi. Cắn chặt môi, lắc đầu.
Không đi! Kiên quyết không đi!
Quá lúng túng!
Hoắc Thiên Kình không cần biết cô, cánh tay dài tìm tòi, không nói lời gì kéo cô lại đây.
Cô ở trước, anh ở phía sau, sống lưng cô liền đặt ở trên ngực anh. Anh cao to như vậy, cô càng hiện ra nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối.
Đồng Tích hầu như là phản xạ có điều kiện muốn rời đi, lại bị anh siết eo một cái, "Chớ lộn xộn, bằng không, thang máy rơi xuống nữa, tự gánh lấy hậu quả!"
Bảo vệ cô vào trong ngực, mới có thể ngay đầu tiên bảo vệ cô chu toàn.
Đồng Tích làm sao biết dụng tâm của anh? Cô chỉ biết là tới gần như vậy, làm cho cô hô hấp càng ngày càng khó khăn, chỉ cảm thấy chỗ cô và anh dán vào nhau tê dại đến cả người đều nóng lên. Tay của người đàn ông, đặt trên eo cô, càng như lửa nóng, nhanh đốt cháy cô...
"Chú... Chú ba..." Thật lâu, cô rốt cuộc tìm được giọng của mình. Miệng khô lưỡi khô.
Hoắc Thiên Kình vừa bấm nút báo động, vừa trầm thấp 'Ừm' một tiếng trả lời cô.
"Con... Có thể đứng bên cạnh hay không?"
"Không được!" Không chậm trễ chút nào từ chối, sức mạnh trên tay anh, lại tăng thêm.
Trong đầu Đồng Tích hỗn loạn, hơi thở đều là hơi thở thuộc về đàn ông. Nước hoa Cologne tươi mát, bí mật mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô trong ngày thường thực sự ngửi không được mùi thuốc lá, nhưng ở trên người người đàn ông này tỏa ra, lại cũng không cảm thấy khó nghe. Ngược lại cảm thấy, này dường như chính là cái gọi là mùi vị đàn ông.
Chỉ là...
Nơi nào đó còn sưng lên dưới thân anh, thực sự không cách nào quên.
Cô không thoải mái ngắt váy áo, cắn môi, "Nhưng con... Như vậy... Thật sự rất khó chịu..."
"Tiếp tục khó chịu, cũng nhẫn nhịn cho tôi!"
Khó chịu, không chỉ là cô.
Anh, cũng rất khó chịu!
Càng ngày càng nóng...
Cũng càng ngày càng... Cứng chắc...
Chuyện này... Chuyện này...
Hô hấp Đồng Tích cứng lại, ngón tay đặt trên vai anh mơ hồ run. . .
Khuôn mặt nhỏ lập tức bị dọa đến không có chút hồng hào. Tiện đà, lại đỏ lên, trên mặt như muốn chảy ra máu.
Cô tuy rằng không phải đã từng trải qua những chuyện này, thế nhưng môn sinh lý thời trung học cũng không có bỏ tiết, giờ phút này là tình hình thế nào trong lòng mơ hồ vẫn là biết được.
"Còn không đứng lên nổi?"
Giọng anh ảm ách chậm rãi truyền vào trong tai cô, như ma âm toàn thân, làm cho cô lập tức tỉnh lại. Ngay cả nói cũng không dám nói, chỉ hốt hoảng bò lên.
Vào lúc này, ngay cả thang máy rơi cũng không sợ.
Giống như người đàn ông dưới thân mới là quái thú càng đáng sợ hung mãnh.
Trên người nhẹ đi, trong lồng ngực cũng hết rồi.
Hoắc Thiên Kình đứng dậy, liền nhìn thấy cô cứng đờ ở trong góc. Không biết là bởi vì xấu hổ, hay là bởi vì kinh hoảng, hai mắt lúng túng thùy, chỉ xem mặt đất, tuyệt không nhìn anh.
Rất hiển nhiên...
Cô bị dọa cho phát sợ.
Mắt Hoắc Thiên Kình sâu thẳm híp lại, bỗng nhiên thu dục vọng trong cơ thể lại giấu đi, hướng cô đưa tay ra, làm hết sức bình tĩnh mở miệng: "Lại đây."
Mí mắt, thoáng nhấc lên.
Đồng Tích chỉ là đưa mắt rơi vào trên đầu ngón tay anh, sau đó lại nhanh chóng dời đi. Cắn chặt môi, lắc đầu.
Không đi! Kiên quyết không đi!
Quá lúng túng!
Hoắc Thiên Kình không cần biết cô, cánh tay dài tìm tòi, không nói lời gì kéo cô lại đây.
Cô ở trước, anh ở phía sau, sống lưng cô liền đặt ở trên ngực anh. Anh cao to như vậy, cô càng hiện ra nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối.
Đồng Tích hầu như là phản xạ có điều kiện muốn rời đi, lại bị anh siết eo một cái, "Chớ lộn xộn, bằng không, thang máy rơi xuống nữa, tự gánh lấy hậu quả!"
Bảo vệ cô vào trong ngực, mới có thể ngay đầu tiên bảo vệ cô chu toàn.
Đồng Tích làm sao biết dụng tâm của anh? Cô chỉ biết là tới gần như vậy, làm cho cô hô hấp càng ngày càng khó khăn, chỉ cảm thấy chỗ cô và anh dán vào nhau tê dại đến cả người đều nóng lên. Tay của người đàn ông, đặt trên eo cô, càng như lửa nóng, nhanh đốt cháy cô...
"Chú... Chú ba..." Thật lâu, cô rốt cuộc tìm được giọng của mình. Miệng khô lưỡi khô.
Hoắc Thiên Kình vừa bấm nút báo động, vừa trầm thấp 'Ừm' một tiếng trả lời cô.
"Con... Có thể đứng bên cạnh hay không?"
"Không được!" Không chậm trễ chút nào từ chối, sức mạnh trên tay anh, lại tăng thêm.
Trong đầu Đồng Tích hỗn loạn, hơi thở đều là hơi thở thuộc về đàn ông. Nước hoa Cologne tươi mát, bí mật mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô trong ngày thường thực sự ngửi không được mùi thuốc lá, nhưng ở trên người người đàn ông này tỏa ra, lại cũng không cảm thấy khó nghe. Ngược lại cảm thấy, này dường như chính là cái gọi là mùi vị đàn ông.
Chỉ là...
Nơi nào đó còn sưng lên dưới thân anh, thực sự không cách nào quên.
Cô không thoải mái ngắt váy áo, cắn môi, "Nhưng con... Như vậy... Thật sự rất khó chịu..."
"Tiếp tục khó chịu, cũng nhẫn nhịn cho tôi!"
Khó chịu, không chỉ là cô.
Anh, cũng rất khó chịu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.